Chương 45: Chờ đợi
Cư dân phát hiện Giang Đông thị dạo gần đây bắt đầu giới nghiêm.
Cũng không thể nói là giới nghiêm, mà là bắt đầu từng bước phân chia khu vực, đồng thời quan phủ bắt đầu từng bước kiểm đếm nhân số.
Trong mắt mọi người thì thấy không ít tiểu tử lưu manh bị bắt giam, hơn nữa nghe nói còn bắt được tội phạm đang bỏ trốn, bất quá những thứ này đều quá xa xôi với sinh hoạt của dân thường, cho dù có khả năng phát sinh ngay bên cạnh cũng không có bao nhiêu người đi chú ý.
Biến hóa của Giang Đông thị cũng làm động lòng một số người, hiện tại bầu không khí toàn thành phố cũng bắt đầu trở nên có chút ngột ngạt, giống như thở không ra hơi vậy.
Bành Tường liền ngồi ở trước một mặt cửa sổ sát đất, hắn nhìn Giang Đông thị xe cộ tấp nập không nói lời nào, ngược lại là Mạc Trần đứng ở phía sau hắn không xa mở lời trước.
"Thời gian kế tiếp ta tạm thời không quản nữa." Mạc Trần nhìn Bành Tường trước mặt, hắn đã dự định tạm thời đứng ngoài cuộc.
Bành Tường nghe xong khẽ cười: "Người phụ trách Giang Đông thị không tham gia vào sự kiện địa phương, điều này nói không thông qua đi?"
"Ngươi muốn ta tham gia vào sao? Ta hiện tại đã tiếp cận lệ quỷ phục tô, chuyện phía sau nếu lại ra sức nữa thì chính là chủ động tìm chết."
Trạng thái hiện tại của Mạc Trần đã rất tệ, da trên người hắn đang nứt toác, hiện tại nhìn qua giống như người ở mùa đông da bị nứt nẻ vậy, vết thương nứt nẻ còn chảy ra mủ xanh xám.
Mạc Trần hiện tại liền ở trong tình huống như vậy, không tham gia vào sự kiện quán tượng sáp kinh dị, công lao không đủ, không có tư cách khống chế lệ quỷ thứ hai, cuối cùng sẽ chết vì lệ quỷ phục tô.
Tham gia vào trong đó thì không biết khi nào ảnh hưởng kế tiếp mới xử lý xong, nhưng thời gian càng kéo dài thì hắn nhất định sẽ chết vì lệ quỷ phục tô.
Liền ở vào điểm xấu hổ như vậy, tiến lên là chết, lùi lại cũng là chết. Hắn chỉ có thể tạm thời đứng ngoài cuộc, đi tìm biện pháp khác.
Chờ đợi xe buýt quỷ dị đến là một cách, nhưng ai cũng không biết khi nào mới có cơ hội này, Mạc Trần chỉ có thể lựa chọn đổi một cái khác.
Đó chính là xử lý sự kiện linh dị, khi Bành Tường đến Giang Đông thị Mạc Trần lại gọi điện thoại hỏi, chỉ cần xử lý được con quỷ thi hai đầu kia hắn cũng có thể có tư cách khống chế lệ quỷ thứ hai.
Bành Tường trước mặt là người phụ trách Giang Dương thị bên cạnh, bất quá đáng tiếc Mạc Trần hỏi thăm sau khi rõ ràng đối phương không muốn giúp đỡ mình.
Cho nên hiện tại hắn và đối phương còn ở vào bước thương lượng.
"Ngoài việc đó ra ta không sao cả, ngươi nếu thật sự không muốn tham gia vào trong đó thì việc đó ta làm, đương nhiên công lao và phần thưởng khi nào cũng đều thuộc về ta, đương nhiên ngươi nếu như sau này tham gia vào thì đừng trách ta không khách khí."
Bành Tường giả bộ khiêm nhường biểu thị nguyện ý lùi một bước, bất quá trong lời nói dường như là muốn đem toàn bộ sự tình bao trọn, xem ra đối phương cũng không biết từ đâu nhận được tin tức, tổng bộ đối với chuyện này cũng rất coi trọng.
Đối với hành vi lấn át chủ nhà như vậy Mạc Trần vốn nên tức giận, nhưng hắn cũng không kịp quan tâm đến phương diện sự tình này, mà là lập tức rời khỏi nơi này, đi tìm kiếm sự giúp đỡ khác.
Rất nhanh Mạc Trần lái xe đến quán trà, nếu như ngự quỷ giả dân gian bản địa Giang Đông thị nguyện ý giúp hắn thì chuyện này không phải là không có cơ hội.
"Xin hỏi... a!!" Một cô nương phục vụ nhìn thấy Mạc Trần đi tới lập tức muốn hỏi han, nhưng nàng ta chỉ vừa mới tới gần da trên cơ thể liền xé rách ra, hình thành một đạo vết thương phiếm màu xanh xám.
Khách nhân đang nói chuyện phiếm trong quán trà còn có một số nhân viên phục vụ cũng đều nhìn thấy thảm kịch phát sinh bên cạnh Mạc Trần, trong đó mấy người kinh ngạc nhìn vết thương trên người cô nương phục vụ kêu lên không thể nào, nhưng còn chưa đợi bọn họ có động tác gì gian phòng đơn bên cạnh mở cửa đi ra một người.
"Thật ngại quá các vị, các vị phải rời khỏi đây."
"Các ngươi muốn làm gì? Không thấy ở đây có người bị thương sao? Hiện tại không đưa nàng ta đến bệnh viện mà lại chọn để chúng ta rời đi?" Các vị khách nhân cảm thấy chuyện như vậy rất phù hợp với suy nghĩ của mình, thân phận của bọn họ không giàu thì cũng quý, cũng đều có đầu óc thương mại, một chuyện quỷ dị liền phát sinh ngay trước mắt mình dồn dập ý thức được đây có thể là một loại cơ hội.
Với địa vị của các vị này cũng có thể thông qua một số kênh biết được chuyện liên quan đến lệ quỷ, có một số người không tin, một bộ phận người tin tưởng đến quán trà chính là vì nghiệm chứng tin tức của mình không có sai lầm.
Nam nhân đi ra từ gian phòng đơn chỉ là mặt mang vẻ lạnh lùng đưa các vị khách nhân ồn ào này ra ngoài, các vị khách nhân có thân phận địa vị nhất định này cũng không dám càn rỡ, bọn họ nhìn thấy nam nhân đi ra từ gian phòng đơn bày ra một bộ mặt cứng ngắc không khỏi cảm thấy kinh sợ.
Liền cảm giác trong lòng đang run sợ vậy.
Tiễn đi những người bình thường này sau Ngô Thiên Thạch nhìn về phía Mạc Trần: "Ta cảm thấy hiện tại ngươi không nên đến đây." Trong lời nói ý vị cự tuyệt rất nặng.
"Ta cũng là đang tìm biện pháp sống sót, có thể thì cũng có thể giúp đỡ." Mạc Trần đáp.
Ngược lại Ngô Thiên Thạch lại lắc đầu: "Ngay cả ta cũng nhìn ra được ngươi đã tiếp cận lệ quỷ phục tô rồi, ngươi mạo muội đến đây đối với chúng ta mà nói chính là một uy hiếp."
"Ngươi muốn nói chuyện thì vào phòng này bên trong mà nói." Hắn chỉ chỉ gian phòng mà mình vừa mới đi ra.
Mạc Trần đi vào sau Ngô Thiên Thạch cũng đi vào, bất quá lần này không phải là Hoàng Đông Lai kia, mà là Viên Hạo Vũ trước đây đã từng đối thoại với Mạc Trần.
Trải qua một phen nói chuyện Viên Hạo Vũ cũng biết được nguyên nhân Mạc Trần đến đây.
"Ngươi muốn dựa vào chúng ta giúp ngươi xử lý xong một kiện sự kiện linh dị, như vậy thì có thể có đủ công lao đi tổng bộ khống chế lệ quỷ thứ hai." Viên Hạo Vũ đơn giản trần thuật sau đó khuôn mặt hư ảo nhìn không rõ liền đối diện với Mạc Trần, mà Mạc Trần cũng không có gì sợ hãi, chỉ là chờ đợi câu trả lời của Viên Hạo Vũ.
"Giữa chúng ta giống như là đang làm giao dịch, làm giao dịch quan trọng nhất chính là không chịu thiệt, nhưng ta lại ở trên người ngươi nhìn thấy nguy cơ cực lớn, vạn nhất ngươi chết ở bên trong, hoặc là khống chế lệ quỷ thứ hai thất bại tử vong, cái này liền tương đương với lỗ vốn, điều này làm sao ta có thể giúp ngươi được chứ?"
Mạc Trần trong lời nói vô cùng trấn định: "Hiện tại có một cơ hội liền bày ở trước mặt, chỉ cần ta thành công như vậy chẳng phải cũng sẽ có càng nhiều hồi báo sao?"
"Rất xin lỗi ta sẽ không làm như vậy, ta không có dựa vào bất kỳ ai khống chế lệ quỷ thứ hai, gian khổ trong đó ngươi rất khó tưởng tượng được, ta tự nhiên cũng biết khi tiếp cận lệ quỷ phục tô thì sinh mệnh của ngự quỷ giả đã giống như ngọn đèn trước gió rồi, ở trong mắt ta ta chỉ là kịp thời thu tay phòng ngừa lỗ càng nhiều mà thôi."
Viên Hạo Vũ nói rất thẳng thắn: "Nếu như ngươi thật sự khống chế được lệ quỷ thứ hai thì ta tự nhiên cũng hoan nghênh hợp tác với ngươi, nhưng hiện tại không được, Ngô Thiên Thạch, tiễn khách."
......
“Xem ra ngươi ý nghĩ không làm được, bất quá cũng không phải thật không có cách nào, đi tìm cái kia xe buýt, hoặc nghĩ biện pháp chính mình một thân một mình khống chế cái thứ hai lệ quỷ cũng có thể, mặc dù cơ hội không lớn chính là.” Ngô Thiên Thạch cuối cùng nói như vậy.
Mạc Trần nhưng là về tới biệt thự của mình bên trong, hắn đang tự hỏi đối sách, đem chính mình nghĩ tới viết ở trên giấy.
Tìm được linh dị xe buýt hy vọng xa vời, kinh khủng viện bảo tàng tượng sáp sự kiện phải xử lý lời nói thời gian quá dài Mạc Trần chờ không nổi, muốn xử lý Song Thân Thi lời nói hắn lại không có nguyện ý giúp đỡ chính mình nhân thủ, tựa hồ con đường của mình chỉ còn lại trực tiếp tuyển chọn khống chế cái thứ hai lệ quỷ.
Nhưng hắn cuối cùng vẫn là một người mới, đối với cái này không có nửa điểm lòng tin.
Kinh khủng viện bảo tàng tượng sáp trực tiếp bị vạch tới, còn lại 3 cái biện pháp nhìn như ổn thỏa nhất chính là tìm giúp đỡ, nhưng hắn có thể tìm tới ai?
“Có lẽ?” Mạc Trần não hải đột nhiên toát ra một cái ý nghĩ.