Chương 1 : Bần Tăng Hiếu Sát
"Phàm chúng sinh đều có nhân quả, giết người mang hậu quả xấu, cứu người mang thiện quả. Không sai, người có thiện ác chi phân. Ác nhân chưa trừ diệt, liền sẽ tai họa thiện nhân. Bần tăng nguyện thay chúng sinh cõng tận sát nghiệt, giết hết thế gian ác nhân, lấy sát ngăn sát, lấy thân hộ pháp."
Đại Tĩnh Vương Triều, Ngưu Thủ Sơn.
Trong núi có một ngôi miếu vừa sụp đổ. Trong miếu đổ nát, có một tuấn tú hòa thượng, người mặc tăng y màu trắng, tay cầm phật lễ, ngồi xếp bằng, trong miệng dường như thành kính niệm tụng Phật pháp.
Phía trước hòa thượng, là một tôn Phật tượng khuôn mặt từ bi, nhưng lại ẩn ẩn hàm chứa tức giận.
Hòa thượng tên Đặng Nho, là người xuyên việt. Ở Địa Cầu, hắn may mắn đạt được truyền thừa của một pháp thống tên là Sát Sinh Phật.
Rất đáng tiếc, Địa Cầu không dung được loại võ phật phạm cấm này tồn tại.
Nhưng, trời không tuyệt đường người, Đặng Nho đã xuyên việt tới nơi đây.
Khoảng thời gian này, hắn đã hiểu rõ, thế giới này quản chế rất lỏng lẻo. Rất nhiều người tu hành bằng vào vũ lực hoành hành bá đạo, lại thêm quản chế lỏng lẻo, nên việc dùng võ phạm cấm thường xuyên xảy ra.
Đây đối với Sát Sinh Phật Pháp Thống của hắn mà nói, quả thực chính là Thiên Đường.
Lập xong pháp thề, trên người Đặng Nho tản mát ra một vệt kim quang.
Đạo kim quang này cường hóa tố chất thân thể của hắn, cho hắn vốn liếng để lấy sát ngăn sát.
Cảm thụ được lực lượng cơ bắp trên người mình, hắn cảm giác bây giờ, có thể một quyền đánh ngã một trăm người như hắn trước kia.
Dựa theo cách gọi của Đại Tĩnh Vương Triều đối với người tu hành, hắn hiện tại hẳn là thuộc về hàng ngũ võ giả.
Nơi đây, cảnh giới tu hành chia làm Võ Giả Cảnh, Khí Huyết Cảnh, Chân Khí Cảnh, Linh Luân Cảnh, Tâm Tương Cảnh, Khuy Đạo Cảnh. Cảnh giới sau đó, Đặng Nho cũng không hiểu rõ lắm. Nghe nói có đại năng có thể tu hành tới cảnh giới tay nắm nhật nguyệt, hái sao. Cảnh giới đó cũng được hình tượng hóa gọi là Nhật Nguyệt Cảnh.
Hắn hiện tại không tính mạnh, nhưng xử lý một chút ác đồ thế gian, đã đủ rồi.
Nên xuống núi.
Sát Sinh Phật pháp thống, ngồi khô trên núi tham thiền thì không thể nào tu hành đến đại thành.
Chỉ có xuống núi độ thế, giết ác đồ, mới có thể thành tựu đại thành.
Ngay khi Đặng Nho chuẩn bị đứng dậy xuống núi, bỗng nhiên, thần thức của hắn cảm ứng được có người đang đến gần miếu hoang.
Nhìn thân hình, tựa hồ là một nam một nữ.
Đôi nam nữ này bước chân bối rối, chật vật di chuyển trong rừng rậm.
Sau lưng bọn họ, có rất nhiều tráng hán đi theo. Những tráng hán kia chỉ theo từ xa.
Tựa hồ đang chơi trò mèo vờn chuột.
"A, có khách đến."
Đặng Nho khẽ cười một tiếng, lại lần nữa ngồi xếp bằng trước Phật tượng, một tay gõ mõ, một tay nắm chặt phật châu, trong miệng thuận miệng niệm tụng một đoạn Kim Cương Kinh.
Theo Kim Cương Kinh được niệm tụng, trên người Đặng Nho nổi lên Phật quang, Phạn âm trận trận, một loại ý cảnh khám phá hư thực truyền bá ra.
"Đại ca, không còn đường nữa, chỉ có ngôi miếu hoang kia có thể trốn."
Nữ tử trong đôi nam nữ chỉ vào miếu hoang nói.
Sau lưng là mấy trăm truy binh, tiếp tục đi hướng đỉnh núi chỉ có đường chết. Nếu trốn vào trong miếu hoang, biết đâu còn có thể dựa vào kiến trúc, Phật tượng trong miếu để tránh né.
"Chẳng lẽ cơ nghiệp Độc Cô gia, sẽ bị những người ngoài kia chiếm đoạt sao?"
Nam tử kia cười khổ một tiếng, mang theo nữ tử hướng về miếu hoang nơi Đặng Nho đang ngồi đi đến.
Trên núi đã không còn đường.
Trong miếu hoang biết đâu có dã thần tồn tại, nếu may mắn, còn có thể tránh né được. Dù sao, cũng có thể mượn địa hình trong chùa miếu để tránh né truy binh.
Hai người trốn vào trong miếu đổ nát.
Sau lưng, mấy trăm người thấy thế, dừng bước, chờ đợi mệnh lệnh của một nam tử cầm đầu.
"Toàn bộ bao vây nơi này, từ từ tiếp cận, ta không tin Độc Cô Nguyệt và Độc Cô Bạch có thể mọc cánh bay đi."
Theo mệnh lệnh của nam tử cầm đầu, mấy trăm tên tráng hán tản ra, tay cầm đại đao sáng loáng, vừa lỏng lẻo vừa chặt chẽ, chậm rãi tiến về miếu hoang.
Trong miếu đổ nát, Độc Cô Nguyệt và Độc Cô Bạch vừa mới đi vào, liền nhìn thấy Đặng Nho, vị tăng nhân áo trắng đang tụng kinh.
"Đại sư! Hai huynh muội chúng ta vô ý mạo phạm, muốn mượn bảo địa này tránh tai, khẩn cầu đại sư đáp ứng."
Độc Cô Bạch quỳ trên mặt đất, cầu xin Đặng Nho đang ngồi xếp bằng tụng kinh.
"A Di Đà Phật, ngã phật có đức hiếu sinh. Đã hai vị thí chủ muốn tìm kiếm che chở, vậy liền tạm thời ở lại."
Giọng nói ôn hòa của Đặng Nho vang lên.
"Đa tạ đại sư!"
Độc Cô Bạch biết, người có thể tu hành một mình trong ngôi miếu hoang giữa thâm sơn này, nhất định không đơn giản.
Huống chi, vị tăng nhân áo trắng trước mắt là người trong Phật môn.
Phật môn tu hành lấy lòng dạ từ bi, chắc hẳn hắn sẽ không giúp bọn họ giết người bên ngoài.
Nhưng hắn nhất định sẽ che chở bảo vệ bọn họ, ngăn cản những người khác tạo sát nghiệt.
"Không sao, bần tăng thấy những người ngoài kia đều mang theo huyết sát, nghĩ đến cũng là cùng hung cực ác. A Di Đà Phật, không bằng để bần tăng độ hóa bọn họ."
Đặng Nho chậm rãi đứng dậy khỏi bồ đoàn, xoay người lại, nhìn về phía hai huynh muội.
Cuộc trò chuyện bên ngoài miếu hoang, hắn dùng Thiên Nhĩ Thông của Phật môn nghe rõ ràng. Độc Cô Bạch hẳn là nam tử đang quỳ, Độc Cô Nguyệt hẳn là thiếu nữ bên cạnh.
Hai người hẳn là bị đuổi giết tới đây vì vấn đề gia sản.
Mà những người bên ngoài đều mang theo huyết sát quấn thân, hiển nhiên là kẻ liều mạng.
Giết bọn chúng, có thể tăng trưởng tu vi.
Đại thiện.
Khi Đặng Nho xoay người lại, hai huynh muội đồng thời giật mình trong lòng.
Một hòa thượng áo trắng thật tuấn tú!
Độc Cô Bạch nghe Đặng Nho nói muốn đi độ hóa những kẻ cùng hung cực ác kia, liền cho rằng Đặng Nho muốn khuyên những người đó cạo đầu làm tăng, thành kính lễ Phật. Hắn vội vàng khuyên can:
"... Đại sư, bọn họ đều là cùng hung cực ác, e là độ hóa không được."
Trong lòng Độc Cô Nguyệt cũng thầm nói, Phật môn thiện tâm là tốt, chỉ có một điều không tốt, chính là cổ hủ, bảo thủ, mục nát.
Luôn cho rằng nhân tính bản thiện, ai cũng có thể quay đầu là bờ.
Nghĩ đến người nhà bị những kẻ bên ngoài kia hại chết thảm, nàng liền thấy có chút chán ghét vị hòa thượng trước mắt này.
Hắn dựa vào cái gì mà tha thứ cho những ác đồ đó, độ hóa bọn chúng vào Phật môn?
Đáng tiếc, một khuôn mặt tuấn tú như vậy, lại là một tên tăng nhân cổ hủ.
"A Di Đà Phật, độ được hay không, là do Phật Tổ định đoạt, thí chủ không làm chủ được, bần tăng cũng không làm chủ được."
Hai tay Đặng Nho chắp trước ngực, dường như thành kính tới cực điểm. Trong hai ba bước, khi bộ áo trắng xuất hiện lần nữa, hắn đã ở bên ngoài miếu hoang.
Lời nói của Đặng Nho lần này khiến huynh muội Độc Cô càng thêm có ấn tượng xấu về hắn.
Mặc dù rất cảm kích Đặng Nho bằng lòng che chở bảo vệ bọn họ, nhưng thế gian này có nhiều ác đồ như vậy, một phần lớn nguyên nhân là do những tăng nhân Phật môn không phân biệt thiện ác, độ hóa và dung túng quá nhiều cái ác.
Hai người đều không thích hòa thượng.
Bỗng nhiên, bên ngoài miếu hoang vang lên tiếng kêu rên thảm thiết.
"Có địch nhân!"
"Trời ơi, lão Thập Nhất chết rồi! Nhanh, bắt tên đầu trọc kia, là hắn giết lão Thập Nhất!"
"Giết hắn!"
"Đại sư tha mạng, ta còn có cha mẹ già con thơ, a ——"
Tiếp theo đó là tiếng bước chân vội vã, tiếng va chạm của lưỡi đao, tiếng kêu rên, tiếng máu tươi bắn tung tóe.
"Ực... Ca, nếu ta nhớ không lầm, Phật môn độ hóa, hình như, không có động tĩnh lớn như vậy?"
Độc Cô Nguyệt nghe thấy tiếng chém giết bên ngoài, có chút hoang mang.
"... Hay là, đây là phương thức độ hóa kiểu mới của Phật môn? Đánh cho người ta phục rồi mới khiến ác đồ tin phục? Nếu vậy, đại sư này, cũng đáng kính đấy chứ."
Độc Cô Bạch nuốt nước bọt, loại thủ đoạn độ hóa này của Phật môn, hắn chưa từng thấy qua.
Đại sư này, thật là một cao nhân.