Chương 118 : Nhiệm vụ
Nhiệm Vụ Gian, nói là một gian, trên thực tế là một đại điện chiếm cứ cả một đỉnh núi.
Phùng Tử vừa bước vào Nhiệm Vụ Gian, liền nhìn thấy một người quen.
“Hồng Phúc sư huynh, đã lâu không gặp." Thanh niên đạo sĩ trước mắt, chính là Hồng Phúc sư huynh năm đó dẫn Phùng Tử vào núi, khi đó Phùng Tử mới bước vào tu tiên giới, còn chưa luyện khí, nhìn thấy Hồng Phúc như nhìn thấy một vị tiền bối cao nhân.
Lúc này nhìn lại, Hồng Phúc sư huynh vẫn dừng lại ở Nguyên Anh kỳ, cũng không biết là muốn hậu tích bạc phát, hay là vẫn không thể xuống núi độ sát kiếp.
Dù sao Nguyên Anh kỳ cũng có thể sống ngàn năm, Hóa Thần chi kiếp khó khăn, sát kiếp lại càng sơ sẩy một chút là có họa sát thân, đa số tu sĩ vẫn là cẩn thận một chút thì hơn.
"Tại hạ ở trước mặt Truyền Phong Thần Quân đâu dám tự xưng là sư huynh."
Hồng Phúc lúc này cũng nhìn thấy Phùng Tử, vội vàng hành lễ, Phùng Tử vội vàng đỡ dậy.
“Hồng Phúc sư huynh năm đó dẫn dắt ta vào núi, ta gọi ngươi một tiếng sư huynh cũng là nên làm. Sư huynh hiện tại là đang ở Nhiệm Vụ Gian đại điện nhậm chức sao?”
“Ừm, gần đây tay có hơi eo hẹp, liền tìm một công việc nhàn hạ một chút mà không đến nỗi quá nguy hiểm để làm."
Hồng Phúc gật gật đầu, chỉ chỉ bức tường ngọc bài phía sau.
“Truyền Phong Thần Quân là muốn tiếp nhận nhiệm vụ gì? Có cần ta đề cử cho ngươi một chút không? Hiện tại còn có một vài nhiệm vụ tông môn không quá vất vả mà thù lao lại cao."
“Không dám phiền sư huynh phải phí tâm, ta lần này đến là muốn tiếp nhận nhiệm vụ Nam Bình sư thúc ban bố, phiền sư huynh giúp ta tìm kiếm một chút." Phùng Tử lắc đầu từ chối hảo ý của Hồng Phúc.
“Khánh An Chân Quân ban bố nhiệm vụ sao… Để ta xem… Là cái này sao?”
Hồng Phúc xoay người tìm kiếm trong đống ngọc bài, lấy ra một cái đưa cho Phùng Tử, Phùng Tử cầm lên xem.
"Trảm sát Thiên Túc Quỷ Giao, vị trí ở phía tây Đào Nguyên Quan bốn trăm ba mươi dặm, Thủy Độc Đàm, mang về giao đan và giao độc coi như hoàn thành nhiệm vụ, thù lao… vạn kim hoặc có thể đổi thành Khánh An Chân Quân tự mình ra tay giúp đỡ tế luyện pháp bảo!?"
Ồ, cái thù lao này, tiền tài là một chuyện, Nhị sư thúc đường đường là Hợp Thể Chân Quân ra tay giúp đỡ tế luyện pháp bảo, chuyện này có tiền cũng không mua được… Những đệ tử ngoại môn nội môn kia còn không tranh nhau mà làm sao?
Cái Thiên Túc Quỷ Giao này là cái thứ gì, sao ta nhìn cái số hiệu ngọc bài này giống như là đã để đó mấy ngày rồi, sao vẫn chưa có ai tiếp nhận…
“Hồng Phúc sư huynh, ngươi có biết cái Thiên Túc Quỷ Giao này là dị thú gì không? Nhiệm vụ đáng giá như vậy mà tại sao bây giờ vẫn chưa có ai tiếp nhận?"
“Thiên Túc Quỷ Giao?! Truyền Phong Thần Quân nếu muốn tiếp nhận nhiệm vụ này, ta vẫn là khuyên ngươi nên suy nghĩ kỹ càng."
Hồng Phúc tiếp lấy ngọc bài nhìn một cái, chỉ cần nhìn thấy cái tên Thiên Túc Quỷ Giao đã giật mình, vội vàng khuyên Phùng Tử đừng tùy tiện tiếp nhận nhiệm vụ này.
"Hửm? Cái Thiên Túc Quỷ Giao này là có lai lịch gì sao?"
“Thiên Túc Quỷ Giao, tên gọi là giao long, kỳ thực chỉ có một cái đầu là hình dạng giao long, thứ này sinh ra lúc đầu là một thân người đỉnh đầu giao long, vừa ra đời đã là hình dạng người trưởng thành, không biết đứng thẳng đi lại, chỉ có thể bò trên mặt đất.
Sau đó mỗi lần nó giết một người, nó sẽ chặt đầu người đó xuống, nối liền thân thể vào chỗ khiếu huyệt trên người nó, lột mặt ra dán vào vị trí ngực, như vậy coi như là mọc thêm một cái chân, sau đó cứ tiếp tục như thế, đến khi đạt tới Thiên Túc, nó ít nhất đã chém giết dung hợp hơn một ngàn người.
Đến trình độ Thiên Túc, thì phải là Hóa Thần tu sĩ mới có thể hàng phục, thế nhưng Thiên Túc cũng chỉ là một phạm vi ước chừng, một ngàn chân là Thiên Túc, chín ngàn chân cũng là Thiên Túc, thứ này giỏi dùng độc công, lại am hiểu ẩn nấp, rất khó thăm dò ra thực lực chính xác của nó.
Cho nên Truyền Phong Thần Quân nếu muốn tiếp nhận nhiệm vụ này, nhất định phải thận trọng."
Hơ, cái con quái vật treo mấy cái xác người này ngầu thật đấy, lấy cổ nối vào khiếu huyệt, cái trò rết người gì đó, ghê tởm thật.
“Sư huynh yên tâm, ta tự nhiên sẽ thăm dò rõ ràng rồi mới động thủ."
Phùng Tử tiếp nhận ngọc bài, lại lấy ra thân phận ngọc bài của mình đăng ký, biểu thị muốn tiếp nhận nhiệm vụ này.
Thấy Phùng Tử kiên trì như vậy, Hồng Phúc cũng chỉ có thể thở dài, không nói thêm gì nữa, tiếp nhận thân phận ngọc bài giúp hắn đăng ký nhiệm vụ, lại ba lần nữa dặn dò Phùng Tử cẩn thận hành sự. Phùng Tử đều đồng ý, không đề cập tới nữa.
Cũng không cần thu dọn đồ đạc gì, ngay cả đan lô, luyện khí lô đều còn đang ở trong túi trữ vật, Khởi Minh xây dựng trúc ốc xong xuôi cũng không cho Phùng Tử vào cửa, toàn bộ hành lý đều ném ra ngoài, một bộ dáng muốn hắn tự mình ra ngoài sinh sống.
"Rõ ràng là trúc ốc của ta… haizz… Thôi vậy."
Ngự phong bay đến cửa núi, kéo một bàn tay ném xuống đất, nhìn bàn tay này vặn vẹo sinh trưởng biến thành một chiếc phi chu, ngồi lên phi chu, Phùng Tử cũng không nghĩ ngợi gì nữa, trực tiếp bay về phía Thủy Độc Đàm phía tây Đào Nguyên Quan.
Bốn trăm ba mươi dặm, nói gần không gần, nói xa cũng không tính là quá xa, Phùng Tử cứ như vậy thong thả bay, hai canh giờ cũng đã tới.
Chỉ có điều cái Thủy Độc Đàm này lại rộng lớn đến kinh người, nhìn mà Phùng Tử cũng có chút kinh ngạc, trước kia lại không phát hiện mí mắt Đào Nguyên Quan còn có một cái đầm nước lớn như vậy.
Nhìn sơ qua diện tích hẳn là có hơn mười dặm vuông, tương đương với một tòa thành trì, nước có màu đen kịt, cổ nhân có câu nước càng đen thì càng sâu, có thể thấy được độ sâu của nó, trách không được có thể nuôi dưỡng ra loại quái vật như Thiên Túc Quỷ Giao.
"Thị."
Mở ra tứ mục, Phùng Tử thôi động sáu tiểu thần đình trên mặt, câu thông thần thức kết tinh trong mắt, ánh mắt như có thần quang, trong nháy mắt đầm nước sâu hun hút cũng không còn có thể trở thành trở ngại, Phùng Tử thậm chí có thể nhìn thấy cá tôm đang bơi lội bên trong.
Bất quá sinh sống trong loại độc đàm này, những con cá tôm này phần lớn đều mang theo độc tính, nhìn thì sống động nhảy nhót đấy, vớt lên có trúng độc hay không là chuyện khác, ngon miệng thì chắc chắn là không ngon rồi.
"Đáng tiếc, nhìn xuống phía dưới nữa lại là một màu đen kịt, cái độc đàm này cũng không biết rốt cuộc là sâu bao nhiêu, nước trong đầm dường như còn có chút tác dụng ngăn cách thần thức, nhất thời cũng không nhìn thấy Thiên Túc Quỷ Giao ẩn nấp phía dưới."
Nhìn thấy cảnh tượng này, Phùng Tử cũng có chút khó xử. Hồng Phúc sư huynh trước đó có nói con Thiên Túc Quỷ Giao này am hiểu ẩn nấp, độc công lợi hại, hơn nữa cùng một chủng tộc nhưng chênh lệch tu vi lại cực lớn, nếu không thăm dò rõ ràng liền xuống sân nhà người ta tác chiến.
Cho dù Phùng Tử có tự tin với bản thân đến đâu, cũng không dám tùy ý như vậy, lỡ như bất cẩn, là phải bỏ mạng.
Dụ Quỷ Giao ra ngoài? Dùng cái gì dụ?
Phùng Tử hồi tưởng lại những gì Hồng Phúc sư huynh vừa nói, lại móc ngọc giản sư huynh vừa nhét cho ra dán lên trán xem xét, theo như lời sư huynh nói, trong thực đơn của Thiên Túc Quỷ Giao có và chỉ có loài người.
Hơn nữa, đối với nhu cầu của Thiên Túc Quỷ Giao mà nói, người ở số lượng chứ không phải chất lượng, so với tu sĩ cao giai tương đối khó săn giết, Thiên Túc Quỷ Giao càng thích phàm nhân cường tráng có chút linh tính, hoặc là tu sĩ cấp thấp yếu đuối.
Nếu đã như vậy…
Trong lòng vừa chuyển niệm, Phùng Tử đã có chủ ý.