Chương 6 : Sát Kiếp
Vừa lên phi chu, đã có mấy vị đệ tử Trúc Cơ tìm tới hắn để trò chuyện. Có thể nhìn ra được mọi người đối với Sát Kiếp sắp tới đều có chút lo sợ bất an.
Tuy nói Toán Mệnh Sư trong tông môn cho rằng lần này Sát Kiếp lợi nhiều hơn hại, khả năng mọi người sống sót khá lớn nhưng bất kể nói như thế nào thì Sát Kiếp chính là Sát Kiếp. Chính là bởi vì tính không xác định của nó mới có thể trở thành một trong những ngưỡng cửa lớn nhất trên con đường tu tiên.
Phùng Tử tự nhiên cũng ít nhiều có chút bất an. Tuy rằng trước đó Hồ Cập sư tỷ đã nói không ít thông tin liên quan đến Sát Kiếp nhưng mỗi lần Sát Kiếp đều khác nhau, có nhiều thông tin hơn nữa cũng khó có thể chu toàn mọi mặt.
Huống chi, Phùng Tử chưa từng giết người. Chẳng qua hiện tại nghĩ những thứ này cũng vô dụng. Phùng Tử dứt khoát dựa vào lan can khoanh chân ngồi xuống, lau chùi từng thanh từn Huyền Thiết Kiếm ở trên lưng.
Phi chu rất nhanh, không đến nửa ngày đã tới sơn phỉ tụ tập bên ngoài sơn mạch. Kế tiếp phải đi bộ tới. Đoàn người ở trong núi rừng di chuyển chậm rãi, có kinh nghiệm các sư huynh ở phía trước thanh lý trạm gác ngầm giấu ở trong rừng. Phùng Tử thì cẩn thận học thủ pháp giết người của bọn họ.
Không hổ là người tu tiên, xử lý những tên cắc ké Luyện Khí này cơ hồ không phát ra một chút tiếng động. Pháp kiếm trong tay lướt qua vô thanh vô tức liền là một cái đầu người rơi xuống đất.
Phùng Tử quan sát một hồi, hắn đã quen nhìn người chết nên thấy một màn này ngược lại cảm thấy tâm tình bất an có chút giảm bớt. Đơn giản để đầu lưỡi ở hàm trên, thả lỏng tinh thần, hắn dần ôn luyện lại những kỹ xảo giết người.
Cứ như vậy, sư huynh sư tỷ đi trước dò đường cũng dần mò tới hang ổ của sơn phỉ.
Nói là sơn phỉ, nơi này kỳ thật là nơi tụ cư của một đám tán tu cấp thấp. Tình báo chỉ có một Kim Đan và vài Trúc Cơ, còn lại đều là Luyện Khí Kỳ và người bình thường tập võ.
Tán tu là không có công pháp gì tốt, thông tin có thể nói nắm chắc mười phần nhưng dù sao cũng là Sát Kiếp, trong đó có thể ẩn chứa biến số khác nhau, cần đặc biệt chú ý.
Đoàn người ở phụ cận trại yên lặng mai phục đến khi mặt trời lặn, trong trại từ đèn đuốc sáng trưng dần dần trở nên an tĩnh mới bắt đầu tiến nhập trại.
Vị Kim Đan sư huynh dẫn đội vung tay lên, một đạo hỏa tuyến từ trong tay hắn bắn ra, trong nháy mắt nửa sơn trại liền chìm trong biển lửa.
Giữa phòng ốc trong trại lập tức bay ra một tu sĩ, đại khái chính là Kim Đan mà tình báo nói. Hồ Cập và một vị sư huynh khác trực tiếp lao tới ứng phó, ba người ở trên không trung đánh ra từng ánh lửa văng khắp nơi.
Phùng Tử cũng rút song kiếm ra, đi theo mấy vị Trúc Cơ đệ tử khác hướng sơn trại trung tâm chém giết. Lần đầu tiên giết người nhưng Phùng Tử lại ngoài ý muốn không có cảm giác khó chịu gì, ngược lại cảm thấy một cỗ nhiệt huyết dâng lên, kiếm trong tay vốn chỉ là cứng nhắc dựa theo công pháp hướng dẫn cũng từ từ linh động hơn rất nhiều.
Chỉ thấy tay trái hắn dùng Thái Cực Kiếm đẩy ra đâm về phía cạnh lưỡi đao, tay phải một kiếm giống như linh xà xuất động trực tiếp xuyên thấu cổ họng một người. Lập tức tay trái vung lên, Huyền Thiết Kiếm gọt sắt như bùn liền đem đầu một người đánh lén sau lưng chia làm hai nửa, máu tươi trong óc văng khắp nơi.
Thế nhưng bước chân của đội ngũ giết chóc đang dần dần ngừng lại, khó có thể tiến thêm. Phùng Tử rút kiếm cắm vào hốc mắt của một võ giả phàm nhân, nhìn cảnh tượng trước mặt.
Khá lắm, đây đâu phải là vài Trúc Cơ như tình báo đã nói. Liếc mắt nhìn hai mươi mấy người, tất cả đều là Trúc Cơ hậu kỳ.
Phùng Tử lúc này mới phát hiện không thích hợp, lại nghe được trên bầu trời một tiếng kêu thảm thiết, hoá ra là địch quân còn cất giấu một Kim Đan tu sĩ. Thừa dịp Hồ Cập ác chiến phân tâm, hắn âm thầm đánh lén khiến nnàng thiếu chút nữa đã bị chém thành hai đoạn nhưng tòi vẫn bị đánh ngã khỏi không trung, vết thương ở bụng đã có ruột rơi lòng thòng xuống đất.
"Moá, đây chính là Sát Kiếp sao?" Phùng Tử thấy mấy vị sư huynh lớn tuổi thương thảo một chút, làm một thủ thế phân tán phá vòng vây. Cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, hắn mang song kiếm liền hướng về một phương hướng bao vây yếu ớt giết tới.
Một bên xung phong, một bên từ song thận thả ra hai Đao Lao Quỷ, cũng không quản có thể hay không thương tổn đến sư huynh đệ, trực tiếp thả ra một mảnh khói độc yểm hộ. Tên sơn tặc Trúc Cơ trước mắt kia ứng đối không kịp, hít vào một ngụm sương độc, vừa mới ho sặc sụa đã bị lưỡi kiếm của Phùng Tử kết liễu.
Chỉ là hắn vừa giết một người thì đã lại bị vây quanh bởi hai người. Dù Phùng Tử kiếm pháp khá tốt, lại có độc chướng hộ thân cũng là song quyền nan địch tứ thủ.
Phùng Tử dứt khoát vận chuyển Thái Cực Kiếm, chỉ thủ không công, một lòng phá vòng vây. Hai tay song kiếm cơ hồ hoá thành một bức tường kín không kẽ hở, đao kiếm va chạm kịch liệt, bắn ra vô số ánh lửa.
Chỉ là người vây quanh càng ngày càng nhiều, loại đấu pháp phòng ngự này đã có chút khó tiếp tục, rất nhanh liền lộ ra sơ hở. Bên cạnh hắn sớm đã có người chờ, một mũi tên ngầm góc độ xảo quyệt đánh úp lại, trực chỉ hậu tâm của Phùng Tử.
Ngay tại thời khắc sống còn này, Phùng Tử lại cảm giác có người nào đó rút đi bốn thanh Huyền Thiết Kiếm trên lưng hắn, lập tức ám tiễn kia liền bị đánh bay ra ngoài.
Hắn vội vàng quay đầu lại, đã thấy hai người giống mình như đúc, cầm trong tay song kiếm, đang cùng mình trình lên thế Tam Tài Trận cùng người chém giết.
Đây là... Nhất Khí Hóa Tam Thanh?
Chính là Nhất Khí Hóa Tam Thanh mà Phùng Tử vẫn chưa thể thi triển hoàn toàn. Hắn thử cảm nhận một chút, quả nhiên hai người kia cùng mình tâm ý tương thông, kiếm pháp phối hợp lại hồn nhiên thiên thành.
"Tiểu sư thúc cũng không có nói cho ta biết luyện thể pháp này thật sự có thể luyện ra hai người kề vai chiến đấu a."
Phùng Tử lắc đầu, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, liền cùng hai phân thâm phối hợp kiếm pháp, cùng nhau phá vòng vây.
Cho dù đồng thời năm sáu người vây kín, cũng khó có thể đột phá phòng tuyến của ba người tâm ý tương thông. Trên cơ bản là một người tung ra công kích, hai người khác ngay sau đó có thể chặt thành ba đoạn. Công thủ nhất thể, không hề sơ hở.
Phùng Tử giết đến hứng khởi, dứt khoát cũng không phá vòng vây, ngược lại đuổi theo địch nhân chém giết. Theo máu tươi văng khắp nơi, tầm mắt của hắn phảng phất không hề câu thúc ở trước mắt, mà là lan ra bốn phương tám hướng, dù là phía sau đỉnh đầu cũng không còn góc chết.
Thế giới trong mắt cũng dần dần trở nên rực rỡ muôn màu. Ngay cả là một viên đá bình thường không có gì lạ thì ở trong mắt hắn đều hiện ra mười mấy loại sắc thái bất đồng kỳ quái.
Vô số máu tươi não tuỷ tung toé càng trở nlên huyễn lệ giống như tiên cảnh, bất kỳ vật gì trong thế giới hiện thực so với nó đều có vẻ bình thường không có gì lạ.
Phùng Tử cảm thấy đầu có chút choáng váng, giống như lúc nhỏ uống trộm rượu trong chén của phụ thân, chỉ là kiếm pháp của hắn lại không loạn chút nào.
Từng kiếm của Phùng Tử vẫn liên tục tước đoạt sinh mệnh của địch nhân, tiểu sư thúc trong tay cố ý luyện chế qua Huyền Thiết Kiếm gọt sắt như bùn đều chém người nhiều đến mức như muốn cong cả lưỡi nhưng Phùng Tử lại không hề hay biết.
Hắn chỉ muốn nhìn thêm một chút, lâu hơn một chút cảnh tượng kỳ huyễn tuyệt vời này, chờ tới khi hắn tỉnh táo lại thì xung quanh đã không còn địch nhân.