Chương 170: Ngươi có muốn đi cùng ta không? (1)
-Vút!
Bên trong căn phòng tràn ngập thuốc men và băng gạc, một luồng hoàng quang quét qua, tỏa ra sự sắc nét không thể nhầm lẫn.
Tuy nhiên, luồng quang minh này không thể chạm tới Trương Thiên Niên, nó tan biến ngay trước mắt hắn, giống như các bông tuyết khi gặp phải thái dương.
“He he..”
Mặc dù bị tấn công bất ngờ, Trương Thiên Niên vẫn không mất đi nụ cười.
Như thể hắn ta biết chuyện này sẽ xảy ra vậy.
“Nữ nhi ơi, cách chào hỏi của ngươi có vẻ hơi hung hăng đấy?”
Đó là một giọng nói không có chút nhịp điệu quyến rũ nào.
Và trái ngược với lời nói của người nói, vẻ mặt của Vi Tuyết A vẫn lạnh lùng không biểu lộ cảm xúc.
"...Ngươi!"
Trương Thiên Niên nghiêng đầu sau khi thấy phản ứng như vậy của Vi Tuyết A.
“Dù là ngươi hay tên nhóc hôm qua, không ai trong số các ngươi tỏ ra sốc cả. Thật là tệ.”
Trương Thiên Niên, hay đúng hơn là Độc Cô Chuẩn, khẽ cười khúc khích.
Vi Tuyết A sau đó hỏi trong khi nhìn Độc Cô Chuẩn.
“Ngươi biết là ta sắp tới đúng không?"
“Đương nhiên, làm sao ta không biết khi ngươi đối với tên nhóc này phóng thích sát khí như vậy?”
Điều đó là không thể.
Vi Tuyết A là cao thủ trong việc che giấu sát khí của mình.
Hơn nữa, cô còn cẩn thận hơn bao giờ hết để không gây rắc rối cho thân thể mà cô đang mượn.
Vậy thì làm sao...?
"Nữ nhi...”
Trước khi kịp suy nghĩ xong, Độc Cô Chuẩn đã nói với Vi Tuyết A.
“Có vẻ như ngươi biết ta là ai?"
"...!"
Những lời này nói ra vô cùng chắc chắn.
Câu nói này khẳng định người trước mắt cô không phải là Trương Thiên Niên, mà là một thực thể bên trong cơ thể hắn ta.
Vi Tuyết A phải giấu tiếng thở hổn hển của mình sau khi nghe Độc Cô Chuẩn nói.
"Phải?"
“Đừng nói những lời vô nghĩa như vậy.”
“Nếu không phải như vậy, ngươi sẽ không bối rối như vậy”
Vi Tuyết A che giấu sự lo lắng của mình bằng cách điều hòa lại hơi thở.
Cô giấu mọi điều cô có thể nghĩ tới, nhưng Độc Cô Chuẩn vẫn tiếp tục nói điều ngược lại như thể hắn ta biết sự thật.
"Ta tự hỏi ngươi là ai? Với lại bên trong tên nhóc mạnh mẽ kia, lại ẩn chứa một con thú khổng lồ. Nhưng ngươi dường như không có bất kỳ sức mạnh nào như vậy."
Ngay khi Độc Cô Chuẩn vừa nói xong, Vi Tuyết A lại vung tay thêm lần nữa, nó mạnh hơn lần trước.
- Xoẹt!
Cánh tay của Trương Thiên Niên đã lìa khỏi cơ thể hắn.
Nhưng khi Vi Tuyết A nhìn thấy điều đó, cô cau mày.
Không chỉ đòn tấn công của cô trúng vào cánh tay hắn, mà trong khi đó cô lại muốn nhắm vào cổ hắn, còn cánh tay bị cắt đứt thậm chí còn không chảy máu.
Nụ cười của Độc Cô Chuẩn nở rộng hơn khi hắn nhìn thấy một chi của mình bị cắt đứt.
“Ta hiểu rồi, ngươi là...”
Sau đó hắn ta bắt đầu thì thầm như thể hắn đã nhận ra điều gì đó.
Liệu hắn có thể đánh bật đòn tấn công bằng dòng khí của mình không?
Không hẳn là không thể, nhưng điều đó là không thể với trình độ của Trương Thiên Niên.
Điều đó có nghĩa, đó chính là sức mạnh của một thực thể chưa được biết đến.
Giống như chính cô ấy vậy.
Mặc dù cánh tay đã bị cắt đứt, biểu cảm của Độc Cô Chuẩn vẫn không thay đổi.
"Ngươi hơi mất kiên nhẫn nhỉ. Chúng ta thậm chí còn chưa có một cuộc nói chuyện tử tế."
“Ta không có gì để nói với ngươi cả.”
Cô không muốn nói chuyện với hắn ta.
Bởi vì tất cả những gì cô dự định làm là hoàn thành lý do cô ấy đến đây và rời đi.
Cô ấy bắt đầu nạp lại nội khí của mình.
Mặc dù cô ấy chỉ còn lại một chút nội khí còn lại.
Đòn tấn công trước đó của cô có vẻ đã có hiệu quả sau khi cô sử dụng nhiều nội khí hơn để tích tụ.
Xét theo điều đó, cô cần phải sử dụng nhiều nội khí hơn nữa để đòn tấn công của mình có hiệu quả.
Độc Cô Chuẩn xen vào một lần nữa.
“Ngươi không có gì để nói sao, ngay cả khi đó là tên nhóc mà ngươi vẫn quan tâm?"
Vi Tuyết A dừng lại một lúc sau khi nghe Độc Cô Chuẩn nói.
Cùng lúc đó, dòng khí trong tay cô bắt đầu dao động.
Độc Cô Chuẩn mỉm cười trước phản ứng rõ ràng của cô.
“Ngươi là đứa trẻ trung thực.”
- Rắc!
Vi Tuyết A định tấn công lần nữa khi nghe Độc Cô Chuẩn nói, nhưng hắn vẫn tiếp tục nói.
“Ta đã gieo hạt giống của ta vào tên nhóc đó.”
"Cái gì?"
“Ta thậm chí còn đưa cho nó loại tốt nhất, chắc chắn nó sẽ thích.”
Mái tóc của Vi Tuyết A rung lên khi nghe tiết lộ này.
Trong chớp mắt, căn phòng tràn ngập một luồng uy áp khủng khiếp và sát khí đến nỗi khiến cho cơ thể Trương Thiên Niên phải quỵ xuống, nhưng hắn vẫn giữ nguyên nụ cười.
“Đừng lo lắng, nữ nhi ạ. Đó không phải là sức mạnh có thể gây hại cho hắn đâu.”
“Đừng thốt ra những lời kinh tởm như vậy, làm sao ngươi có thể nói ra những điều vô nghĩa như vậy trong tình trạng hiện tại của mình?”
Chỉ riêng việc thực thể đó đã chiếm hữu hoàn toàn cơ thể của Trương Thiên Niên, thì điều đó đã khiến Vi Tuyết A mất hết niềm tin vào hắn ta.
Điều này đặc biệt đúng hơn vì Vi Tuyết A biết rằng thực thể đó chính là Độc Cô Chuẩn.
“Ngươi có tin hay không thì cũng không liên quan. Điều thực sự quan trọng là một điều khác.”
- Cạch!
Luồng uy áp trong phòng tăng lên khiến cho mọi đồ đạc rung lên.
“Vậy đây có phải là lời biện hộ cho mạng sống của ngươi không?”
“Ta hoàn toàn không quan tâm đến bất kỳ lựa chọn nào của ngươi. Ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi, thế thôi."
"Chuyện gì thế nhỉ?"
Cô muốn cắt cổ hắn ta ngay lập tức.
Cô không muốn trò chuyện với một người đáng ghét như vậy.
Tuy nhiên, cô cần phải thận trọng nếu hắn ta có bất kỳ mối quan hệ nào với Cửu Dương Thiên.
Độc Cô Chuẩn quan sát cô và hỏi.
“Ngươi đã hi sinh cái gì?"
Vi Tuyết A cắn môi khi nghe câu hỏi của hắn ta.
“Để trở thành như vậy, ngươi đã phải hy sinh những gì?”
“Sao ngươi lại tò mò về chuyện đó thế?
“Nữ nhi ơi, ta chỉ tò mò làm sao ngươi có thể làm được điều mà cả ta cũng không thể.”
Có phải hắn ta đang hỏi về việc thao túng thời gian để thay đổi thực tại không?
Hoặc có lẽ là...
“Ngươi cũng giống như ta mà thôi.”
Vi Tuyết A không thể trả lời Độc Cô Chuẩn.
Cô không thể phủ nhận lời khẳng định của hắn vì hắn đã đúng.
Nhưng cô không thể đồng ý vì hắn ta nói không hoàn toàn chính xác.
“Ngươi có thể sáng suốt hơn một chút, xảo quyệt hơn một chút, nhưng cuối cùng, bản chất của chúng ta đều giống nhau. Làm sao chúng ta có thể khác biệt khi chúng ta đến từ cùng một nơi?”
“Hãy nói rõ ràng những gì ngươi muốn nói.”
“Ta chỉ tò mò thôi. Một người như ngươi sao lại thành ra thế này? Là lỗi của ngươi hay của tên nhóc đó, mà ngươi trở nên như thế này? Ta chỉ tò mò thôi. Ta vẫn luôn như vậy nhỉ?”
- Rắc!
Vi Tuyết A nghiến chặt răng, cô không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện vô nghĩa này nữa.
Nhưng Độc Cô Chuẩn vẫn tiếp tục nói.
“Tên nhóc kia không phải là tạo vật của ta.”
Với những lời nói đầy chắc chắn, Độc Cô Chuẩn đã nói một cách chắc chắn ngay từ đầu.
“Tên nhóc đó cũng vậy. Đó là lý do tại sao ta thậm chí còn bị cuốn hút hơn, vì có hai đứa nhóc đã thu hút sự chú ý của ta, mặc dù chúng thậm chí còn không phải là tạo vật của ta.”
“Ta chẳng quan tâm đến ý định của ngươi.”
Nghe thấy giọng nói giận dữ của Vi Tuyết A, Độc Cô Chuẩn đáp lại.
“Ta sẽ không can thiệp.”
"Cái gì?"
"Ta chỉ chờ đợi và quan sát, như trong trường hợp này. Ta chỉ là một người tò mò."
Vi Tuyết A ghét sự điềm tĩnh của hắn ta.
Càng đúng hơn khi cô có thể cảm nhận được sức mạnh hắc ám và hung bạo ẩn chứa bên trong hắn ta.
Vì vậy, trong mắt cô, hắn có vẻ giả tạo, giả vờ bình thường.
"Ngươi lo ta sẽ làm hại tên nhóc đó sao?"
"Nếu ngươi biết thì đừng bao giờ dám chạm vào một sợi tóc nào của hắn."
Cô tích tụ nội khí trong khi nghiến răng.
"Hoặc ta sẽ xâm nhập vào tổ của ngươi và gây ra một thảm họa không mấy ‘mong muốn’!”
Khi Vi Tuyết A toát ra cơn khát máu dữ dội, Độc Cô Chuẩn hơi sốc trước lời cảnh báo đáng quan ngại của cô.
“Có vẻ như ngươi biết nhiều hơn ta mong đợi.”
“Vậy ngươi tin là ta sẽ không hành động, ngay cả khi biết điều đó sao?”
Nếu ta tiếp tục sử dụng cơ thể này theo tốc độ này, thì ta sẽ đẩy cơ thể này vượt quá giới hạn của nó.
Linh hồn ta có lẽ sẽ mục nát, ta thậm chí sẽ không thể nói lời từ biệt với hắn như ta đã mong ước.
Nhưng dù vậy, Vi Tuyết A không thể do dự.
Cô sẵn sàng gánh chịu mọi đau khổ, nếu điều đó có nghĩa là cô có thể giảm bớt gánh nặng cho người khác, dù chỉ là một chút.
Linh hồn của ta đáng giá bao nhiêu?
Khi so sánh với mọi điều mà những người khác đã làm cho cô, những gì mà Vi Tuyết A làm lại cho họ dường như chẳng đáng kể gì.
Điều đó khiến cô cảm thấy linh hồn mình không có giá trị nào cả.
Độc Cô Chuẩn đáp lại lời Vi Tuyết A với giọng điệu thích thú.
“Ta đã nhắc đến điều này trước đó rồi, nhưng ta không có ý định làm hại tên nhóc đó.”
Vi Tuyết A vẫn không thể tin vào lời hắn ta nói.
Bởi vì hắn đã thú nhận rằng mình đã gieo hạt giống của mình vào trong Cửu Dương Thiên.
Vi Tuyết A biết người ta sẽ gặp kết cục thế nào nếu mang trong mình hạt giống của Độc Cô Chuẩn.
Nếu những gì hắn nói là sự thật, thì cô cảm thấy mình đã phạm phải một lỗi vì không thể ngăn cản hắn lại.
"Tên nhóc đó cũng sẽ trân trọng nó, vì đây là món quà mà ta ban tặng cho nó sau khi đã chào hỏi nó."
“Đừng hiểu lầm. Hắn sẽ thấy hành động xen vào chuyện khác của ngươi thật đáng ghê tởm.”
Hắn không phải là người tìm kiếm sức mạnh như vậy.
Hắn là người có khả năng tự đứng vững trên đôi chân của mình và hắn cũng sẽ làm như vậy trong cuộc sống này.
Vì đã thoát khỏi xiềng xích của chính mình, Cửu Dương Thiên chắc chắn có thể bay lên.
Đó chính xác là lý do Vi Tuyết A có mặt ở đây ngay từ đầu.
Vi Tuyết A tiếp tục trừng mắt nhìn Độc Cô Chuẩn, nhưng hắn ta vẫn giữ được bình tĩnh, mặc dù đang bị đe dọa và rơi vào tình huống nguy hiểm.
Vi Tuyết A biết trái tim hắn ta nằm ở đâu.
Nó nằm trong một tầng hầm sâu thẳm bên trong chính vùng đất này.
Vi Tuyết A không thể để trái tim mình rung động nên cô buộc phải kiềm chế bản thân.
Tuy nhiên, cô vẫn có ý định nổi giận nếu Độc Cô Chuẩn vẫn tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình.
“Đừng lo lắng.”
Độc Cô Chuẩn trấn an Vi Tuyết A bằng một cử chỉ nhỏ nhẹ, bình tĩnh khi cơn giận của cô ngày càng dâng cao.
“Sức mạnh của ta không thể làm hại tên nhóc đó được.”
Ý ngươi không phải là ngươi sẽ không làm hại hắn, mà là ngươi không thể làm hại hắn.
Khi nói xong, thái độ của Độc Cô Chuẩn đã thay đổi.
Vi Tuyết A vẫn cảnh giác, vì ngay cả điều đó cũng có thể là một hành động giả tạo.
Cô từ từ siết chặt tay hơn.
“Nhìn phản ứng của ngươi thì có vẻ như thực thể bên trong cơ thể tên nhóc đó là gì thì ngay cả ngươi cũng không biết.”
Con thú đói khát đang ngủ say bên trong cơ thể hắn.
Độc Cô Chuẩn không thể không mỉm cười khi nghĩ đến sinh vật đáng sợ đó.
"Ta sẽ tiếp tục chờ đợi. Ta đã chờ đợi điều này nhiều năm rồi, làm sao ta có thể làm hại tên nhóc đó được?"
Một làn khói không biết từ đấu đến đã bắt đầu tràn ngập căn phòng, một thứ không phải được tạo nên từ dòng khí.
"Ta không mong muốn gì hơn là thấy tiềm năng của tên nhóc đó phát triển, đó là lý do tại sao ta đã tặng nó một cách hào phóng như vậy. Vì chúng ta đã thiết lập được mối liên hệ, nó sẽ đến với ta vào đúng một thời điểm nào đó. Ngươi biết đấy, đó là quy luật tự nhiên của mọi thứ.”
Khi Độc Cô Chuẩn nói, hắn ta tự tay bóp cổ mình, điều đó khiến Vi Tuyết A mở to mắt đầy kinh ngạc.
"Vì vậy, ta hy vọng ngươi vẫn hỗ trợ tên nhóc đó”
“Ngươi đang làm gì thế.”
“Điều này có chút lãng phí, nhưng ta không sầu về điều đó. Đây là sự hy sinh ta phải làm vì mục đích của mình và cũng là món quà ta dành cho ngươi.”
Vi Tuyết A lao về phía Trương Thiên Niên, cố gắng nắm lấy cơ thể hắn ta, nhưng làn khói dày đặc đã cản đường cô.
“Cuộc trò chuyện của chúng ta hôm nay khá hấp dẫn. Ta mong chờ cuộc gặp tiếp theo của chúng ta.”
-Phù!
Vi Tuyết A dùng luồng khí của mình để xua tan làn khói dày đặc và lao về phía Trương Thiên Niên.
-Rụp! Rắc!
Nhưng hắn vẫn không hề nao núng mà vặn cổ mình và ngã xuống sàn.
Mặc dù tư thế bất ổn của Độc Cô Chuẩn khiến hắn ta có vẻ như đã chết, nhưng giọng nói của hắn vẫn phát ra từ miệng Trương Thiên Niên.
“Rất vui được gặp ngươi, nữ nhi của ta.”
Với câu cuối cùng đó...
Ánh sáng trong mắt Trương Thiên Niên đã mất đi.
Vi Tuyết A cố gắng che giấu cảm xúc và đôi vai run rẩy của mình.
Cô có một sự thôi thúc muốn trút giận và phá hủy mọi thứ xung quanh, nhưng cô buộc mình phải dừng lại.
Bởi vì cô không ở trong hoàn cảnh có thể đủ khả năng để làm như vậy.
Cho dù là kiếp này hay kiếp trước, cô vẫn phải đấu tranh với nỗi sợ bất lực.
Thiên Kiếm có ý nghĩa gì và tại sao ta lại là Thiên Đỉnh?
Ta thật bất tài và bất lực.
Cuối cùng, lần này ta cũng không thể thay đổi được điều gì.
Vi Tuyết A mím chặt môi và xua tay.
-Phừng phựt.
Một ngọn lửa hoàng sắc bao trùm cơ thể Trương Thiên Niên, xóa sạch mọi dấu vết của hắn ngay lập tức.
Giữa nguồn khí còn sót lại, Vi Tuyết A rùng mình và cúi đầu.
...Ta xin lỗi
Cô nhớ tới khuôn mặt của Cửu Dương Thiên.
Về việc cô ước mình có thể làm được gì cho hắn.
Nhưng cô vẫn khiến hắn cảm thấy như mình là một trở ngại.
Cô định xuống tầng hầm để giải tỏa cơn thịnh nộ, nhưng cô biết rằng làm như vậy có thể sẽ tạo thêm gánh nặng cho hắn.
Cô không thể làm gì cho hắn.
Hành động của cô có vẻ bị hạn chế, cô cảm thấy thật bất lực, mặc dù đã đạt đến thứ được gọi là Thiên Đỉnh, Vi Tuyết A vẫn mang trong mình cảm giác tội lỗi vô cùng lớn.
- Con điên ngốc.
Cô nhớ lại những gì hắn đã nói với cô lúc đó.
Lúc này, Vi Tuyết A đã hiểu rất rõ cảm xúc của hắn khi nói ra những lời đó.
Vì vậy, Vi Tuyết A vẫn tiếp tục giữ im lặng.
****************
Một ngày sau, giải đấu đã tổ chức sự kiện cuối cùng.
Trương Thiên đích thân chúc mừng những người chiến thắng ở cả trận chung kết và vòng loại.
Giữa đấu trường, với rất nhiều khán giả, Cửu Dương Thiên đứng trước Trương Thiên, với vẻ mặt không mấy vui vẻ thường ngày.
Vi Tuyết A, người quan sát cảnh tượng đó, nắm chặt tay và kiểm soát hơi thở gấp gáp của mình.
Bên cạnh Cửu Dương Thiên...
Trương Thiên Niên vẫn đứng vững đấy, mặc dù chính mắt cô thấy hắn bị gãy cổ trước đó.
Như thể không có chuyện gì xảy ra...