Chương 49: Tọa Kỵ Của Long Hạo Thần (3)
"Hắn thành công rồi." độc nhãn lão giả kinh hỉ thấp giọng hô. Quang Diệu Chi Thể dần dần khôi phục bình thường, kim sắc quang vân đầy trời cũng biến mất theo.
Trên trán lão giả đã đầy mồ hôi, hiển nhiên, chống đỡ truyền tống pháp trận khổng lồ, với hắn mà nói cũng là phụ tải thật lớn.
Vừa nghe nói đã thành công, Dạ Hoa lao lên trước tiên, đến đến bên người lão giả nhìn lại về phía vị trí trung tâm.
Nương theo ánh kim sắc quang mang nhàn nhạt, thân ảnh Long Hạo Thần dần dần hiện ra trước mắt bọn họ, ngoại trừ bên ngoài sắc mặt có chút tái nhợt, thì mặt khác không hề có biến hóa.
Linh hồn trở về, cảm giác đầu tiên của Long Hạo Thần toàn là hư không. Linh lực trong cơ thể tiêu hao gần như không còn, vốn động xoáy trước ngực quay chậm lại mà ngay cả hào quang của thánh dẫn linh lô đều mờ đi rất nhiều.
May mắn hắn vẫn còn là kỵ sĩ Tuy nhiên cảm giác hư không trong cơ thể hắn lại không ảnh hưởng tới hành động bình thường của hắn.
Trong vô ý thức Long Hạo Thần đem ánh mắt hướng vào một luồng khí tức trước mắt mình, hao phí tâm lực lớn như vậy, đi vào trong kỵ sĩ Thánh sơn đã một tháng, không phải là vì nó sao?
Thế nhưng mà, đem ma thú ký kết khế ước bình đẳng ra trước mắt Long Hạo Thần hắn lập tức liền ngây dại, cách đó không xa Dạ Hoa cùng độc nhãn lão giả cũng đều ngây dại.
Bọn hắn ngốc trệ không phải vì Long Hạo Thần triệu hoán ma thú đồng bọn quá mức cường đại, mà bởi vì, nó thật sự...
Đó là một con thằn lằn dài tầm một mét, trên người bao trùm lấy một tầng lân phiến màu bạc, lân phiến hình dạng có chút kỳ dị, phía trên có chút giống hình thang, hai bên lại vòng cung xuống phía dưới thu nạp, cuối cùng hội tụ lại một chỗ, có chút giống Tháp Thuẫn trong tay kỵ sĩ.
Đầu cùng thân không khác gì thằn lằn, một đôi mắt nhỏ màu đỏ nháy nháy nhìn Long Hạo Thần,thân cận nói không nên lời . Tựa như lưỡi rắn phun ra nuốt vào, dưới chân Long Hạo Thần tựa hồ cảm thụ được khí tức của hắn.
Nếu như chỉ là như vậy, Long Hạo Thần còn không đến mức ngốc trệ, tối đa là gọi về một chích hai cấp Địa Hỏa Tích mà thôi. Thế nhưng chích thằn lằn này trên người khắp nơi chí ít có lấy hơn mười đạo vết thương, máu tươi màu đỏ sẫm chảy xuống.
Hơn nữa, chỗ cổ còn có một cái mụt rất lớn nhô lên,chỗ nhô lên trông cực kỳ thô. Lại phối hợp cùng một thân vết thương của nó, dùng từ xấu xí để hình dung cũng có thể coi là khen.
Long Hạo Thần tuyệt đối không nghĩ tới, chính mình tốn sức thiên tân vạn khổ, cuối cùng triệu hoán đến một ma thú tàn tật, thậm chí là có chút biến dị ác tính cấp hai Địa Hỏa Tích.
Từ khi hắn bắt đầu tu luyện đến nay, hết thảy cũng đều là thuận buồm xuôi gió, đây là lần đả kích nặng nề nhất của hắn.
"Ô ô ô" Địa Hỏa Tích tựa hồ rất hưởng thụ khí tức của Long Hạo Thần, cọ sát liên tục trên người Long Hạo Thần, một đôi màu đỏ mắt nhỏ tràn đầy vẻ thân cận.
Long Hạo Thần trên khuôn mặt hiện lên nét cười khổ, thông qua bình đẳng khế ước, hắn có thể cảm nhận được chích Địa Hỏa Tích thực lực là hai cấp trung giai.
Tinh Diệu Độc Giác Thú Vương.
''Ngươi gạt ta sao? Ngươi đã nói, coi như là ngươi, đều không có tư cách cùng ta ký kết khế ước, thế nhưng mà, trước mắt ta lại là cái gì thế này? Hai cấp Địa Hỏa Tích.''
Dạ Hoa yên lặng đi đến bên người Long Hạo Thần, một tay kéo hắn đứng dậy. Thản nhiên nói :
"Ta năm đó so với ngươi còn muốn khổ hơn. Tại Thánh sơn không thấy tọa kỵ đồng bọn vừa lòng đẹp ý thì về sau dựa vào săn giết để tìm kiếm. Nếu như ngươi có thể đạt tới cấp bậc thần ấn kỵ sĩ, coi như hàng phục một đầu Cự Long cũng đều có khả năng."
Khanh một tiếng, Dạ Hoa rút trọng kiếm ra sau lưng, một luồng sát khí lăng lệ phóng thích ra.
Địa Hỏa Tích phảng phất cảm nhận tánh mạng bị uy hiếp, tuy đầy người vết thương nhưng thân hình lại lóe lên, trốn sau lưng Long Hạo Thần chỉ lộ ra một cái mụt nổi, sợ hãi nhìn Dạ Hoa.
"Lão sư, ngài làm gì vậy."
Long Hạo Thần chỉ kịp rút trọng kiếm, sử dụng chuôi kiếm chặn Dạ Hoa lại.
Dạ Hoa sửng sốt một chút.
"Tiểu tử ngốc, chẳng lẽ ngươi còn chuẩn bị mang tiểu tàn phế này theo sao? Phải biết rằng, nếu như không giết nó thì ngươi về sau vĩnh viễn cũng không cách nào có thể ký kết bình đẳng khế ước cùng ma thú."
Long Hạo Thần không hề cam tâm thậm chí còn có một tia phẫn nộ. Thế nhưng lại không có nửa phần sát ý.
"Lão sư, ngài còn nhớ rõ câu chuyện của ngài kể cho ta nghe không? Tại thời điểm khó khăn của ngài nhất, nó đã lựa chọn ngài. Ngài đem nó đối đãi trở thành thân nhân. Ta cảm giác không phải là thời khắc cuối mới triệu hồi ra tiểu quái vật này đây?''
''Cho dù nó không cường đại, thậm chí trên thân có rất nhiều tàn tật, nhưng nó cuối cùng vẫn là đồng bọn ký kết khế ước cùng ta."
"Chúng ta là đồng bọn, ta phải bảo vệ an toàn của nó, cho dù là cả đời này ta đều không có tọa kỵ chính thức, ta cũng không thể bởi vì ghét bỏ nó mà bỏ nó.''
''Không sợ lưu lại bóng ma. Tại một khắc lúc ký kết khế ước, nó đã là thân nhân của ta rồi."
Vừa nói, Long Hạo Thần chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chạm đến lấy đầu Địa Hỏa Tích. Lân giáp của nó sờ lên thậm chí có cảm giác trơn mượt, cũng không cứng rắn.
Địa Hỏa Tích không động đậy, giống như là biến thành tượng, dùng một đôi mắt nhỏ màu đỏ kinh ngạc nhìn chăm chú Long Hạo Thần.
"Tiểu gia hỏa yên tâm đi, ta sẽ không vứt bỏ ngươi đâu. Ta cũng sẽ không bắt ngươi chiến đấu cho ta, chỉ hi vọng ngươi làm bằng hữu của ta, được chứ?"
Địa Hỏa Tích khôi phục bộ dáng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm trên tay Long Hạo Thần.
Dạ Hoa thu hồi trọng kiếm, đủ các loại cảm giác phức tạp, thở dài nói.
"Đứa nhỏ này quá mức mềm lòng, quá trọng cảm tình rồi."
Long Hạo Thần có chút áy náy nhìn lão sư, nói :
"Lão sư, ngài yên tâm đi, ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện, cho dù không có tọa kỵ đồng bọn trợ giúp, nhất định cũng sẽ không thua Quỷ Vũ đâu.''
''Lão sư, nội linh lực của ta tiêu hao hầu như không còn, ngài có thể giúp đồng bọn của ta trị liệu một chút thương thế trên người được không."
Dạ Hoa còn có thể nói gì đây, chỉ yên lặng gật nhẹ đầu, nói :
"Được rồi."
Kim quang trên tay hắn phóng xuất ra kỹ năng khôi phục, trầm lặng nửa ngày độc nhãn lão giả trầm giọng quát :
"Chờ một chút."
"Ân?" Long Hạo Thần cùng Dạ Hoa đồng thời nhìn hắn.
Độc nhãn lão giả trầm giọng nói :
"Nếu như các ngươi không muốn nó chết, cũng đừng trị liệu cho nó."
Long Hạo Thần đứng lên, nghi ngờ hỏi :
"Tiền bối, vì cái gì ạ?"
Lão giả một mắt chăm chú nhìn hắn, mỉm cười nói :
"Ngươi rất tốt, thật sự rất tốt. Trên người ngươi ta cảm thấy tiêu chuẩn thân ái của kỵ sĩ. Đáng tiếc, tuy nhiên ngươi tâm địa thiện lương không chê tiểu gia hỏa này, nhưng chỉ sợ ngươi vẫn không thể đem nó mang đi.''
''Bởi vì, nó có Hắc Ám thể chất. Một khi dùng kỹ năng thuộc tính quang minh trị liệu, đối với nó chỉ tạo thành tổn thương."
"Hắc Ám thể chất?" Long Hạo Thần kinh ngạc mà nói.
Lão giả nhẹ gật đầu, nói :
"Thông qua truyền tống pháp trận triệu hoán ma thú, có một ít tới từ Thâm Uyên. Chúng vô luận bản thân là thuộc tính gì, thân thể tự nhiên đều có chứa một ít Hắc Ám thể chất.''
''Sở hữu tất cả Hắc Ám thể chất ma thú, chỉ cần ra khỏi cái tòa động quật này, lập tức cũng sẽ bị Quang Minh đại trận giết chết.''
''Mà ở chỗ này, lại không thể thông qua khế ước đem nó đưa trở về quê hương của nó, bất luận c pháp trận loại ma pháp gì đều không có tác dụng ở chỗ này.''
''Tuy nhiên ta rất kỳ quái một chích Hắc Ám thể chất ma thú tại sao đối với ngươi lại sinh ra thân cận hơn nữa lại còn ký kết khế ước, nhưng ta không thể không nói, đã đến đây thì nó đã tự tìm đường chết rồi."
"Cái gì?" Long Hạo Thần chấn động, mà Địa Hỏa Tích cũng tựa hồ nghe đã hiểu lời hắn nói, dán chặt lấy thân thể Long Hạo Thần phát run, trong đôi mắt màu đỏ tràn đầy sợ hãi.