Chương 74 : Kiến Tiên Công ảo diệu
Tô Lâm nghe thấy bước chân dừng lại, liếc nhìn về phía Tùng Băng Thanh. Nàng có vẻ tự nhiên, như thể lời mình vừa nói không có gì là vấn đề.
"Sư tỷ, như vậy không tốt lắm đâu."
"Có gì không tốt? Trong tông môn này, ta là một trong những người xứng đôi nhất với ngươi." Tùng Băng Thanh nhíu mày, nhìn Tô Lâm với vẻ khó hiểu.
Bỗng nhiên, nàng dường như nhận ra điều gì, lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ. Nàng nhẹ nhàng gật đầu nói: "Cũng đúng, có thể thực sự là sư tôn nóng vội, ngươi bây giờ Kiến Tiên Công cũng mới hai tầng, một số quan niệm thế tục còn chưa sửa chữa lại, chờ vài ngày cũng không muộn."
Tô Lâm thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng chưa buông xuống, Tùng Băng Thanh liền nói tiếp: "Ngày mai tiếp tục luyện công, sáng sớm ta sẽ tới tìm ngươi."
"Biết rồi."
Tô Lâm trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn đáp ứng. Tuy hắn có thể thử từ chối, nhưng nguy hiểm thực sự quá lớn. Hắn không cảm thấy những tâm tư nhỏ nhặt của mình mà Tử Quang Chân Nhân không đoán ra. Việc để Tùng Băng Thanh đốc thúc hắn luyện công kỳ thật đã biểu lộ thái độ nghiêm phòng tử thủ của Tử Quang Chân Nhân đối với hắn.
Nếu từ chối nhiều lần, Tử Quang Chân Nhân rất có khả năng gia tăng bức bách cường độ, thậm chí vận dụng cường ngạnh thủ đoạn để cho hắn tu luyện Kiến Tiên Công. Nếu Kiến Tiên Công có thể thông qua người bên ngoài rót khí phụ trợ, vậy nếu mình và Kiến Tiên Môn triệt để trở mặt, Tử Quang Chân Nhân hoàn toàn có thể trói hắn lại, để Tùng Băng Thanh mỗi ngày rót chân khí bức bách hắn luyện công. Thời gian lâu sau, tinh thần của hắn sẽ vô tri vô giác bị vặn vẹo.
Tử Quang Chân Nhân vốn dĩ không lập tức áp dụng cách làm này, chắc hẳn cũng là bởi vì phối hợp tu luyện hiệu quả tốt hơn. Tô Lâm sau khi cân nhắc, cảm thấy thay vì hoàn toàn mất đi tự do, còn không bằng tạm thời biểu hiện ra thái độ phối hợp, sau đó trong kết cục đã định chậm rãi tìm kiếm biến số.
"Sư tỷ, vậy ta đi về trước, ngày mai gặp."
Tùng Băng Thanh đoan trang gật đầu, cười tạm biệt hắn.
Sau khi nhanh chóng từ sân luyện công trở về động phủ, Tô Lâm lập tức bắt đầu suy tư đối sách. Mức độ coi trọng của Kiến Tiên Môn đối với hắn vượt xa dự đoán ban đầu của Tô Lâm. Hắn vốn tưởng rằng Kiến Tiên Môn sẽ để cho hắn tự do hành động một đoạn thời gian, hắn cũng có thể thừa dịp trong khoảng thời gian này thăm dò quy củ tông môn và chỗ cất giữ khối sắt.
Nhưng hiện tại Tử Quang Chân Nhân để cho Tùng Băng Thanh tới đây, hắn mỗi ngày đều phải hao phí vô số thời gian tại Kiến Tiên Công thượng, chẳng những mất đi cơ hội tự do thăm dò tông môn, mà còn gia tăng nguy hiểm từ tư duy bị quỷ dị công pháp vặn vẹo.
Đào Lâm tán nhân lưu cho hắn thời gian vốn không nhiều lắm. Nếu kéo dài quá lâu, Hoài Dương thôn mọi người có thể không còn cách nào biến trở về nhân loại. Hắn phải mau chóng kết thúc tất cả.
Nhưng cục diện tựa hồ lâm vào hoàn cảnh không có đường có thể đi. Nếu đây là một trò chơi, thì điểm hành động của hắn mỗi hiệp đã về 0, mỗi ngày chỉ có thể gặp tiêu hao BUFF tiêu cực của đối thủ, cuối cùng bị đồng hóa thành một người khác.
Tô Lâm trong phòng ngủ đi tới đi lui, tâm tình cực kỳ lo âu. Ý nghĩ thiên kỳ bách quái xông lên đầu nhưng nhanh chóng bị khó khăn thực tế dập tắt, đủ loại chướng ngại công ngang trước mặt hắn, phong kín gần như mỗi một con đường khả thi.
Trước mắt Tô Lâm chỉ có thể nghĩ ra hai phương pháp tương đối khả thi.
Thứ nhất, trông cậy vào chính mình sau khi chết bạo phát có thể xuất hiện Hắc Thiên Tôn, hơn nữa sinh ra Hắc Thiên Tôn có thể đánh chết Nguyên Anh tu sĩ, đẩy toàn bộ Kiến Tiên Môn.
Khả năng này tồn tại nhưng nguy hiểm quá cao. Không ai biết mình lại chết một lần nữa, Hắc Thiên Tôn có thể hay không xuất hiện. Ngay cả Thiên Tôn cũng nói, nàng không an bài che chở như vậy trên người hắn.
Loại phương pháp thứ hai, chính là lấy tự sát làm uy hiếp, để đối phương không còn cơ hội chế ngự chính mình, ép buộc đối phương mang theo hắn cùng khối sắt, đi trực diện cùng Đào Lâm tán nhân giao dịch.
So với loại thứ nhất, loại suy nghĩ thứ hai này có tính khả thi cao hơn, nhưng tự sát như thế nào có thể chân chính uy hiếp đến Tử Quang Chân Nhân, cũng là một vấn đề nghiêm túc. Đơn thuần cắt cổ cùng xuyên đầu óc, có thể không đạt tới tử vong chân chính.
Hơn nữa còn có lão lục Nam Chí Hiền này. Lúc trước hắn cùng Nam Chí Hiền ký kết Đồng Tâm Chú, có trong vòng một năm nếu mình tử vong, đối phương sẽ bị Nghĩa Tam Gia câu dẫn hồn phách ước định. Trong mắt Nam Chí Hiền, bạo đầu cắt cổ loại này hẳn không tính là chết thật. Hắn vì hồn phách của mình không bị Nghĩa Tam Gia bắt đi, nhất định sẽ xung phong nhận việc, tìm mọi cách biến hắn thành thi thể sống.
Trừ phi Kiến Tiên Môn nguyện ý từ bỏ cho hắn Thánh Tử thân thể, Nam Chí Hiền mới có thể kiềm chế sinh hắn xúc động, kiên nhẫn chờ đợi thân thể của hắn bị vứt xác hoang dã, sau đó lại chuyển hóa thành sống thi.
Nhưng loại chuyện này tuyệt không có khả năng phát sinh. Tô Lâm dám kết luận, cho dù mình chết, thân thể cũng sẽ bị Kiến Tiên Môn giữ lại.
Cho nên nếu mình thực sự muốn tự sát, còn phải làm thịt Nam Chí Hiền trước mới được. Nhưng mục đích chân chính của Tô Lâm cũng không phải là đạt được tử vong thực sự. Hắn chỉ là muốn chấn nhiếp Kiến Tiên Môn mà thôi, hơn nữa Nam Chí Hiền còn hữu dụng. Nếu Vương huynh thực sự không chết thấu, hắn còn trông cậy vào Nam Chí Hiền hỗ trợ.
Đương nhiên, kỳ thật còn có biện pháp thứ ba, đó chính là trực tiếp nói với Tử Quang Chân Nhân: Thiên Tôn bảo ngươi giúp ta mang theo khối sắt đi đổi mạng thôn dân Hoài Dương.
Loại biện pháp này ngay cả Tô Lâm chính mình cũng cảm thấy ngu xuẩn. Cho dù mình là Thiên Tôn, giống như vậy ra lệnh cũng không có khả năng. Nếu như vậy thật có thể khiến một Nguyên Anh đại năng đối với mình nói gì nghe nấy, vậy hắn hiện tại cũng sẽ không tiến thoái lưỡng nan.
"Mẹ nó! Thật loạn a!" Tô Lâm đỡ trán mắng, tủy não trong xương sọ hắn gần như sôi trào lên.
Phải bình tĩnh lại, chắc chắn sẽ có cách. Nhưng trước đó, cần phải bình tĩnh lại.
Đúng rồi! Kiến Tiên Công!
Tô Lâm bỗng nhiên nghĩ tới Kiến Tiên Công có tĩnh tâm hiệu quả. Hắn đã tự mình trải qua loại tự hỏi tốc độ cực nhanh, nội tâm lại vô cùng bình tĩnh trạng thái. Cái loại tâm lưu trạng thái, có lẽ có thể khiến hắn nhanh chóng nghĩ đến đối sách!
Tô Lâm bò lên giường, hai chân ngồi xếp bằng, chuẩn bị vận công nhưng bỗng nhiên cảm giác có một tia chớp xẹt qua đầu. Nội tâm lo âu trong nháy mắt bình phục một chút. Hắn tinh tường ý thức được hiện tại vận hành Kiến Tiên Công, cũng chỉ là uống rượu độc giải khát, không hề có ý nghĩa.
Thậm chí hắn hoài nghi, chính mình hiện tại lo âu cũng không phải tuyệt vọng tình cảnh mang đến, mà là Kiến Tiên Công ngừng công sau sinh ra tác dụng phụ!
Có lẽ loại công pháp này khi tu luyện sẽ cho ngươi nội tâm bình thản nhưng một khi ngừng công, sẽ cảm thấy lo âu bất an, kìm lòng không đậu muốn lần nữa tu luyện để tiêu trừ loại lo âu khó hiểu này, cuối cùng để cho người tu luyện giống như nghiện, luyện không ngừng.
Tô Lâm cảm thấy lo âu và bối rối. Trong lúc chờ đợi Tùng Băng Thanh rời khỏi, hắn đã nghĩ đến một giả thuyết kỳ lạ. Có lẽ Kiến Tiên Công khi tu luyện sẽ mang lại sự bình thản nội tâm, nhưng một khi ngừng tu luyện, cảm giác lo âu bất an sẽ xuất hiện, khiến cho người tu luyện cảm thấy cần phải tiếp tục luyện công để giải tỏa cảm giác này, giống như một dạng nghiện.
"Nếu như... ta không phải là không muốn phối hợp, mà là bản thân không muốn tu luyện Kiến Tiên Công thì sao?"
Ý nghĩ này bất ngờ xuất hiện trong đầu hắn. Như thể tìm ra một manh mối, Tô Lâm lập tức rời khỏi động phủ và đi tới nơi ở của Nam Chí Hiền.
Vì đã cùng Tùng Băng Thanh chào hỏi trước đó, hắn và Nam Chí Hiền ở khá gần nhau. Không lâu sau, hắn đã đến động phủ của Nam Chí Hiền. Vừa vào trong, Tô Lâm thấy Nam Chí Hiền đang đốt lò luyện đan, không ngừng dùng quạt hương bồ quạt gió.
"Muộn thế này sao hắn lại tới? Chẳng lẽ... hắn đã nghĩ kỹ cách giải quyết?" Nam Chí Hiền hạ giọng, kích động nhìn về phía Tô Lâm.
"Ngươi đang luyện đan?" Tô Lâm chỉ vào lò luyện đan hỏi.
Nam Chí Hiền ngơ ngác gật đầu. "Đúng, thi thể là muốn bảo dưỡng nha. Hiện tại không có thi thể mới cho ta đổi, ta lại phải ăn mấy viên đan dược để trì hoãn sự hủ bại của thi thể. Ngươi tìm ta làm gì?"
"Ngươi có thể luyện chế ra một loại đan dược có thể khiến người ta không thể vận công hay không?"
“Đan dược không cách nào vận công...... Có phải là không cách nào vận khí?"Nam Chí Hiền hỏi.
Nghe đối phương hỏi sâu hơn, Tô Lâm liền biết có hi vọng, hai mắt tản mát ra thần thái.
“Chính là cho dù muốn vận công, cũng không cách nào vận công đan dược, ngươi có thể làm sao?"