Chương 127 : Rất Ngọt
Đặng Nho nhìn cô nương mặt trẻ con trước mặt.
Hắn không biết tên của nàng.
Hoặc có thể nói, nàng không có tên.
Hắn chỉ gọi nàng là thê tử trong ảo cảnh.
"Hoan nghênh."
Khóe miệng Đặng Nho cong lên, cười với thê tử trước mặt.
"Ngốc… Không, ngươi không phải đồ ngốc, đồ ngốc của ta không có trọc như vậy."
Thê tử lùi về sau mấy bước.
"........"
Đặng Nho trầm mặc một lát.
Thấy Đặng Nho trầm mặc như cá gỗ, thê tử không khỏi bật cười, người nghiêng ngả về phía trước.
"Đùa ngươi thôi đồ ngốc, ha ha."
Cười một hồi lâu, thê tử mới dừng lại, nàng nhìn xung quanh khung cảnh xa lạ.
Đưa tay ra, cảm nhận luồng khí trong không khí.
"Đây chính là thế giới thật sao, hình như cũng không có gì khác biệt so với thế giới của chúng ta."
Tuy thê tử nói như vậy, nhưng cảm xúc mà nàng biểu lộ ra không hề thất vọng.
Dường như, nàng rất thích thế giới này.
Đúng vậy, nàng đối với sự chân thật hay không, kỳ thật không có cảm giác gì.
Đặng Nho hiểu, hơn hai mươi năm sớm chiều ở chung, hắn hiểu được, vị thê tử này của mình, thích nhất là những thứ mới lạ.
Cảnh sắc mới, thành thị mới, chuyện xưa mới, vật mới.
Điều này cũng đủ để chứng minh, năm đó nàng vì hắn mà lưu lại trong một thành mấy chục năm như một ngày, rốt cuộc có bao nhiêu quý giá.
"Đương nhiên, thế giới ban đầu, là huyễn cảnh do người dùng thần thông tạo ra, còn nơi đây, là thế giới thật."
Đặng Nho lên tiếng nói.
Đương nhiên hắn cũng không rõ ràng thế giới này có thật hay không.
Nhưng, việc cứ vòng vo mãi có ý nghĩa gì đâu?
Đơn giản hóa mọi việc là tốt nhất.
"Đồ ngốc, ngươi cho ta một cái tên đi?"
Thê tử nhìn bầu trời đêm đầy sao, bỗng lên tiếng.
Một vòng Tâm Ma Kiếp đã qua, thậm chí chưa đến một đêm.
"Có thể, nhưng trước khi đó, ngươi có muốn đi xem thế giới này không?"
Đặng Nho nói.
Bây giờ đưa thê tử sống lại, hắn vậy mà không biết nên đối diện với vị thê tử này như thế nào.
Vạn năm kinh nghiệm cuộc sống, khiến hắn sớm đã coi nhẹ tình yêu nam nữ.
Nhưng ân tình của vị thê tử này, hắn sẽ không quên.
"Không, ta muốn có tên trước."
Thê tử lắc đầu, kiên quyết nói.
Nàng muốn có tên.
Có lẽ vì cảm giác không chân thật, khiến nàng rất bất an.
Nên nàng muốn một cái tên.
"........"
Đặng Nho nhìn thê tử, bắt đầu chăm chú suy tư.
Nên đặt cho nàng một cái tên như thế nào.
Hắn nghĩ nghĩ, quyết định cho nàng một cái tên đơn giản nhất, rõ ràng nhất.
Hắn nhớ lại, khi độ Tâm Ma Kiếp thứ ba, cảm xúc của hắn rất nồng.
"Hay là, ngươi cứ gọi là Thu Duyên đi, duyên phận mùa thu, rất chuẩn xác."
Thê tử ngẩn người.
Nàng suy tư cái tên này.
"Trực giác nói cho ta biết, cái tên này không đơn giản như ngươi nói."
Nàng nói, một đôi mắt nhìn chằm chằm Đặng Nho, khiến Đặng Nho có chút rụt rè.
"........"
Dù có vạn năm kinh nghiệm cuộc đời, Đặng Nho giờ phút này cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Đúng vậy, cái tên này thật sự không đơn giản.
Nhưng cũng kỳ thật chỉ đơn giản vậy thôi.
"Nhưng mà, ta rất thích cái tên này."
Nàng đột nhiên lại cười tươi.
Gương mặt trẻ con khi cười lên, rất đáng yêu.
"Về sau cứ gọi ta là Thu Duyên nhé."
Nàng nói, sau đó nàng chắp tay sau lưng, bước chân nhẹ nhàng bước tới.
"Đồ ngốc, dẫn ta đi xem thế giới này đi."
Thê tử, không, Thu Duyên bỗng nhiên nói.
"Được."
Đặng Nho gật đầu.
Hắn có vô tận tuổi thọ, bỏ ra một trăm năm ngắn ngủi để bồi vị thê tử này qua cuộc đời của nàng.
Không có gì khó.
Đặng Nho nhìn bàn tay thê tử đưa ra, hắn nắm lấy, dẫn nàng đi về phía xa.
...
Mấy năm sau.
Chiến sự thiên hạ dần dần bình định.
Không ai có thể ngờ đến, cuối cùng người tranh giành thiên hạ.
Không phải Lý Lam mang thân phận hoàng thất triều trước, không phải hoàng thất Đại Tĩnh tàn lụi.
Cũng không phải Độc Cô Nguyệt người cầm vũ khí nổi dậy sớm nhất.
Càng không phải những vương hầu tướng lĩnh.
Mà là một bộ khoái nhỏ bé, dẫn dắt thành viên trong tổ chức.
Lưu Quý thành công giết ra từ trong đám hào kiệt, cuối cùng lên ngôi thiên tử.
Dưới sự đề nghị của Đặng Nho, Lưu Quý thành lập chính quyền, liền xưng là Hán.
Từ đó, dân chúng thiên hạ lần nữa tiến vào cuộc sống an ổn.
...
Nguyệt Nhi Thành.
Một đứa nhỏ sáu tuổi đá quả cầu trong một viện, trán nàng đẫm mồ hôi, nhưng không thấy mệt mỏi.
"Đứa nhỏ, thích ăn mì vằn thắn không?"
Bỗng nhiên, một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai đứa nhỏ.
Đứa nhỏ trân trọng cất quả cầu đá, nàng nhìn về phía hướng phát ra âm thanh.
Ở đó có một người đàn ông đầu trọc mặc áo trắng, còn có một nữ nhân xinh đẹp mặt trẻ con.
"Các ngươi là ai vậy?"
Đứa nhỏ nhìn người tới, không hiểu vì sao, rõ ràng là lần đầu nhìn thấy người đàn ông áo trắng này, nhưng nàng lại cảm thấy ông ta phá lệ thân thiết.
"Đứa nhỏ, thích ăn mì vằn thắn không?"
Người đàn ông đầu trọc không trả lời câu hỏi của đứa nhỏ, chỉ hỏi lần thứ hai.
Đứa nhỏ nghiêng đầu, nàng không rõ tại sao vị ca ca đầu trọc trông rất đẹp này lại hỏi nàng có thích ăn mì vằn thắn hay không.
Mì vằn thắn, chắc chắn là nàng thích.
Có thịt, có mì, có canh, còn có muối.
"Thích ạ."
Đứa nhỏ không hiểu sao, đối với người ca ca áo trắng trước mặt này không hề có chút cảnh giác.
"Vậy, ta mời ngươi ăn vằn thắn, có được không?" Đặng Nho nhìn cô bé trước mặt, giọng nói bình thản hỏi.
"Dạ được ạ."
Đứa nhỏ không chút do dự, thậm chí không hề có một chút nghi ngờ, liền gật đầu đồng ý.
Đặng Nho dẫn đứa nhỏ đến sạp mì vằn thắn năm đó.
Ông lão bán mì vằn thắn năm đó đã già yếu.
Những năm này, con trai của ông lão đã tiếp quản sạp hàng của cha mình, bắt đầu bán mì vằn thắn ở đó.
Đây có lẽ cũng là một kiểu luân hồi.
Không lâu sau, ba bát mì vằn thắn được bày ra trước mặt ba người.
Đứa nhỏ bưng bát, ăn mì vằn thắn rất ngon lành.
Đặng Nho nhìn nàng, trong đầu lại nghĩ đến năm đó, Từ Nhị Nha ngồi đối diện hắn, lần đầu tiên gặp mặt, cũng là ăn như hổ đói vậy.
Nhưng lại khác, khi đó Nhị Nha, là vì đói bụng, không ăn cơm là sẽ chết đói.
Còn cô bé lúc này, chỉ đơn thuần là tôn trọng đồ ăn mình thích mà thôi.
Ăn rất sạch sẽ.
"Bây giờ, tất cả mọi người có thể ăn no."
Đặng Nho lẩm bẩm, nói với cô bé trước mặt.
"A?"
Đứa nhỏ ăn mì vằn thắn, rụt miệng lại a một tiếng.
Không rõ vì sao vị ca ca trước mặt bỗng dưng lại nói những điều khó hiểu như vậy.
"Ca ca, cho ca mứt quả này."
Đứa nhỏ bỗng nhiên lấy từ bên hông ra một cây mứt quả, nói với Đặng Nho.
Đó là cây mứt quả nàng định để dành buổi tối, khi cha mẹ không chú ý, sẽ lén ăn.
Nhưng bây giờ, vị ca ca áo trắng này đã mời nàng ăn mì vằn thắn, nên nàng không thể ích kỷ, nếu không sẽ lộ ra nàng không hào phóng.
"Được."
Đặng Nho nhìn cây mứt quả mà đứa nhỏ đưa cho, cười, nhận lấy nó, nhẹ cắn một miếng, rồi khen ngợi.
"Ừm, rất ngọt."