Chương 3 : Tất Cả Đều Là Dối Trá

Chiếc xe nhỏ cũ nát lắc lư đi tới, khó khăn gánh vác hy vọng của chúng ta, gần như sắp tan rã.

Cái xóc nảy kịch liệt này, làm cho ta mới từ trong say xe chậm lại, lại bắt đầu choáng váng đầu.

Quyên tỷ ân cần chiếu cố ta, còn lấy từ trong túi ra không nhiều nước, bảo ta uống vào.

Điều này làm cho hảo cảm của ta đối với nàng càng gia tăng rất nhiều, dù sao, ai có thể chán ghét một cô nương nguyện ý cẩn thận chiếu cố ngươi như vậy chứ?

Nhưng theo xe chậm rãi đi tới, vừa chạy thẳng qua một cây cầu lớn bắt đầu tiến vào nội thành, mấy người chúng ta mới dần dần phát hiện khác thường.

Chạy trên con đường đất cũ nát, cư dân bản địa nhìn chúng ta, trên mặt tràn ngập châm biếm, ánh mắt nhìn Quyên tỷ lại càng không kiêng nể gì, vô cùng hèn mọn. Cái nhìn hung hăng này, không ngừng làm trầm trọng thêm sự bất an trong lòng chúng ta.

Sắc mặt bốn người chúng ta đều không được tốt lắm, dưới đáy lòng đều sinh ra nghi ngờ, duy chỉ có Lý thúc, thúc ấy vẫn mặt không chút thay đổi ngồi trong xe.

Ta mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, nhưng là ta lại bất lực, chúng ta hiện tại bị nhốt ở trong lồng sắt, liền giống như đợi làm thịt heo mập...

Đến cái gọi là 'công ty'cửa sau, hai cái bưng súng trường hung hãn hán tử đi lên trước, dùng tối như mực họng súng chỉ vào chúng ta, chung quanh còn đứng mấy cái cầm côn điện nam nhân.

Lúc này người ngu xuẩn cũng nên biết, mấy người chúng ta bị lừa!

Cái gì lương bổng siêu cao, công việc thoải mái, hoàn toàn đều là gạt người!

Suy nghĩ cẩn thận hết thảy, ba người trẻ tuổi chúng ta đều dùng ánh mắt có thể giết người hung hăng nhìn chằm chằm Trương Sơn đang mở lồng sắt.

Nhưng Trương Sơn lại như là không có nhìn thấy ánh mắt của chúng ta, kia phủ kín mụn trứng cá bỉ ổi khuôn mặt lộ ra đê tiện mỉm cười nói:

"Xuống đi, đám heo con, chẳng lẽ chờ ta đi lên mời các ngươi?"

Ta cố nén không tức giận, chỉ là bởi vì ta cảm thấy cũng không có tác dụng.

Ta thề, tuyệt đối không phải bởi vì họng súng đen ngòm.

Nhưng mạnh miệng thì mạnh miệng, lần đầu tiên bị súng thật chỉ vào, ai có thể không sợ chứ?

Chính là mấy đại nam nhân chúng ta đều sợ không được, thì càng miễn bàn Quyên tỷ.

Quyên tỷ dường như muốn gánh vác trách nhiệm bảo vệ ta, nhưng bàn tay đỡ ta kia cũng không ngừng run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy yếu cũng trở nên vô cùng tái nhợt.

Sau đó, năm người chúng ta đành phải nghe lời chui ra khỏi lồng sắt, tựa như lúc chui vào vậy. Nhưng thành thật cũng không thể tránh khỏi một trận đánh tàn nhẫn, theo ánh mắt hai hán tử hung hãn ra hiệu.

Mấy nam nhân cầm gậy điện trong tay liền nhe răng cười đi tới.

Có đôi khi, quá trình trưởng thành củ đứa trẻ chỉ cần một hình ảnh, một khoảnh khắc.

Tựa như lúc này, nhìn bộ dáng sợ hãi của Quyên tỷ, ta không hiểu sao có một cỗ dũng khí. Cho dù bắp chân của mình đã run lên, ta vẫn cố gắng vỗ vỗ mu bàn tay Quyên tỷ, ý bảo nàng an tâm.

Nhưng rất nhanh ta liền biết, mình sính sai anh hùng.

Đám người kia cũng không ra tay với Quyên tỷ, chỉ bắt bốn người đàn ông chúng ta đánh. Bởi vì say xe hơn nữa thời gian dài không có ăn cái gì nguyên nhân, ta căn bản là không có nổi khí lực chống cự, chớ nói chi là phản kích.

Chỉ có thể tùy ý mấy người hung hăng dùng gậy đánh lên người ta, đồng thời gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt hèn mọn lại làm cho người ta chán ghét của Trương Sơn ở trong lòng hung hăng mắng tổ tông mười tám đời của hắn.

Khi đó ta có một cỗ ngạo khí thuộc về mình. Bởi vậy, tuy rằng bị đánh rất thảm, ta cũng học theo đại thúc, gắt gao cắn chặt hàm răng, không cho mình phát ra âm thanh.

Nhưng Trịnh Hạo và Trần Thành Vũ sẽ không kiên cường như vậy, rất nhanh đã bắt đầu khóc lóc cầu xin tha thứ.

Mà Quyên tỷ chỉ có thể đứng ở một bên bị dọa tới không dám nhúc nhích.

Đại khái có một hai mươi phút sau, bọn họ tựa hồ là đánh mệt mỏi, mới rốt cục bỏ qua cho chúng ta.

Ngược lại bắt đầu tiến lên đem công cụ liên hệ trên người chúng ta, còn có một ít đồ dùng cá nhân lấy đi.

Cũng là lúc này, ta mới có nhìn rõ khuôn mặt mấy người kia.

Không giống với hai người đàn ông hung hãn cầm súng kia, bọn họ cũng giống như Trương Sơn, bề ngoài không khác gì chúng ta. Đồng thời, lại nhìn bộ dáng chó săn của Trương Sơn, trong lòng ta càng thêm phẫn hận.

Mẹ nó, khi đám tay sai ác ma này giết hại đồng tộc của mình, mấy tên súc sinh này thật sự là đáng chết!

Trương Sơn có chút gượng gạo nói ngôn ngữ chúng ta nghe không hiểu, cùng hai hán tử cầm súng trao đổi một hồi.

Sau đó hắn chỉ huy mấy người vừa mới đánh chúng ta, dẫn chúng ta vào một căn phòng nhỏ hẹp.

Nhìn bóng dáng Trương Sơn khóa cửa rời đi, ta hận không thể lột da hắn uống sạch máu hắn!

Sau đó, Quyên tỷ cố nén nước mắt, bắt đầu kiểm tra thương thế trên người cho ta.

Mấy bảo vệ kia có thủ pháp, đánh chúng ta rất lâu, nhưng cũng không tạo thành thương tổn gân cốt cho chúng ta, chỉ là vết thương trên da thịt.

Dù sao chúng ta cũng là heo con mới mẻ, trước khi chưa lợi dụng hết chúng ta, bọn họ không nỡ để chúng ta bị thương, ha ha.

Chẳng qua lúc này ta còn mơ hồ lắm tình huống hiện tại của mình, ta mặc dù biết mình bị lừa, thế nhưng cụ thể là chuyện gì xảy ra, ta cũng là sờ không ra đầu.

Nhìn hai người Trịnh Hạo bên cạnh còn đang kêu rên, cùng với Quyên tỷ vẫn trốn ở phía sau ta lau nước mắt, ta biết, hỏi bọn họ chỉ định là vô dụng.

"Lý thúc, ngươi nói chúng ta đây là gặp phải chuyện gì?"Ta đem hi vọng ký thác ở vẫn để cho ta cảm thấy thân phận ghê gớm đại thúc trên người, hỏi.

"Biết băng nhóm lừa đảo ở Myanmar không?" Lý thúc liếc nhìn Quyên tỷ vẫn được ta bảo vệ ở phía sau, sau đó lên tiếng hỏi.

Ta lắc đầu, sau đó Lý thúc liền đem hết thảy tỉ mỉ kể cho chúng ta.

Lý thúc biết rất rõ tình cảnh hiện tại của chúng ta, thậm chí ngay cả chúng ta ở khu vườn nào, chủ khu vườn là ai cũng biết rõ ràng.

Ta có chút kỳ quái, Lý thúc nếu biết những thứ này lại là như thế nào bị lừa vào? Theo lý thuyết hắn hẳn là sẽ không bị lừa mới đúng.

Chẳng qua ta không có thời gian rối rắm mấy thứ này, bởi vì dưới sự giảng giải của Lý thúc, ta mới hiểu được tình cảnh hiện tại của chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu gian nan.

Khi nói đến kinh nghiệm của cô gái bị lừa đến đây, Lý thúc mang theo thâm ý nhìn thoáng qua Quyên tỷ phía sau ta.

Ta có thể cảm nhận được thân thể Quyên tỷ không ngừng run rẩy, đành phải kiên nhẫn an ủi nàng.

Lý thúc sau đó nói cho ta biết, hắn sở dĩ nguyện ý trợ giúp ta, cũng là bởi vì thấy được ta thiện lương, cùng với có thể ở trong địa ngục này bảo tồn lương tri.

Đương nhiên, lúc này ta cũng mơ hồ lắm những thứ này, ta chỉ là phát ra từ nội tâm muốn bảo vệ tỷ tỷ đối với ta rất tốt này.

Tựa hồ là bởi vì mở máy hát, Lý thúc cũng nguyện ý cùng ta nói thêm vài câu.

Trong khi tránh hai người kia, hắn lặng lẽ nói với ta một điều khác.

Vì thế, dưới sự chỉ điểm của Lý thúc, đầu tiên ta ăn mặc rất xấu xí, sau đó lại yêu cầu nàng nhất định không nên thu thập bản thân thật tốt, liền bảo trì trạng thái hiện tại.

Lúc làm những việc này, ta cũng không cõng Trịnh Hạo và Trần Thành Vũ, nhưng không ngờ không lâu sau, bọn họ đã dạy cho ta một bài học sâu sắc...

Sau đó không bao lâu, Trương Sơn lại đến phòng chúng ta.

Lần nữa nhìn thấy khuôn mặt đầy mụn trứng cá làm cho người ta chán ghét của hắn, ta dùng ánh mắt mang theo cừu hận hung hăng nhìn chằm chằm hắn.

Trương Sơn cũng rất tự nhiên bỏ qua ánh mắt của ta, sau đó bình thản nói:

"Các ngươi cũng đừng nhìn ta như vậy, ta cũng chỉ vừa nghe an bài, nếu không mang các ngươi đến, ta sẽ không sống lâu. Cho nên các ngươi cũng đừng hận ta, người không vì mình, trời tru đất diệt nha."

Ta thừa nhận hắn nói không thành vấn đề, dù sao tất cả mọi người đều ích kỷ. Nhưng nhìn bộ dáng yên tâm thoải mái của hắn, ta lại càng thêm phẫn nộ, hận không thể hiện tại xông lên lột sống hắn!

"Được rồi, đừng gào thét ở đây nữa, chưa chết thì con mẹ nó mau đứng lên cho lão tử."

Tựa hồ là bởi vì tiếng kêu rên của Trịnh Hạo chọc giận hắn, Trương Sơn hung hăng cho Trịnh Hạo đang nằm trên mặt đất một cước, quát lớn.

Nhìn thấy một màn như vậy, ta cũng bất chấp đau xót trên người, vội vàng kéo Quyên tỷ cùng Lý thúc đứng lên.

Sau đó, Trương Sơn liền ý bảo chúng ta đi theo hắn.

Lúc đi ngang qua ba người chúng ta, Trương Sơn bịt miệng mũi mắng :

"Các người con mẹ nó ăn cứt sao, thối như vậy."

Ta chỉ chỉ bùn đất trên người, ủy khuất nói với Trương Sơn:

"Phòng này bẩn quá, không trách chúng ta."

Kỳ thật những bùn đất này đều là ta cố ý bôi lên người, chính là vì để cho bọn họ rời xa Quyên tỷ, hiện tại xem ra, hiệu quả coi như có thể.

"Mẹ nó, lát nữa để cho lão bản ngửi thấy, sợ là muốn mắng chết ta. Bà nội, đụng phải các ngươi coi như lão tử xui xẻo." Trương Sơn lại phẫn nộ nói.

Đối mặt với sự vô năng cuồng nộ của Trương Sơn, ta lại mừng thầm trong lòng. Nhưng loại cảm xúc vui vẻ này cũng không kéo dài thật lâu, rất nhanh, sau khi nhìn thấy cái gọi là ông chủ này, ta liền cười không nổi......

TruyenCV.app là nền tảng miễn phí đọc truyện chữ đóng góp nội dung từ các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo.
Truyện Tiên HiệpTruyện Huyền HuyễnTruyện Võng DuTruyện Đô ThịTruyện Kiếm Hiệp
Truyện chọn lọcXếp hạng đang đọcXếp hạng đề cử Xếp hạng lượt đọc