Chương 235.1: Tiền Tuyến (5.1)
Khi màn đêm buông xuống khu rừng ở Tiền Tuyến, một làn gió nhẹ thổi qua những tán cây.
-Sột soạt
Khi mặt trăng ló dạng, chiếu quang minh rực rỡ xuống mặt đất, Mạc Dung Hy Á đi bộ qua khu rừng, đắm mình trong ánh sáng huyền ảo của nó.
Mặc dù thời tiết ấm áp, cô vẫn mặc những bộ y phục dày.
Làn da trắng mịn như sứ của cô trông vẫn còn lạnh lẽo, nhưng giờ cô đã biết ấm áp là gì, không giống như năm ngoái.
Bây giờ cô thậm chí có thể tận hưởng không khí mát mẻ của màn đêm.
Dần dần, Mạc Dung Hy Á đón nhận làn gió nhẹ, nhắm mắt lại, rồi đột nhiên...
“Ta nghe nói Mạc Dung tiểu thư đang tìm ta.”
Một giọng nói vang lên, tiến lại gần Mạc Dung Hy Á.
Điều khiến cô ngạc nhiên là người tiến lại gần cô lại là Cửu Tiết Diệp.
Cô khẽ mở mắt, nhận ra sự hiện diện của hắn và quan sát hắn.
Cửu Tiết Diệp có vẻ hơi mệt mỏi, một lớp mồ hôi mỏng lấp lánh trên trán hắn.
“Chắc hẳn ngươi đang luyện tập.”
“Ta... chỉ... duỗi người một chút thôi.”
Cửu Tiết Diệp quay mặt đi, tránh ánh mắt của cô.
Nếu Cửu Tiết Diệp phải chọn ra những cá nhân khó tính nhất ở nơi này, đầu tiên sẽ là chính ‘Ác quỷ’ tiếp theo là Đại phu nhân của gia tộc.
Sau đó là Đoàn trưởng và sẽ là Băng Phượng đang đứng ngay trước mặt hắn ta.
...Ài.
Ngay cả lúc này, bên dưới màn đêm len lỏi qua ánh nguyệt quang, đôi mắt xanh thẳm của Băng Phượng vẫn toát lên vẻ lạnh lẽo, đôi môi cô ẩn sau chiếc quạt đầy duyên dáng.
Thiếu gia có nhận ra không?
Ánh mắt của cô có một cái nhìn khác khi nhìn người khác.
Cô đánh giá giá trị của chúng, xác định xem chúng có hữu ích với cô hay sẽ gây hại cho cô.
Người ta có thể thắc mắc cô ấy có quyền gì để phán xét giá trị của người khác...?
Nhưng khí chất độc đáo của cô khiến những phán xét đó trở nên có vẻ tự nhiên.
Trong số tất cả các thành viên của đại gia tộc, Cửu Tiết Diệp tin rằng Băng Phượng là hiện thân của sự cao quý nhất.
Mặc dù ta không hiểu tại sao một tiểu thư của một đại gia tộc như cô ấy lại hành động như vậy trước mặt Thiếu gia.
Kỳ lạ thay, luồng khí bí ẩn và ánh mắt sắc bén khiến người khác khó có thể lại gần của Băng Phượng lại biến mất trước mặt Thiếu gia, như thể chúng chưa từng tồn tại vậy.
Ta nghĩ chỉ có Thiếu gia là không nhận ra điều đó thôi...
Cửu Tiết Diệp thở dài nhẹ nhõm, chỉnh lại bộ y phục luộm thuộm của mình, thành quả của quá trình tập luyện.
“...Ta có thể hỏi tại sao Mạc Dung tiểu thư lại tìm ta không?”
“À, không có gì to tát đâu.”
Mỉm cười.
Mạc Dung Hy Á đáp lại, nhìn chằm chằm vào Cửu Tiết Diệp với nụ cười nhẹ.
Nụ cười đó hẳn có vẻ quyến rũ trong quá khứ, nhưng bây giờ, nó chỉ khiến hắn thấy sợ hãi.
“Chúng ta có chuyện cần thảo luận, ngươi biết không?”
Băng Phượng lên tiếng, giọng điệu vô cùng dịu dàng, quả là thật hiếm có.
Cửu Tiết Diệp hiểu giọng điệu nhẹ nhàng của cô có ý gì - hắn đang gặp phải rắc rối rồi.
“Ừm... ý Mạc Dung tiểu thư là gì vậy...?”
“Ta đã cứu ngươi, đúng không?"
“...!”
Nghe những lời đó của Băng Phượng, Cửu Tiết Diệp lâm vào im lặng.
Không hề nao núng, Băng Phượng vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
“Về tên võ giả thuộc Liên Minh Võ Lâm mà ngươi mang về, ngươi cố ý để hắn ở đó, đúng không? Biết rằng ta sẽ đến đó.”
“Ờ...về chuyện đó...”
“Diễm Hiệp Kiếm có vẻ thông minh hơn ta nghĩ.”
Hắn ta đã bị bắt.
Hắn đã dùng đến giải pháp này để tránh bị đánh, nhưng Mạc Dung Hy Á đã phát hiện ra ngay lập tức.
Cô ấy có giúp ta khi biết điều đó không?
Hắn có thể trốn thoát nhờ sự giúp đỡ của Mạc Dung Hy Á, nên cũng công bình khi ghi nhận sự giúp đỡ của cô.
Che giấu ánh mắt run rẩy và mồ hôi lạnh trên trán, Cửu Tiết Diệp trả lời...
“Ta tình cờ có thời gian rảnh và ta chỉ nghĩ rằng sẽ rất thú vị nếu được gặp Thiếu gia.”
-Soạt...
Vừa vẫy cái quạt của mình, Mạc Dung Hy Á vừa tiến về phía Cửu Tiết Diệp.
“Nhưng giờ nghĩ lại thì, gieo gió thì gặt bão, ngươi có đồng ý thế không?"
“Hả? Ta không chắc Mạc Dung tiểu thư nói vậy là có ý gì.”
“Ồ, vậy sao? Vậy thì ta có nên báo cáo hành động của ngươi cho Cửu thiếu gia không?"
“Ta sẵn sàng phục vụ Mạc Dung tiểu thư bằng cả mạng sống của mình”
“Ta luôn thích sự nhiệt tình của ngươi, Diễm Hiệp Kiếm.”
Nhìn thấy nụ cười của cô lần nữa, Cửu Tiết Diệp vô tình nuốt nước bọt.
“...Tiểu thư muốn ta làm gì?"
“À, không có gì đặc biệt cả. Lúc đầu... ta nghĩ mình không cần thứ đó, nhưng chuyện xảy ra trước đó đã thay đổi suy nghĩ của ta."
"Hả?"
“...Ta biết hắn hơi chậm hiểu, nhưng sau khi dành thời gian với hắn, ta nhận ra hắn còn tệ hơn ta tưởng!”
-Rắc!
Mặc dù khuôn mặt của Mạc Dung Hy Á vẫn ẩn sau chiếc quạt, Cửu Tiết Diệp chắc chắn đã nghe thấy tiếng thứ gì đó vỡ vụn ở phía bên kia.
Tất nhiên, hắn ta giả vờ không để ý.
Mạc Dung Hy Á nhanh chóng thay đổi biểu cảm và quay sang Cửu Tiết Diệp với nụ cười quyến rũ như trước.
“Ta muốn Diễm Hiệp Kiếm giúp ta, cũng không có gì khó khăn, ngươi cũng có thể làm được.”
“...Ừm, nếu như ta... có lẽ... từ chối yêu cầu của Mạc Dung tiểu thư thì sao...?"
“Ồ? Ngươi tò mò à?”
Hỏi một cách bình thản vì tò mò, Cửu Tiết Diệp cảm thấy không khí trở nên lạnh lẽo hơn.
Cái lạnh thấu xương đến nỗi ngay cả Cửu Tiết Diệp, mặc dù có ít nhiệt lượng bên trong hơn Cửu Dương Thiên, vẫn có một lượng nhiệt đáng kể, cũng có thể cảm nhận được.
“Ta cầu nguyện cho ngươi, mong rằng ngươi đừng tò mò đến thế.”
Nhìn thấy Mạc Dung Hy Á nói chuyện với nụ cười rạng rỡ, Cửu Tiết Diệp khẽ gật đầu.
...Ta phải thay đổi thứ tự.
Hắn chắc chắn rằng cô ấy còn nguy hiểm hơn cả ‘Ác quỷ’.
****************
Một năm tôi ở Tiền Tuyến thực sự chẳng hề dễ chịu chút nào.
Đối với những võ giả của các phe Chính giáo như tôi, Tiền Tuyến theo một số cách được coi như là một trong những nơi không mong muốn nhất để đặt chân tới.
Tuy nhiên, Ngũ kiếm đội của Cửu gia vẫn hoạt động gần khu vực trung tâm.
Kết quả là, cái năm mà tôi ở đây không hề yên bình.
- Sột soạt!
Khi màn đêm buông xuống, tôi di chuyển qua khu rừng bằng những bước chân nhẹ nhàng.
Luồng khí độc tràn ngập trong không khí không ảnh hưởng đến tôi trong trạng thái hiện tại.
Thay vào đó, nó dường như tăng cường cơ thể tôi, vì tôi có thể hấp thụ loại khí đặc biệt do lũ ma vật tạo ra.
Tôi biết mình không nên phụ thuộc vào sức mạnh này, nhưng nó đã giúp tôi kiểm soát được con quái thú bên trong mình.
[Grừ...]
Sức mạnh này đã giúp ích rất nhiều trong việc làm dịu con thú luôn thức giấc sau giấc ngủ để tìm kiếm thức ăn.
Sao vừa thức dậy là ngươi lại đi tìm đồ ăn thế? Ta vừa mới cho ngươi ăn xong mà?
[Grừ...]
Một Ma Cảnh Môn đã mở ra gần khu rừng này, vì vậy tôi phải đi săn lùng tất cả bọn ma vật chỉ để có thể cho con quái thú này ăn.
Nhưng có vẻ như nó đã tiêu hóa xong rồi, vì nó đang tức giận tìm kiếm thức ăn một lần nữa.
Không, ngươi không đói đâu. Ngươi chỉ muốn ăn thật nhiều thôi, đúng không?
[...Gừ...]
Con thú này hành động như vậy vì nó đã quen với việc tôi cho nó ăn thường xuyên.
Mặc dù nó có thể sống sót trong nhiều tuần hoặc thậm chí nhiều tháng chỉ với một bữa ăn.
Nếu ngươi cứ tiếp tục hành động như thế này, có lẽ ta sẽ không cho ngươi ăn nữa đâu.
Khi tôi nói với giọng hơi khó chịu, tiếng rên rỉ của con quái thú gần như ngay lập tức im bặt.
Thấy vậy, tôi tặc lưỡi.
Họ chỉ học được bài học sau khi tôi la mắng họ.
Cho dù là người hay thú dữ, một trận đòn nhừ tử luôn là câu trả lời.
-Bụp!
Tôi bước nhẹ trên cành cây và phóng mình lên không trung.
Mặc dù cơ thể tôi ngày càng khỏe mạnh và to lớn hơn theo thời gian.
Nhưng nhờ có nội khí bên trong, tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
"Ồ, điều đó cũng dễ hiểu thôi sau tất cả những thứ tồi tệ mà ta đã ăn."
Từ khi bước vào Tiền Tuyến, tôi đã hấp thụ đủ loại khí của ma vật, nên việc tôi thay đổi cũng là điều hiển nhiên.
Nếu tôi phải chọn một sự thay đổi khác ngoài dòng khí của mình, thì đó sẽ là tốc độ của quá trình thanh lọc Ma khí—nó đã trở nên nhanh hơn nhiều so với trước đây.
Cửu Diễm Hỏa Luân Công của tôi có tác dụng ngăn chặn Ma khí hoành hành và thanh lọc nó để tôi có thể sử dụng nó như của riêng mình.
Việc tiêu thụ một lượng Ma khí khổng lồ trong năm qua chắc chắn đã đẩy nhanh quá trình thanh lọc.
Tôi đoán nó cũng cải thiện vì đó là một loại võ công?
Mặc dù những gì tôi nói nghe có vẻ nhảm nhí, nhưng không còn lời giải thích nào khác hợp hơn.
Đó cũng là điều tôi không thể hiểu nổi.
Bỏ qua con quái thú ở ẩn bên trong mình, tôi không thể hiểu nổi làm sao Cửu Diễm Hỏa Luân Công lại có thể thanh tẩy được Ma khí.
Như vậy vẫn tốt hơn nhiều so với việc không thể làm được điều đó, nhưng điều đó vẫn không thể thay đổi được sự thật là tôi vẫn không thể hiểu được nó.
Khi cảnh giới của một người tăng lên, khả năng hấp thụ lượng khí của họ cũng tăng lên.
Khi lượng khí đạt đến giới hạn của nó, nó sẽ tràn ra và quá trình tương tự sẽ được lặp lại trong một thời gian dài để đạt đến các cảnh giới cao hơn.
Sau khi trải qua những bước dài dòng và nhàm chán đó, tôi đã học được một điều:
...Cái kẻ ăn nhờ ở đậu trong cơ thể của tôi, lúc nào cũng trong trạng thái đói khát.
...
Con quái vật ẩn núp sâu bên trong đan điền của tôi không nằm ở một vị trí nhất định.
Cũng không nằm ở nơi có Ma Đạo Thiên Hấp Công ngự trị, mà là ở nơi có Cửu Diễm Hỏa Luân Công của tôi.
Không hiểu sao, sự hiện diện yếu ớt mà tôi có thể cảm nhận được từ nội khí lại khiến tôi nảy ra ý tưởng đó.
[Grừ...?]
Nó không bao giờ không nhận ra khi tôi nói về điều đó.
Tôi không biết nhiều về tên khốn này.
Trong khoảng thời gian bị phạt bế quan năm ngoái, tất cả những gì tôi có thể biết được là 'tên’ của nó.
Tôi không biết được tại sao nó lại ở bên trong cơ thể tôi, tại sao nó lại điều khiển dòng khí lưu thông bên trong cơ thể tôi mà không có ý muốn của tôi.
Hoặc liệu nó có đang kiểm soát cơ thể tôi để ngăn tôi không bị mất kiểm soát hay không?
Đây chính là lý do vì sao tôi cần phải chấm dứt sự sống chung này ngay lập tức.
Tôi tự hỏi khi nào thì Thiết lão sẽ tỉnh dậy.
Một năm đã trôi qua và mùa hạ sắp đến.
Điều này có nghĩa là giấc ngủ của Thiết lão có vẻ sắp kết thúc.
“Chậc.”
Hơn nữa, thời điểm tôi rời khỏi Tiền Tuyến và trở về với gia tộc cũng đang đến gần.
Chà, tôi có thể quay lại rồi.
Trớ trêu thay, sau khi giải quyết sự cố bùng nổ thành hỗn loạn vào nửa năm trước, tôi đã có cơ hội rời khỏi Tiền Tuyến.
Tuy nhiên, tôi đã tự tay gửi một lá thư cho phụ thân tôi, nói rằng tôi muốn ở lại Tiền Tuyến thêm một thời gian.
Tôi vẫn còn một số việc cần phải giải quyết.
Khi viết bức thư đó, tôi khẳng định rằng tôi có bổn phận phải thực hiện với tư cách là người có quan hệ huyết thống với Cửu gia.
Tôi gần như chết lặng vì xấu hổ khi gửi lá thư đó.
Nghĩa vụ của một dòng dõi huyết thống, đồ khốn nạn!
Tôi vốn đã gặp khó khăn trong việc chăm sóc bản thân rồi, Cửu gia không phải là mối quan tâm của tôi.
Cuối cùng thì, quyết định ở lại Tiền Tuyến, lăn lộn trên đất, mặc dù đã được trao cơ hội để rời đi là do chính tôi quyết định.
Tất nhiên, việc khiến Cửu Tiết Diệp lăn lộn cũng thú vị hơn tôi nghĩ.
Nhưng điều này cũng sẽ sớm kết thúc.
Trong vòng một tháng nữa, hoặc thậm chí sớm hơn nếu dự đoán của tôi là đúng.
-Bụp!
Sau khi nhảy trên không trung một hồi lâu, tôi cảm nhận được sự hiện diện của những người khác từ rất xa.
Có khoảng mười người.
Trong nhóm những võ giả được đào tạo bài bản, tôi để ý thấy có hai người nổi bật hơn hẳn những người còn lại.
Một trong số chúng có luồng khí bùng cháy như ngọn lửa, trong khi con còn lại phát ra Lôi khí cực kỳ sắc bén.
Có vẻ như không có gì đặc biệt cả.
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy họ có vẻ không bị thương.
Tôi nhanh chóng điều chỉnh lại nét mặt và nhanh chóng tiến về phía nhóm người đang nhẹ nhàng nhảy về phía này.
-Bộp!
Nhìn thấy tôi đến, người đứng ở phía trước chào đón tôi rất nhiệt tình.
“Tiểu đệ, ngươi muốn gặp tỷ tỷ đến vậy sao? Đến mức vội vã chạy đến tận đây?”
Vị nữ tử nói với nụ cười trên môi, nói những lời nhảm nhí như thường lệ.
Nàng là Đại tiểu thư của Cửu gia, là Kiếm Phượng Cửu Hy, được tôn là người vĩ đại nhất trong Lục Long Tam Phượng.
“Tỷ vừa nhìn thấy ta là tỷ lại nói điều gì đó kinh khủng thế?”
Mái tóc đen nhánh của cô tung bay trong gió, trông vẫn đẹp như ngày nào.
Mật độ Hỏa khí của cô đã tăng lên và tôi có thể cảm nhận được điều đó ngay cả khi cô đang bước đi.
Điều này có nghĩa là Cửu Hy đã trở nên mạnh mẽ hơn trong năm qua.
“Không có chuyện gì lớn xảy ra khi ta đi vắng chứ?”
“Ờ, không có gì to tát cả. À, có thể là do có một thiếu niên nào đó đã đón một người khác tới đây chăng?”
Khi nếp nhăn hình thành giữa hai lông mày của Cửu Hy, tôi có thể biết rằng cô ấy hiểu ý tôi.
"...Lại nữa ư?"
"Lại nữa."
"Cái tên này khá bướng bỉnh nhỉ? Mỗi lần ra ngoài đều phải đón ai đó. Hừm, ta có nên nói chuyện riêng với hắn lần đầu tiên sau một thời gian không nhỉ?"
Tôi thầm cầu nguyện cho Cửu Tiết Diệp khi nghe những lời cô vừa nói.
Tôi có thể đã bắt nạt hắn ta một chút, nhưng hắn nên hiểu rằng, nhờ có tôi mà Cửu Hy mới không đích thân khiến hắn phải chịu đau khổ.
Nếu hắn ta biết điều đó, có lẽ hắn sẽ ít đổ mồ hôi hột hơn trước mặt tôi.
Thật sự, cái tên đó không biết cách biết ơn.
Chậc chậc...
Tôi đã tử tế tăng cường cảnh giới của hắn ta, bầu bạn với hắn trong trường hợp hắn ta cô đơn và thậm chí còn giải quyết vấn đề giúp hắn.
Vậy tại sao hắn ta luôn run sợ mỗi khi nhìn thấy tôi?
Ngày xưa, ngươi sẽ không dám đối xử với vị cứu tinh của mình như vậy đâu...
Nghĩ lại thì tôi lại thấy hơi tức.
Tôi nên khiến hắn ta phải chịu đau khổ thêm một chút nữa.
Khoảng gấp đôi khi tôi quay lại.
“A, ta thật cảm động! Đệ đệ ta đã đi xa đến tận đây, vào đêm khuya thế này, chỉ để gặp ta.”
“Ta tình cờ đang làm nhiệm vụ.”
“Đệ chỉ ngại thừa nhận thôi, đúng không?”
“...Tỷ ơi, tỷ có bị thương ở đầu hay gì không?”
Nhìn bề ngoài cô có vẻ ổn, nhưng hành vi bất thường của cô ấy khiến tôi lo ngại rằng cô bị thương nghiêm trọng ở đầu.
“Ta sẽ nói lại lần nữa... Ta tình cờ có mặt ở—”
- Lộp cộp!
Tôi bất giác ngậm miệng lại giữa chừng khi đang trả lời.
Trong khoảnh khắc, cảm giác như ngay cả luồng gió cũng nín thở khi nghe thấy tiếng bước chân của cô.
Sau đó, nhóm người sau đó di chuyển, như thể đang mở đường để cô ấy có thể dễ dàng đi qua.
-Phù...
Gió lại thổi trở lại.
Ánh nguyệt quang đổ xuống, bao phủ vị nữ tử đang bước về phía tôi trong quang minh rực rỡ của nó.
Mái tóc trắng xanh của cô lấp lánh tinh tế trong vòng tay của vầng nguyệt.
Thật đẹp.
Giống như thể bản chất của cái đẹp đã mang hình hài con người.
“...”
Tôi chỉ đứng đó, không thể rời mắt khỏi cô.
Ánh mắt tôi dõi theo cô từ đầu đến chân, ghi nhớ từng chi tiết nhỏ.
Mái tóc của cô, không hề bị ảnh hưởng mặc dù vừa trải qua trận chiến, dường như còn óng ả suôn mượt hơn nữa.
Bộ y phục mà cô mặc chỉ để thoải mái vẫn còn nguyên vẹn.
Điều đó thậm chí khiến tôi nghĩ rằng cô chưa bao giờ tham gia chiến đấu, nhưng luồng Lôi khí lách tách mà tôi có thể cảm nhận được từ cô ấy cho tôi biết rằng cô đã chiến đấu hết mình.
Điều đó có lý.
Chỉ khi đó, nhiều người mới có thể trở về mà không bị thương.
Vị nữ tử tiến đến với khuôn mặt vô cảm, đôi mắt xanh biếc của cô dường như chứa đựng cả đại dương.
Tôi bất giác thấy mình đang nói...
“Ngươi đã ăn chưa?"
Sự thô lỗ trong lời nói của tôi trái ngược với cảm xúc của tôi.
Ngay cả tôi cũng thấy lời nói của mình còn thiếu sót.
Sau khi nghe câu hỏi của tôi, vị nữ tử đó tiến lại gần thêm một bước.
Ánh mắt trước kia của chúng tôi ngang hàng nhau, giờ đây tôi nhìn xuống cô.
Cô từ từ mở miệng đáp lại.
“...Ta chưa ăn..."
Câu trả lời của cô ấy ngắn gọn và chậm rãi.
“Ta đã bảo ngươi phải ăn nếu ngươi định ra ngoài mà?"
“Xin lỗi...”
“Nhớ ăn khi về nhé, ta có để lại một ít cho ngươi đấy."
“Được rồi...”
Cô lại tiến thêm một bước nữa.
Bước chân của cô nhẹ nhàng đến nỗi tưởng chừng như cô có thể trôi đi mất.
Cùng với nó là một mùi hương hoa lạ lẫm.
Làm sao có thể như thế được?
Những bông hoa mà tôi nghĩ đã nở rộ rồi, giờ lại nở đẹp hơn nữa, đến mức tôi không dám hái chúng nữa.
Vị nữ tử tiến lại gần, đủ gần để tôi có thể đưa tay ra và chạm vào cô.
Cô ấy cúi đầu nhẹ nhàng, mái tóc đung đưa nhẹ nhàng, để lộ phần đỉnh đầu.
“....”
Hành động của cô có vẻ ngẫu nhiên, nhưng tôi biết tại sao cô lại làm cử động đó.
Đây là thói quen mà cô đã hình thành trong vài tháng trở lại đây.
Mặc dù bị làm phiền bởi những ánh mắt tò mò từ những người phía sau, tôi vẫn giơ tay lên và nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô.
Tóc cô vẫn mềm mại như ngày nào.
“Làm tốt lắm."
“...Ừm.”
Sau khi khen cô một chút và cảm thấy ngượng ngùng, tôi nhấc tay ra.
Vị nữ tử trước mặt tôi, Nam Cung Phi, khẽ ngẩng đầu lên.
"...Hừm."
Tôi phải che giấu phản ứng của mình khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau vì Nam Cung Phi đang mỉm cười.
“Ta đã bảo ngươi đừng cười như thế mà?”
"Hửm...?"
“Ta đã bảo ngươi không được cười ở nơi công cộng. Đó là vũ khí"
Vẻ đẹp của Nam Cung Phi thực sự là một vũ khí, thậm chí là một vũ khí cực kỳ mạnh mẽ.
Nghe tôi nói vậy, cô đáp lại với vẻ hơi bực bội.
“...Ta không cười ở nơi công cộng...”
“Vậy bây giờ thì sao?"
“...Bởi vì ta chỉ ở trước mặt ngươi...”
“...”
Đáng lẽ ra tôi không nên hỏi cô ấy.
Tôi cảm thấy tai mình nóng lên nên quay đầu đi, nhìn lại con đường tôi vừa đi qua.
“...Chúng ta quay về thôi.”
Đứng yên như thế này thật là ngại ngùng.
Khi tôi gãi sau đầu, một cảm giác ngứa ran chạy khắp người tôi.
- Hai người đang làm trò gì thế này?
Tôi nghe thấy ai đó lẩm bẩm từ phía sau.
Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là giọng nói của Cửu Hy
Tôi nghe rõ từng từ, nhưng tôi chọn cách giả vờ như không nghe thấy.
Tôi bắt đầu di chuyển, bước về phía trước.
...