Chương 49: Dũng Giả Xương Ngón Tay
“Devon…”
“Ngươi nghĩ hay lắm! Ta chết ở đây, ngươi cũng khó thoát tội! Dù ngươi cướp được xương ngón tay, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Trong đêm tối, chiến hỏa bay tán loạn, thi hài khắp nơi. Đây là một đêm ba mươi năm trước. Trận chiến ấy qua đi, cao tầng của các đại thế lực hầu như bị giết đến tuyệt tự, ngay cả kẻ mới vào hàng cao thủ như hắn cũng có thể trở thành cường giả danh chấn một tỉnh lớn.
“Phải không?” Bước ra khỏi liệt diễm, Devon cầm trong tay bí ngân cự kiếm, từng bước một tới gần mục tiêu, ngữ khí bình thản: “Coi như thế, thì cũng không có quan hệ gì với ngươi.”
“Thi thể của Dũng Giả, há có thể để cho rác rưởi như các ngươi làm bẩn!”
“Huống chi…”
Devon vung kiếm, chém đứt cổ tay mục tiêu. Hắn nhặt bàn tay lên, chính là thu được mục tiêu của hắn - xương ngón tay của Dũng Giả.
“Dù bọn họ có lấy được nhục thể và linh hồn của Dũng Giả, cũng phải tiêu tốn rất nhiều thời gian và tinh lực để trấn áp… Coi như biết ta có vấn đề, trong thời gian ngắn cũng sẽ không ra tay với ta.”
“Còn về sau…”
“Đi một bước tính một bước vậy.”
Nói rồi, Devon giơ cự kiếm lên, chém đầu mục tiêu, lại châm lửa thiêu xác giữa biển lửa.
Ba mươi năm trước, hắn cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ bằng một cỗ nhiệt huyết bồng bột, liền cướp đoạt xương ngón tay của Dũng Giả.
Không ngờ, xương ngón tay của Dũng Giả vô cùng… phù hợp. Nó lập tức dung nhập vào ngón áp út của Devon.
Từ đó về sau, tu luyện của Devon như được thần trợ, tăng tiến nhanh chóng vô cùng, phảng phất như Dũng Giả đích thân nắm tay chỉ dạy. Điều này làm cho Devon cảm thấy vô cùng ấm áp.
Nhưng, xương ngón tay của Dũng Giả cũng có nhu cầu rất lớn. Vô luận là ma lực, kinh nghiệm hay thuộc tính, xương ngón tay của Dũng Giả đều hấp thu không ngừng! Nó giúp Devon thăng cấp, đồng thời cũng hấp thu kinh nghiệm và đẳng cấp của hắn, làm cho thực lực hắn khi mạnh khi yếu, chập trùng không chắc.
Vì thỏa mãn nhu cầu của xương ngón tay Dũng Giả, Devon quanh năm bế quan tu luyện. Ba mươi năm trôi qua, ở tuổi gần năm mươi, hắn miễn cưỡng đạt tới cấp 72… Đối với bên ngoài, tốc độ lên cấp này đã được coi là không tệ. Bắt đầu từ cao thủ, kinh nghiệm cần thiết để thăng cấp vốn là rất lớn. Bị kinh nghiệm kìm hãm bước chân, cũng là chuyện bình thường.
Quanh năm tháng dài tu luyện thuộc tính, cũng làm cho hắn bỏ bê kỹ năng, khiến vị Bí Ngân Kiếm Sư cấp 72 này vẫn còn loay hoay trong việc nâng cao kỹ năng, chưa từng đột phá.
Tuy nhiên, 30 năm qua, không ít lần các đại thế lực đến thăm dò. Sau khi lấy vợ sinh con, nhuệ khí trong lòng hắn dần dần bị bào mòn, cho đến bây giờ, hắn tình nguyện làm một thành chủ an phận thủ thường, cũng không muốn mạo hiểm tiến lên nữa…
Cho nên, đi đến bước đường hôm nay, cũng là lẽ đương nhiên. Việc thăm dò của các thế lực cuối cùng đã làm rối loạn thành phố, buộc hắn không thể không bại lộ át chủ bài này…
“Dũng Giả đại nhân…” Nhìn thấy bóng lưng cao lớn sừng sững phía trước, Devon không khỏi ướt khóe mắt.
“Đã lâu, đã lâu không gặp!” Giọng hắn nghẹn ngào, ánh mắt sùng bái nhìn về phía bóng lưng hư ảnh, phảng phất như trở về khoảnh khắc gặp gỡ lần đầu tiên vài thập niên trước… Cao lớn, vĩ đại, mang lại cảm giác an toàn vô cùng.
Nhưng, Dũng Giả không đáp lại. Đây bất quá chỉ là một vòng chấp niệm của hắn, là tiếng vọng của quá khứ.
Dù là thế, từng là Bán Thần Dũng Giả, dù chỉ còn lại một mảnh xương ngón tay, chỉ còn lại hư ảnh, sức mạnh của hắn vẫn không thể nghi ngờ!
Nhìn thấy hư ảnh này xuất hiện, những con mắt ẩn nấp khắp nơi đều trở nên hưng phấn!
“Quả nhiên, xương ngón tay của Dũng Giả đang ở trên tay hắn!” Kẻ ẩn mình trong bóng tối, thả Ma Yểm ấu niên tàn phá thành phố lên tiếng: “Tìm lại được một mảnh xương ngón tay, sức mạnh của Dũng Giả sẽ càng thêm cường đại… Devon, thức thời thì hãy ngoan ngoãn dâng nó lên.”
“Dũng Giả niệm tình xưa, cũng không muốn lấy mạng ngươi.”
Đương nhiên, đây chỉ là lời nói của một phía. Còn nhiều cường giả của các thế lực khác lại ôm ấp ý đồ khác.
“Xương ngón tay của Dũng Giả chắc chắn ở trên tay hắn, như vậy đế quốc cũng không có lý do tiếp tục bảo hộ Devon nữa, tốt lắm…”
“Thành chủ Cô Nguyệt thành, ngươi đây là tội khi quân.”
“Hắc, xương ngón tay của Dũng Giả, thật là bảo bối! Ai cướp được thì người đó hưởng, dù ta không dùng được, bán đi cũng được!”
“Dũng Giả đáng giận! Quả là âm hồn bất tán, chết cũng không yên ổn - Vừa hay, chiếm lấy xương ngón tay của ngươi, xem như ngươi bồi thường cho chúng ta.”
“Xương ngón tay… là một phần… của ta…”
Không chỉ có Ánh Sáng Dũng Giả… Thánh Giáo, Đế Quốc, lính đánh thuê, thế gia cùng với một nhân vật tự do ngoài hệ thống, đều đang chú ý đến sự kiện này. Bọn họ phân tán khắp nơi trong Cô Nguyệt thành. Chưa từng ra tay, chỉ là những kẻ đứng xem, sau khi xương ngón tay của Dũng Giả xuất hiện, đều có lý do để ra tay!
Thế là, những cường giả đến từ các đại thế lực này… đã sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào!
Tranh! Xương cốt sắc bén bắn ra, Ma Yểm ấu niên đã áp sát Devon, sau khi thích ứng với khí thế khủng bố tỏa ra từ hư ảnh, nó lại khôi phục sự linh hoạt. Một chiêu, thẳng đến yếu hại của Devon.
Nhưng đối mặt với đòn chí mạng này, Devon vẫn không hề nhúc nhích. Bởi vì hắn không cần phải hoảng sợ. Một cây trường thương hư thực đâm ra, mũi thương của hư ảnh Dũng Giả vững vàng đâm vào xương cốt của Ma Yểm ấu niên, chặn nó lại tại chỗ.
Xuyên thủng! Trường thương đáng sợ xuyên qua, thế như chẻ tre, xương cốt vỡ vụn liên tiếp, sau đó nhất cổ tác khí, đâm xuyên qua thân thể Ma Yểm ấu niên!
Một chiêu kiến công, nhưng vẫn chưa hết! Trường thương đâm vào trong cơ thể, Ma Yểm ấu niên đột nhiên phát ra tiếng thét vô cùng thống khổ! Dịch thể màu sắc ghê tởm phun ra ào ạt, tròng mắt đầy tia máu, thậm chí còn nổ tung… Trường thương hất lên, Ma Yểm ấu niên như quả bóng xì hơi, bị ném ra xa mấy trăm thước, nằm tê liệt trên mặt đất, không thể động đậy.
Một thương, chỉ một thương mà thôi. Ma Yểm ấu niên, mất đi sức chiến đấu.
Sau khi đâm ra một thương, hư ảnh của Dũng Giả hơi mờ nhạt đi một chút. Nhưng những người đứng sau quan sát trận chiến này, nội tâm đều chấn động không thôi!
Cường giả đến từ Thánh Giáo cau mày: “Theo quan sát, toàn bộ thuộc tính của hình chiếu Dũng Giả này không cao hơn thành chủ Cô Nguyệt thành… Một thương đánh bại địch, quá khoa trương!”
Thành viên Ánh Sáng Dũng Giả thì vui mừng khôn xiết: “Là ngài! Chắc chắn là ngài! Thương thuật thăng hoa như vậy, ngoài Dũng Giả đại nhân ra, không còn ai khác!”
Một tên lính đánh thuê nào đó nấp trong bóng tối thì bất an: “Lợi hại như vậy sao? Chẳng trách mấy lão già kia không chịu ra tay, để cho đám tôm tép nhãi nhép chúng ta đánh nhau sống chết…”
Ngàn người ngàn ý, đánh giá cũng không thống nhất. Trong bóng tối, chỉ có một bóng người khá đặc biệt. Hắn cũng cầm thương trong tay phải, khoa tay múa chân một hồi rồi nhíu mày lẩm bẩm: “Thương thuật… còn trên cả ta…”
Sau đó, hắn mỉm cười: “Không sao… đều là sức mạnh của ta…”