Chương 4 : Tìm được ngươi
Thịt băm rửa sạch, trong nồi xả nước, nước sôi rồi thì cho thịt băm vào, lại rửa sạch thịt băm, để ráo nước.
Cho dầu vào nồi, dầu nóng cho vào thịt băm xào một lát, cho rượu gia vị, đường, xì dầu...... Hầm đến khi thịt băm chín nhừ, lửa lớn thu khô nước, cho vào nồi đựng đĩa.
Một bát thịt chó kho tàu ra khỏi nồi.
Sau đó là bánh thịt, cho vào hành lá xì dầu và các loại gia vị quấy, băm nhỏ rồi cho vào nồi đá, cho vào đống lửa nướng.
Cắt gan, rút máu, xào đại tràng......
Mặt trời dần dần mọc lên, thời gian không còn nhiều lắm, Tô Lâm lau sạch thi thể Tiểu Nga, đặt ở hậu viện, sau đó lau khô nước mắt, điều chỉnh tâm tình, mang theo mấy đĩa thịt chó cùng dụng cụ làm bếp, đi về phía Trương gia.
Trước khi vào cửa, gia đinh Trương gia liền ngăn Tô Lâm lại: "A Lâm! Ngươi mang theo thứ gì vậy?"
"Nồi sắt a, ta tương đối am hiểu dùng đồ của mình nấu cơm, dùng nhà người khác không vừa tay, hôm nay là ngày đại hỉ của thiếu gia, ta thế nào cũng muốn xuất ra mười phần công lực đến đem chuyện này làm tốt a!"
Gia đinh xốc tấm vải trên nồi sắt lên nhìn vào bên trong từng đĩa thức ăn đã đặt sẵn nhưng hắn lại như không thấy gì, nhàn nhạt gật đầu: "Đi vào đi, hôm nay cần phải tập trung mười hai phần tinh thần a!"
"Chắc chắn rồi!"
Tô Lâm cúi đầu khom lưng nói, hắn vừa vào Trương phủ, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất, hai tròng mắt phủ một tầng hàn băng.
"Xem ra suy đoán ban đầu của ta không sai..."
Tô Lâm đi vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị nấu ăn, hắn đem thức ăn rạng sáng đã làm một lần nữa hoàn chỉnh, cuối cùng đem những thức ăn thịt chó đã chuẩn bị trước đó trộn lẫn vào trong đó, hơn nữa đem từng vị trí sự vật đặc thù vững vàng khắc sâu trong đầu.
Vì có thể có thời gian quan sát hiện trường yến tiệc, Tô Lâm tăng nhanh tốc độ, từ buổi sáng liền bắt đầu nấu ăn, hắn biết loại này sớm làm xong sẽ khiến mùi vị giảm mạnh nhưng hắn cũng không có biện pháp tốt hơn.
Bên ngoài Trương phủ lại vang lên tiếng pháo, sau đó truyền đến tiếng hoan hô của đám người, bên ngoài chiêng trống vang trời, kèn thổi rung trời.
Vào đầu hè ấm áp này, các tân khách bị bầu không khí vui mừng lây nhiễm, mỗi người đều mồ hôi đầm đìa.
Tô Lâm mặt không chút thay đổi bước ra khỏi phòng bếp, mảnh pháo vụn bay xuống trên bầu trời giống như tuyết rơi trên vai hắn, nhìn tơ lụa màu đỏ treo đầy từng góc phủ đệ, Tô Lâm cảm giác có chút lạnh.
"Hôm nay các vị hương thân phụ lão có thể tới tham gia hôn lễ của khuyển tử, lão phu vô cùng cảm kích, hôm nay tình cảnh này, giống như ngày đó!"
Trương viên ngoại đứng trên bậc thang cao, giơ ly rượu, hoài niệm năm đó, cảm khái hiện giờ.
Tân lang tân nương được tân khách vây quanh, tiếp nhận chúc mừng của cả thôn, hai người trai tài gái sắc, trời đất tạo nên tương xứng.
Tô Lâm rũ hai vai, ngồi xổm ở góc hẻo lánh của phủ viện, mặt không chút thay đổi nhìn tất cả, nghĩ thầm nếu Tiểu Nga trưởng thành, lúc kết hôn nhất định ưa nhìn hơn Lưu gia tiểu thư.
……
"Nhất bái thiên địa!"
"Nhị bái cao đường!"
"Phu thê giao bái!"
Trong phòng truyền đến Tư Lễ hô lớn, sau đó chính là quy trình đã định, tân lang tân nương bái đường xong, sau đó hỉ yến cũng theo đó bắt đầu.
Tô Lâm thu hồi bi thương cùng phẫn nộ, bày ra tính cách cởi mở hiền hòa ngày thường, bưng từng đĩa thức ăn lên bàn.
"Tiểu Lâm! Ngươi trù nghệ thật tốt! Không bằng đến quý phủ ta làm đầu bếp đi." Lưu huyện lệnh vui lòng khen ngợi.
"Ha ha ha, Huyện lệnh đại nhân khen sai rồi, chỉ là tiểu kỹ không lên được bàn mà thôi." Tô Lâm cung kính khom lưng bồi cười.
Lưu Lộc thân là huyện lệnh, lại khách khí với bình dân như Tô Lâm, nguyên nhân phải bắt đầu từ sát phạt đẫm máu lúc Chu Cửu Cần khai quốc.
Lúc trước Chu Cửu Cần vì trừng trị tham quan, thiết lập Đốc Sát Bộ, ngắn ngủi ba tháng, giết đến triều dã trên dưới đầu người cuồn cuộn, quan viên triều đình người người cảm thấy bất an.
Khẩu hiệu lấy dân làm gốc, bị Chu Cửu Cần từng đao chém vào trong lòng tất cả quan viên, hắn lấy khẩu hiệu này đặt tên cho trưởng tử, cũng đem bốn chữ này định vị quốc sách. Con trai hắn cũng thật sự đem bốn chữ này để ở trong lòng, cho nên quan lại Đại Hạ quốc đối với bình dân phá lệ thân thiết.
Tuy rằng quan vẫn tham nhưng so với xã hội phong kiến trong ấn tượng của Tô Lâm, quan lại Đại Hạ quốc muốn mưu lợi càng cần đầu óc, cũng càng bí mật, cho dù đối với nông hộ như Tô Lâm, huyện lệnh lão gia cũng không có kiêu ngạo gì.
Đương nhiên, đây chỉ là biểu hiện bề ngoài, Đại Hạ quốc quan viên như trước đối với bình dân có quyền sinh sát trong tay, chỉ là không cách nào làm như vậy đường hoàng mà thôi, không đến mức xem mạng người như cỏ rác.
"Huyện lệnh đại nhân từ từ dùng, tiểu nhân cáo lui."
Tô Lâm khom người cáo lui, khiêm tốn cẩn thận nhìn quét bốn phía.
Theo thời gian trôi qua, đồ ăn trên bàn cơm càng ngày càng ít nhưng có mấy miếng thịt lại thủy chung an tĩnh nằm ở trong đĩa, các tân khách làm như không thấy, gia đinh ở bên cạnh hầu hạ cho dù nhìn thấy trong đĩa có thịt, cũng không chút do dự đem bỏ xuống, xếp thành một chồng, bưng ra sau bếp.
Trên bàn Lưu huyện lệnh, thịt bò kho tàu và sườn dê nướng được hoan nghênh nhất, thủy chung chỉ còn lại hai miếng.
Sau khi nhận thấy được những miếng thịt kia thủy chung không ai hỏi thăm, nụ cười trên mặt Lưu huyện lệnh cũng dần dần cứng ngắc, đôi đũa hắn vươn ra treo ở giữa không trung, hiền lành dần dần từ trong mắt rút đi.
Tô Lâm đứng ở bên tường sân, cách khoảng năm trượng, an tĩnh nhìn chăm chú Lưu huyện lệnh.
"Bây giờ ý thức được đã quá muộn, vừa rồi ngươi đã ăn ba miếng, hơn nữa...... Vị thịt chó cùng vị thịt dê, khác biệt không nhỏ đi?"
Như phát hiện ra ánh mắt Tô Lâm, Lưu huyện lệnh lấy tốc độ cực kỳ chậm chạp quay đầu, ánh mắt âm lãnh đối đầu với Tô Lâm giữa không trung.
"Tìm được ngươi rồi."
Môi Tô Lâm chậm rãi khép lại.
Hắn đã sớm biết mình sẽ bại lộ, cục diện hiện tại cũng ở trong dự liệu của hắn, thăm dò trắng trợn như thế, không bại lộ ngược lại không bình thường.
Hoặc là nói, khi hắn di chuyển Tô Tiểu Nga thi thể một khắc kia, cũng đã làm tốt bại lộ chuẩn bị.
Giờ này khắc này, chỉ là hắn cùng yêu ma, đều xác nhận lẫn nhau thân phận mà thôi.
Lưu huyện lệnh dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm Tô Lâm, sau đó âm hàn khiếp người kia ở đáy mắt lóe ra, khóe miệng hắn giương lên, lộ ra nụ cười hiền lành như ngày thường, chậm rãi vươn đũa, gắp mấy miếng thịt kho tàu còn sót lại trong đĩa sứ, chậm rãi đưa vào trong miệng.
Hắn chậm rãi nhai trước mặt Tô Lâm, lộ ra vẻ mặt say mê hưởng thụ mỹ vị.
Tô Lâm siết chặt hai tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay, chảy máu.
Hắn xoay người trở lại phòng bếp, từ dưới bếp lấy ra hai thanh đao Đông Doanh.
Tô Lâm chậm rãi rút đao Đông Doanh ra, nhìn chằm chằm thân đao, lại chậm rãi đưa đao về trong vỏ.
Yêu ma dĩ nhiên là Lưu huyện lệnh, đây là Tô Lâm trong dự đoán khó giải quyết nhất, khó xử lý nhất tình huống.
Ở trước mắt bao người chém giết Lưu Lộc nguy hiểm quá lớn, tỷ lệ thành công cũng quá thấp, cho dù thành công, chính mình cũng phải bị nhốt vào đại lao.
Thế nhưng muốn dùng ám sát thủ đoạn giết chết Lưu Lộc, lại là khó càng thêm khó, ngoại trừ vừa rồi đã bày ra một tay, hắn cần làm càng nhiều chuẩn bị.