Chương 7. Săn gấu đen, như vậy là hoàn thành?

"Bà à, ở trong núi này thật sự có kho báu sao?"

Trần Dương chăm chú lắng nghe, đối với những người trẻ như bọn họ, những câu chuyện xưa như thế này, có lực hấp dẫn nhất.

Lúc trưa ở trong rừng trúc, Trần Dương cũng đã nghe Tống Đại Năng kể về chuyện này, nhưng Tống Đại Năng chỉ nói được một nửa, sau đó Trần Dương cũng quên không hỏi thêm.

Lưu Quế Hoa bĩu môi, nói: "Trong thôn một mực truyền miệng như vậy, haiz, không có thật đâu, đám người chỉ là nói chuyện bịa đặt thôi..."

"Rốt cuộc là có chuyện gì, kể cho cháu nghe được không?"

Trần Dương bị khơi lên lòng hiếu kỳ, làm sao có thể để bà nói chuyện hàm hồ cho qua chuyện này được.

"Tiểu Dương, mẹ chú tuổi đã cao, trí nhớ không tốt, đến, để chú kể cho cháu nghe." Lòng ham muốn biểu hiện của Tống Đại Năng chợt trỗi dậy.

“Nói ai trí nhớ không tốt?"

Lưu Quế Hoa cho Tống Đại Năng một cái bạch nhãn, "Ngươi có thể biết được cái gì? Còn không phải đều từ ta nói cho nghe sao?"

Tống Đại Năng rụt cổ lại, tức giận ngậm miệng lại.

Bà Lưu cởi tạp dề ra, bắt đầu kể chuyện.

Đôi mắt già đục ngầy của bà, bỗng nhiên có lại sức sống, như thể xuyên qua thời không, nhìn thấy quá khứ.

“Chuyện này, tôi cũng nghe từ cha tôi nói, chuyện này xảy ra trước khi giải phóng...”

“Đại khái vào khoảng những năm bốn mươi, một chiếc máy bay vận tải bay đến Tây Tạng, đã đâm phải Kỳ Sơn, nghe nói, nó chở toàn bộ tài sản của một nhà quân phiệt...”

“Trong thôn có người lên núi đốn củi, phát hiện mảnh vỡ máy bay, vàng bạc châu báu nằm rải rác khắp núi, người đó không nói cho ai biết, lén lút lấy châu báu, chuyển đến thành phố sống, nhanh chóng trở nên giàu có...”

“Sau này không biết tại sao mà chuyện này bị bại lộ, người trong thôn sau khi nghe tin đều đua nhau lên núi tìm kho báu, náo loạn một trận, mấy thôn làng xung quanh còn đánh nhau một trận vì chuyện này, tới mức có người chết...”

“Sau cùng có người từ trên tỉnh xuống, lúc đó tình hình mới được ổn định lại...”

“Nghe bố tôi nói, những người lính đi vào núi, hết thùng vàng này đến thùng vàng khác được khiêng ra, được từng chiếc từng chiếc xe chở đi, trong mấy chục năm cuộc đời của ông cũng chưa từng thấy nhiều vàng như vậy…”

Có thể khẳng định, tài năng kể chuyện của Tống Đại Năng, chắc chắn được di truyền từ bà Lưu.

Hóa ra, đó chính là kho báu.

“Vậy tại sao vẫn có người vào núi tìm kho báu?” Trần Dương có phần không hiểu.

Lúc chính quyền can thiệp vào, đã tìm kiếm và lấy đi mọi thứ, thế thì tại sao còn người vào núi tìm kho báu?

Bà Lưu chép miệng, nói: “Người đầu tiên phát hiện mảnh vỡ máy bay, tên là Trần Nhị Oa, người này sau đó bị bắt, tài sản bị tịch thu, còn phải ngồi tù.”

“Nghe nói, Trần Nhị Oa lúc đó tính tình cẩn thận, sau khi phát hiện xác máy bay, đã cố tình giấu một đống báu vật ở trong núi, còn nơi giấu ở đâu, thì chỉ mình ông ta biết…”

“Trần Nhị Oa sau khi bị bắt, có lẽ nghĩ rằng sau khi ra tù có thể khôi phục trở lại, nên nhất quyết không tiết lộ nơi giấu kho báu, nhưng thật tiếc, ông ấy cuối cùng vẫn không sống tới ngày giải phóng…”

“Cái câu chuyện này, không ai biết có thật hay không, dù sao năm đó có một đoạn thời gian, nó được lan truyền rầm rộ…”

“Cháu còn nghe chú Đại Năng nói, Bổng Lão Nhị là có chuyện gì xảy ra?” Trần Dương hỏi.

“Ha!”

Bà Lưu đáp, “Đó là chuyện xảy ra sau đó, có một băng cướp, bị tiêu diệt không còn nơi trốn, đã chạy vào Kỳ Sơn, cũng nhằm vào kho báu trong truyền thuyết, trong thời gian đó, bọn họ đã gây ra nhiều tai họa cho người dân trong vùng, may mà bọn họ xui xẻo, cuối cùng hoàn toàn bị tiêu diệt…”

Nói tới nói lui, bà Lưu cũng không tiếp tục kể chuyện nữa, mà bắt đầu mắng mỏ.

“Tiểu Dương à, ngươi coi đây như chuyện phiếm mà nghe, đừng suốt ngày chạy vào núi, ngọn núi này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, trong rừng sâu núi thẳm, rất nguy hiểm…”

“Như người xưa vẫn nói, người chết vì tiền chim chết vì ăn, những năm qua, vì thứ hư vô mờ mịt đó, không biết đã có bao nhiêu người phải chết…”

—————

Trở về nhà, không biết có phải do hôm nay quá hưng phấn hay không, mà nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được.

Nghĩ đến hệ thống, nghĩ đến câu chuyện bà Lưu kể…

Gia đình này có tính khoe khoang được di truyền, Trần Dương cũng không dễ tin, cái chuyện này, chắc chắn sẽ để lại dấu vết trong lịch sử.

Liền rút điện thoại ra, kiểm tra trên bách khoa toàn thư.

Tra một lúc, Trần Dương không khỏi ngạc nhiên, trong phần giới thiệu về Đại Kỳ Sơn trên bách khoa toàn thư, quả thật có ghi chép về sự kiện máy bay đâm vào núi.

Chỉ có điều ghi chép không đầy đủ, chỉ có vài câu thoáng qua.

Sau khi tra cứu thông tin một lúc, anh cảm thấy buồn ngủ, không biết đã ngủ quên từ lúc nào.

—————

Ngày hôm sau, buổi trưa.

Trong rừng trúc sau nhà, Trần Dương cho đàn ong ăn chút thức ăn, sau đó lấy cây cung phức hợp ra, luyện tập bắn cung.

Khu rừng này nằm cách xa con đường chính của làng, thời gian dài không có ai tới chăm sóc, rất hoang vắng, không sợ người khác làm phiền.

Cung phức hợp rất mạnh, nhưng phải biết cách sử dụng, nó mới có thể cứu mạng bạn trong những thời điểm quan trọng.

Thân cung có sẵn hệ thống ngắm, nên thực sự rất tiện lợi để sử dụng, đỡ tốn sức hơn so với cung Phản Khúc.

Vút, vút, vút...

Sau một lúc, Trần Dương đã nắm vững kỹ thuật mấu chốt, những cái lon nằm cách xa năm mươi mét, đã có thể bắn trúng chín trên mười lần.

"Xem ra, mình vẫn rất có thiên phú."

Nếu không phải trong thôn đã phong tỏa núi, anh đã đi lên núi để săn gấu rồi.

“Đinh, săn bắn dã thú cấp B [Gấu đen châu Á] *1 con, kinh nghiệm +100 điểm.

“Đinh, nhiệm vụ hoàn thành, nhận được [Hắc Hùng Hoàn] *1.”

Ngay lúc anh đang tự mãn, trong đầu đột nhiên vang lên thông báo của hệ thống.

Săn bắt gấu đen? Nhiệm vụ đã thành công?

Trần Dương ngơ ngác.

Mình đã làm gì đâu?

Vừa rồi chỉ bắn mấy lon nước, sao nhiệm vụ săn bắt lại thành công?

Mở ra hệ thống để xem, trên bảng hệ thống, nhiệm vụ săn bắt gấu đen, thật sự đã ở trạng thái hoàn thành.

“Hệ thống, xảy ra chuyện gì?”

Ngay lúc này, Trần Dương nghi ngờ hệ thống xảy ra lỗi.

Hay là nói, vừa rồi mình bắn trượt một mũi tên, lại vô tình giết chết con gấu đen đó?

20 mũi tên, cũng không thiếu mà?

“Mục tiêu đã bị bắt, và mục tiêu đã rời khỏi khu vực Đại Kỳ Sơn, hệ thống tự động phán định săn bắt thành công.”

Hệ thống nhanh chóng đưa cho Trần Dương câu trả lời.

Còn có thể như vậy?

Trần Dương ngẩn người ba giây.

Tức là, những người ở huyện, đã bắt được con gấu đen đó.

Cái này cũng coi như là mình đã săn bắt thành công sao?

Trần Dương có cảm thấy như bị bánh từ trên trời rơi xuống trúng đầu, đây chẳng phải là hệ thống đang tặng quà miễn phí cho mình à?

Dù sao đi nữa, quyền giải thích cuối cùng, là thuộc về hệ thống.

Không làm gì cả, mà lại được nhận thưởng, Trần Dương vui mừng không kịp.

Một lát sau, một viên thuốc đen sì, xuất hiện trong tay Trần Dương.

“Vật phẩm: Hắc Hùng Hoàn.”

“Giới thiệu: Sử dụng về sau, có thể tăng cường thể chất, sức mạnh tăng thêm 100 cân.”

Không chút do dự, Trần Dương ngửa cổ, nuốt viên thuốc xuống.

Sau này phải thường xuyên chạy trong núi, việc tăng cường thể chất chắc chắn là điều cần thiết.

Hương vị rất khó tả, một mùi lạ xộc thẳng vào mũi.

Rất nhanh, Trần Dương cảm giác có một dòng nước ấm áp từ trong bụng trào lên, nhanh chóng lan rộng khắp cơ thể.

Cảm giác rất thoải mái, nó kéo dài rất lâu.

Toàn thân như tràn đầy năng lượng, một cỗ sức mạnh tràn ngập từng mảnh máu thịt trong cơ thể Trần Dương.

TruyenCV.app là nền tảng miễn phí đọc truyện chữ đóng góp nội dung từ các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo.
Truyện Tiên HiệpTruyện Huyền HuyễnTruyện Võng DuTruyện Đô ThịTruyện Kiếm Hiệp
Truyện hoàn thànhTruyện chọn lọcXếp hạng đang đọcXếp hạng đề cử Xếp hạng lượt đọc