Chương 9. Nâng cấp, câu chuyện về Đại Kỳ Sơn.

Đêm, trong nhà cũ, trăng sáng treo cao.

Ông lão đã trở về trước, Trần Dương cùng Tống Bình đợi đến khi trời tối mới xuống núi.

Giỏ tre được che lại bằng quần áo, vì sợ người trong làng nhìn thấy sẽ đỏ mắt ghen tị.

Thỉnh thoảng gặp người khác qua lại trên đường, hỏi xảy ra chuyện gì, hai người chỉ cười cười ứng phó.

“Dương ca, vận khí của anh,thật sự là nghịch thiên.”

Trong sân.

Một chiếc giỏ trẻ đầy ắp nấm Kê Tung, không gì có thể diễn tả nổi sự chấn kinh này.

Sau khi cân, cả giỏ tre lẫn bùn đất, nặng 72 cân.

Tống Bình đã bắt đầu đếm ngón tay, một giỏ tre chứa đầy nấm Kê Tung như này, có thể bán được nhiều ít tiền.

“Đồ này không để lâu được, phải tìm cách nhanh chóng xử lý chúng.”

Ông lão ở bên cạnh nhắc nhở, nấm không thể bảo quản được lâu, rất dễ bị hư hỏng.

Cách xử lý thông thường, là nấu dầu nấm Kê Tung.

Nhưng mà, Trần Dương không muốn phiền phức như vậy, nên quyết định trực tiếp bán luôn.

“Hôm nay muộn rồi, Tống Bình à, mai mượn xe ba bánh của cha cậu một chút, chúng ta đi lên thị trấn.”

Lô nấm Kê Tung này, đều được họ lựa chọn tốt, căn bản không lo không bán được.

“Tốt, ngày mai mấy giờ, tôi cũng đi.”

“6 giờ đi, tối ngủ sớm một chút, bình minh liền đi.”

Trần Dương cũng rất mệt mỏi.

Anh không định giữ lại để ăn, phải nhanh chóng biến nó thành tiền, nếu không thì, để nó bị hỏng thì sẽ uổng công.

Hệ thống hiển thị, trong buổi chiều hôm nay, đã hái được tổng cộng 856 cây nấm Kê Tung.

Nếu tính theo giá mà ông nội đã bán hôm qua, 150 tệ một cân, thì thu hoạch chiều hôm nay, có thể bán được 10.800 tệ.

Thỏa mãn một ngày kiếm được hơn 10.000 tệ.

Tắm nước nóng xong, nằm lại trên giường, tâm trạng Trần Dương vẫn rất tốt.

Mở bảng hệ thống ra để kiểm tra.

“Thu thập sơn trân cấp D【nấm Kê Tung】856 cây, nhận được 8 giọt tinh chất thể lực, kinh nghiệm +856.”

—————

Tên: Trần Dương.

Tuổi: 22 tuổi.

Đẳng cấp: 0 cấp.

Kinh nghiệm: 1691/1000 [Có thể nâng cấp].

Túi đồ: [Tinh chất thể lực]*8, [Bản đồ phân bố sinh trưởng nấm Kê Tung Đại Kỳ Sơn] Cung phức hợp cao cấp*1.

—————

Kinh nghiệm đã vượt qua 1000 điểm, xuất hiện nút [Có thể nâng cấp] ở phía sau.

Trần Dương không chút do dự, lập tức dùng ý nghĩ nhấn một cái.

“Có tiêu hao 1000 kinh nghiệm, nâng cấp thành người leo núi cấp 1 không?”

[Có] [Không]

“Đinh, chúc mừng ký chủ, đã nâng cấp thành người leo núi cấp 1!”

“Chúc mừng ký chủ nhận được phần thưởng nâng cấp: [Cố sự Đại Sơn]*1, phần thưởng đã được cất vào túi đồ, ký chủ có thể sử dụng bất cứ lúc nào.”

Cuối cùng cũng đã nâng cấp!

Trần Dương thở dài nhẹ nhõm, không uổng công anh đã bận rộn cả buổi chiều, cả người đều bị kiến cắn.

“Cố sự Đại Sơn?”

Trần Dương nhìn vào túi đồ, bên trong có thêm một cuộn giấy.

Đó là một cuộn giấy da rất cũ kĩ, trông rất có cảm giác xưa cũ và chất cảm.

Tâm niệm vừa động, anh đã lấy cuộn giấy da ra.

Trên giấy là những chữ được viết bằng bút, nét chữ mạnh mẽ, toàn là chữ phồn thể, có lẽ do niên đại đã lâu, nên chữ viết có chút mờ, nhưng không ảnh hưởng đến việc đọc.

“Tháng 4 năm 1947...............”

Trần Dương vừa nhìn thấy nội dung, ánh mắt không thể rời khỏi.

Nội dung trên đó, chính là câu chuyện chiếc máy bay đâm vào núi mà tối qua anh đã nghe từ bà Lưu.

Chỉ là, nội dung còn chi tiết hơn những gì bà Lưu đã kể.

Nhân vật chính của câu chuyện, Trần Nhị Oa, tên thật là Trần An Thái, dưới cơ duyên xảo hợp, phát hiện xác máy bay gặp nạn trên Kỳ Sơn, từ đó mở ra một vụ án kéo dài hơn bảy mươi năm chưa được giải quyết.

Cho đến khi Trần An Thái chết ở trong tù, ông ta có giấu kho báu nào hay không, không có ai đưa ra được đáp án chính xác.

Người chịu trách nhiệm điều tra lúc đó, chỉ thống kê những vật phẩm thu hồi được, có sự chênh lệch lớn về số lượng vật phẩm trên máy bay, vì vậy họ đơn phương kết luận rằng ông chắc chắn đã giấu không ít.

Nhưng trên thực tế, vào thời gian sau, có vô số người vào núi tìm kho báu, dù sau đã đó thu hồi, nhưng làm sao có thể thu hồi hoàn toàn được?

Sự việc cuối cùng cũng phải có ai đó chịu trách nhiệm, và Trần An Thái tự nhiên trở thành người chịu trách nhiệm.

Từ một người may mắn ngàn dặm mới có một, trở thành kẻ xui xẻo, bị bỏ tù, Trần An Thái, có thể nói cuộc đời anh rất phong phú.

Trần Dương không khỏi thở dài, một người có phúc duyên nông cạn, nhưng lại đạt được phú quý quá lớn, cuối cùng cũng sẽ bị phản phệ.

Trần An Thái chính là một ví dụ điển hình.

Còn về việc anh ta có thực sự cất giấu kho báu hay không, không người biết được, nhưng mà, Đại Sơn có quyền lên tiếng cao nhất.

Trần Dương sau khi xem cố sự Đại Sơn, có thể chắc chắn rằng, hắn ta đã đem giấu.

Hơn nữa, còn giấu không ít.

Bên trong câu chuyện để lại cho anh hai manh mối.

Mễ Tuyến Câu, Đàn Tử Thạch!

“Hình như là tên hai địa danh.”

Trần Dương lấy điện thoại di động ra, mở bản đồ, sau khi tìm kiếm, nhưng không tìm thấy hai địa danh này trên Đại Kỳ Sơn.

“Chẳng lẽ không phải ở Đại Kỳ Sơn?”

Trần Dương nhíu mày, nhưng nghĩ lại thì không thể như vậy, suy cho cùng manh mối đến từ cố sự Đại Sơn.

Đại Sơn ở đây, chính là Đại Kỳ Sơn.

Các ký hiệu trên bản đồ, tương đối đơn giản, không thể ghi chú chi tiết từng địa điểm trên Kỳ Sơn.

Ví dụ những nơi như đồi Ban Trúc Lâm, Mã Nghĩ Pha, Hạt Tử Bình, phần lớn đều là cách gọi của người dân địa phương, nên trên bản đồ sẽ không có ghi chú.

"Tiểu Dương, muộn rồi, sao còn chưa ngủ?"

Ngay lúc này, ông nội đứng dậy đi vệ sinh, thấy đèn trong phòng Trần Dương còn sáng, liền gõ cửa.

"Ông nội, con có việc muốn hỏi."

Trần Dương còn chưa buồn ngủ, vội vàng mở cửa mời ông nội vào.

"Có chuyện gì?"

Trần Kính Chi một mặt nghi hoặc, ông còn đang nín tiểu, đang chờ để được xả ra.

"Ông có biết, Mễ Tuyến Câu và Đàn Tử Thạch không?"

Ông nội cũng là người sinh ra và lớn lên ở thôn Giáp Bì Câu, từ nhỏ đã chạy quanh trên núi, nên là, tên các địa danh lớn nhỏ trên Đại Kỳ Sơn, ông đều biết hết.

"Mễ Tuyến Câu thì biết, còn Đàn Tử Thạch là gì?"

Trần Kính Chi nhướng mày, nhưng câu trả lời lại khiến Trần Dương cảm thấy kinh hỷ.

“Ông trước đừng quan tâm đến Đàn Tử Thạch, Mễ Tuyến Câu là ở nơi nào?” Trần Dương lập tức hỏi.

Trần Kính Chi dùng ánh mắt cổ quái nhìn Trần Dương, “Sao con lại hỏi cái này? Con lại muốn vào núi à?”

Ông nói "vào núi" nghĩa là vào sâu trong núi.

Nếu như chỉ giống ngày hôm nay, đi loanh quanh ở gần đây, ông không có ý kiến gì, nhưng nếu Trần Dương muốn vào sâu trong núi, ông sẽ phản đối gay gắt.

“Không phải, con chỉ tùy tiện hỏi thôi.” Trần Dương cười hề hề nói.

Trần Kính Chi nghiêm túc nói, “Ông nói con biết, con đừng thấy Kỳ Sơn không lớn, nhưng vào sâu trong núi rất nguy hiểm, Những năm qua, người chết trong núi, có rất nhiều, con...”

“Được rồi ông nội, con biết rồi.”

Trần Dương ngượng ngùng, cắt ngang lời khuyên của ông nội, “Ông trước tiên kể cho con nghe về Mễ Tuyến Câu đi.”

“Con chờ ông đi vệ sinh trước đã.”

Người lớn tuổi, cũng không ngủ được nhiều, Trần Kính Chi đi vào nhà vệ sinh, quay lại sau khi xả xong, lúc này mới bắt đầu nói.

“Mễ Tuyến Câu nơi này, nó có thể được coi là một trong những nơi nguy hiểm nhất trên Kỳ Sơn, nơi đó là một thung lũng, bên trong thường có rất nhiều rắn độc sống quanh năm, số lượng rất nhiều giống như sợi mì trong bát, vậy nên những người già trong thôn đã đặt tên cho nó là Mễ Tuyến Câu...”

“Nơi đó, cách thôn rất xa, khi ông còn trẻ, đã từng đi qua đó một lần, nhưng không có can đảm đi vào thung lũng...”

Nói đến đây, ông lão rơi vào hồi ức.

TruyenCV.app là nền tảng miễn phí đọc truyện chữ đóng góp nội dung từ các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo.
Truyện Tiên HiệpTruyện Huyền HuyễnTruyện Võng DuTruyện Đô ThịTruyện Kiếm Hiệp
Truyện hoàn thànhTruyện chọn lọcXếp hạng đang đọcXếp hạng đề cử Xếp hạng lượt đọc