Chương 5: Thần Bí Tân Giáo Quan (1)
"Ừ. . ."
Long Hạo Thần chậm rãi tỉnh táo lại từ trong hôn mê, mở trừng hai mắt, chớp chớp hai cái đôi lông mi thật dài đủ để khiến bất kỳ cô gái nào ghen tị, mới dần dần phục hồi tinh thần.
Mạnh mẽ nghiêng người rồi ngồi dậy trên mặt đất.
"Ta không sao ư?"
Nhìn thân thể mình lông tóc không tổn hao gì, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhỏm.
Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, trong rừng cây chỉ có một chút tiếng côn trùng kêu và chim hót thanh âm.
Cúi đầu, Long Hạo Thần liếc thấy đống rau dại chỉnh tề đặt ở bên cạnh mình, sửng sốt một chút, xoa xoa huyệt Thái Dương của mình.
''Chẳng lẽ ta mới vừa rồi ngủ thiếp đi, hết thảy cũng chỉ là nằm mơ sao?''
''Di, đây là cái gì?''
Hắn liếc thấy trên ngón tay nhiều hơn một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn màu lam tản ra quang mang sáng loáng, cũng không phải là sáng bóng của kim khí, mà là một loại đồ sứ trơn bóng như ngọc.
Bên trên có một vòng hoa văn màu vàng nhạt, ở phía trên có khảm một viên bảo thạch trong suốt to cỡ hạt gạo, bảo thạch là hoàn toàn khảm nạm ở trong chiếc nhẫn, lấy tay chạm tới chỉ có thể sờ được mặt ngoài bóng loáng của chiếc nhẫn.
Trong chiếc nhẫn còn lại là màu vàng kim gần sát ngón tay có hơi chút nhô ra, đeo ở trên tay căn bản là không có cảm giác nào.
Long Hạo Thần ngẩn ngơ, hắn lập tức ý thức được, phát sinh hết thảy trước khi chính mình hôn mê cũng là sự thật.
Nhưng nguyên nhân chính là như thế nào, thì trong đầu hắn tràn đầy nghi vấn.
''Tiểu nữ hài câm kia cùng Bạch Y Nhân là quan hệ như thế nào?''
''Còn có, Bạch Y Nhân kia đến tột cùng như thế nào để cho những Hắc Y Nhân tướng mạo hung ác biến mất?''
''Còn chiếc nhẫn này là ai cho mình?''
Đối với Long Hạo Thần chỉ có chín tuổi mà nói, những vấn đề này rõ ràng có chút phức tạp, hơn nữa, hắn căn bản không chiếm được đáp án.
Xoay người đứng lên, theo bản năng đem ánh mắt hướng tới chỗ lúc trước những Hắc Y Nhân biến mất. Hắn nhất thời phát hiện có mấy phần không đúng.
Bước nhanh tiến lên, Long Hạo Thần nhìn thấy, trước đó chỗ kia cỏ xanh phủ dài trên mặt đất.
Mà bây giờ tất cả cỏ xanh cũng biến mất, biến thành một mảnh thổ địa, hơn nữa thổ địa còn rõ ràng kém đi vài phần, phía cỏ xanh bên ngoài còn để lại một chút dấu vết cháy đen.
Đã mất đi màu xanh của cỏ và màu nâu của đất.
"Thôi kệ, ta vẫn nên về nhà nhanh để nấu canh rau cho mẫu thân."
Long Hạo Thần sờ sờ trong ngực, Bồi Nguyên Dịch vẫn còn, hắn lập tức an tâm rất nhiều. Cầm lên mộc kiếm bên cạnh liền hướng phía nhà đi về.
Nhưng mộc kiếm vừa mới vào tay hắn liền dừng bước.
Bởi vì, hắn nhận ra một màn thần kỳ.
''Mộc kiếm của mình tựa hồ nhẹ hơn, nhẹ như không có gì giống như là một mãnh lông vũ.''
Phải biết rằng, mộc kiếm trong tay của hắn mặc dù không phải trọng kiếm do Kỵ Sĩ chân chính sử dụng được chế từ gỗ đầu, nhưng cũng là tại gỗ chắc, nặng chừng bảy tám cân.
Thời điểm khi hắn gia nhập Áo Đinh Tử Điện, liên tục luyện tập hơn một tháng mới có thể dùng hai tay ổn định sử dụng thanh kiếm này.
''Mộc kiếm nhẹ đi?''
''Không đúng, bộ dáng nó vẫn thế a!''
''Chẳng lẽ là lực lượng của ta trở nên to mạnh mẽ hơn?''
Vừa nghĩ, Long Hạo Thần hai tay cầm kiếm, làm ra một động tác đâm về phía trước, mộc kiếm trong tay bổ về trước.
Lập tức, vang lên tiếng ô ô, một kiếm này độ mạnh yếu lại đem chính hắn sợ hết hồn. Mà hai tay của hắn lại tương đối ổn định.
Hắn rõ ràng cảm giác được, chính mình toàn thân dường như phảng phất có khí lực dùng không hết. Nhảy về phía trước mấy cái, phảng phất thân thể của mình cũng cùng mộc kiếm giống nhau đều nhẹ hơn.
''Cái lực lượng này chẳng phải là cần linh lực hai mươi mới có thể có sao?''
Long Hạo Thần trong đầu không khỏi lần nữa nhớ tới tiểu nữ hài câm khuôn mặt mang theo vài phần lạnh lùng, cùng quật cường.
Trong miệng thì thào.
"Những thứ này là ngươi đem đến cho ta sao?''
''Ngày mai đến Tử Điện lại đi thử một chút linh lực của ta có bao nhiêu?''
''Dù sao mộc đôn kiểm trắc linh lực thủy chung cũng là ở đấy."
Thiếu niên tâm sẽ không quá phức tạp, mặc dù hôm nay chuyện phát sinh mang cho Long Hạo Thần một chút phức tạp. Nhưng hắn vừa nghĩ tới mẫu thân mình có thể uống Bồi Nguyên Dịch bổ dưỡng thân thể, cũng sẽ đem hết thảy không hề để tâm nữa.
Dù sao, tiểu nữ hài câm chẳng qua là khách qua đường, hắn chẳng qua là âm thầm vì nàng cầu nguyện, hi vọng nàng bình an là tốt rồi.
Một tiểu viện nho nhỏ, hai gian phòng cỏ tranh, mấy cây dưa đằng giá đỡ, một chút phơi nắng làm đồ ăn, đây chính là nhà Long Hạo Thần.
"Mẫu thân.''
''Ta đã trở về."
Cửa nhà tranh mở ra, một nữ tử tóc cài trâm từ trong túp lều đi ra. Nhìn Long Hạo Thần từ bên ngoài hưng phấn chạy tới, nhất thời toát ra vẻ mỉm cười.
Nàng chính là mẫu thân Bạch Nguyệt của Long Hạo Thần, Long Hạo Thần tướng mạo cơ hồ cùng nàng giống như là một khuôn mẫu khắc ra.
Mặc dù Bạch Nguyệt ăn mặc mộc mạc, đã trải qua không ít phong sương, nhưng tuyệt sắc dung mạo này vẫn như cũ có thể mang cho bất luận kẻ nào rung động mãnh liệt.
Nàng cùng Long Hạo Thần khác biệt duy nhất chính là màu mắt, nàng hai tròng mắt là màu đen, mà Long Hạo Thần lại là màu xanh lam trong suốt.
Cũng chính bởi vì phần xinh đẹp này, mới để cho bọn họ mẫu tử hai người cuộc sống càng thêm khó khăn.
Bởi vì ... phần xinh đẹp này, một mình Bạch Nguyệt mang theo nhi tử không biết gặp phải qua bao nhiêu lần quấy rầy, mặc dù nàng đều nhất nhất giải quyết, nhưng dạng cuộc sống này có thể tốt thế nào?
Bất đắc dĩ, cho dù là đi tới Áo Đinh Trấn, nàng cũng chỉ đem nhà xây ở góc hẻo lánh nhất này. Sinh hoạt hàng ngày đều dựa vào thu nhập ít ỏi kiếm được từ nàng giặt giũ chút quần áo mà thôi.
"Thần Thần, về rồi à?''
''Hôm nay khảo hạch như thế nào?"
Bạch Nguyệt mỉm cười đem nhi tử đang chạy kéo vào trong ngực. Thân hình của nàng thập phần cao gầy, Long Hạo Thần chỉ có chín tuổi bất quá chỉ đứng đến ngực nàng mà thôi.
Cảm thụ được tình thương yêu và ôn nhu của mẫu thân.
Long Hạo Thần hưng phấn.
"Mẫu thân.''
''Ta vượt qua khảo hạch rồi."
Bạch Nguyệt khẽ mỉm cười.
"Mẫu thân biết Thần Thần là giỏi nhất.''
''Nhanh đi tắm rửa đi, mẫu thân đi làm cơm trưa cho ngươi."
Long Hạo Thần từ trong ngực mẫu thân nhảy ra.
"Để nhi tử đi làm cho.''
''Nhi tử đã hái chút ít rau dại.''
''Để nhi tử nấu canh cho mẫu thân uống."
Vừa nói, hắn vừa chạy thẳng tới căn nhà tranh nhỏ bên cạnh. Đi tới cửa nhà tranh, hắn còn không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía mẫu thân.
Không biết tại sao, hắn cảm thấy mẫu thân hôm nay thật giống như thật cao hứng.
Phải biết rằng ngày thường nàng rất ít mở miệng, lại càng không cần phải nói đối với hắn khen ngợi.
Ngày thường có nhiều lúc hắn thấy mẫu thân ở một mình ngẩn ngơ. Chỉ có thời điểm đối mặt với hắn mới có thể toát ra chút ít ôn nhu, nhưng cũng rất ít nói chuyện.
Bạch Nguyệt vẫn đưa mắt nhìn nhi tử đi vào phòng bếp, lẩm bẩm:
"Thần Thần!''
''Thật là khổ cho ngươi.''
''Nhưng mà. . ."
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trong mắt nàng toát ra vẻ giãy dụa nhưng là vẫn còn kiềm chế nội tâm vọng động.
. . .
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Long Hạo Thần rời giường sau khi ăn xong điểm tâm mẫu thân làm. Liền đi tới Áo Đinh Tử Điện.
Đêm qua ngủ say, trong giấc mộng của hắn xuất hiện những màn phát sinh vào ban ngày, phảng phất còn mơ tới một màn cô bé câm đem chiếc nhẫn đeo tại trên tay hắn.
Thế cho nên buổi sáng dậy hắn có chút khẩn trương muốn đi chứng thật một chút linh lực của mình đạt đến bao nhiêu.
Bởi vì tới sớm, thời điểm Long Hạo Thần tiến vào Áo Đinh Tử Điện, những người khác cũng đều chưa có tới.
Áo Đinh Tử Điện không có gì trân quý, căn bản không cần có người trông chừng. Huống chi Chuẩn Kỵ Sĩ Ba Nhĩ Trát giáo quan sinh hoạt ở phía sau.
Bước nhanh tới mộc đôn khảo hạch ngày hôm qua, Long Hạo Thần rút trên lưng mộc kiếm, hắn hôm nay cố ý tới sớm một chút chính là muốn chứng minh một chút suy đoán của mình có hay không chính xác.
Kiểm nghiệm linh lực.
Mộc kiếm chậm rãi giơ lên, Long Hạo Thần tập trung tinh thần, hai chân một trước một sau chiến lực, dùng sức hít sâu một cái, trong tay mộc kiếm toàn lực bổ xuống.
''Phốc.''
''Răng rắc. . . ''
''Phanh.''