Chương 273:Kỳ phùng bài thủ
Nhiều mặt đồng thời bị pháo đầu tàu công kích, đây là một sự khiêu chiến với lực trường phòng ngự của công xưởng đồ chơi. Một khi năng lượng tầng ngoài bị phá vỡ, vách tường của trứng lớn rất có thể sẽ không ngăn được những chùm ánh sáng này xuyên qua.
Có điều đám Ong Vàng cũng không khách sáo, sau khi Galvizan hạ lệnh, chùm ánh sáng do những khẩu pháo đầu tàu kia bắn ra trong nháy mắt đã xuyên qua hải lưu bắn vào lực trường, năng lượng bắt đầu đối kháng với nhau.
Nếu bàn về tổng năng lượng dự trữ, công xưởng đồ chơi chắc chắn dồi dào hơn nhiều so với những chiến hạm di động kia. Nhưng trong thời gian ngắn cường độ của pháo đầu tàu chỉ cần tập trung vào một điểm, trong khi lực trường phòng ngự phải bao trùm toàn bộ quả trứng, đó là một diện tích rất lớn. Nếu như muốn đảm bảo mỗi điểm trên lực trường đều mạnh hơn pháo đầu tàu, nguồn năng lượng trong công xưởng chưa chắc đã đủ. Vì vậy chiến thuật của Galvizan có thể nói là khắc tinh của lực trường phòng ngự, lúc này không chỉ một tàu khai hỏa, hơn nữa cũng không chỉ bắn vào một điểm, rất có thể một luồng năng lượng nào đó sẽ xuyên thấu lực trường.
Quả nhiên đối kháng chỉ tiến hành mấy giây, tiếng còi báo động đã vang lên trong trứng lớn.
“Tường ngoài bị công kích ở nhiều điểm, lực trường phòng ngự đã mở ra, năng lượng đang tiêu hao, sức chịu đựng đã đạt đến cực hạn, cảnh cáo, cấp bậc an toàn đang hạ xuống.”
Nghe được tiếng phát thanh này, Ngụy Tỉnh lập tức nghĩ đến chuyện gì:
- Để ta đoán xem... cái gọi là cấp bậc an toàn này, xuống đến thấp nhất sẽ khởi động thiết bị tự nổ.
Lúc này Thuật Sĩ trên màn hình lớn nói một câu như lẩm bẩm:
- Ừm... thử biện pháp này xem, ngăn cản nhiều tàu của đối phương đồng thời tấn công.
Mấy giây sau, từ trong nước biển bị nhuộm màu đột nhiên bắn ra một chùm ánh sáng, nhìn qua hoàn toàn giống với pháo đầu tàu của Cá Mập Trắng CS-7, bắn trúng tàu Cá Mập Trắng số 7.
Galvizan thấy thế liền nhìn về phía thiết bị truyền tin quát lên:
- Xảy ra chuyện gì! Tàu số 7, các ngươi không mở máy thăm dò năng lượng, hay có tên nào ngồi trước màn hình giám thị đột nhiên bị mù rồi!
- Chúng tôi không phát hiện được phản ứng năng lượng cấp bậc pháo chính, trên máy theo dõi không có gì cả.
Lính truyền tin trên tàu số 7 trả lời.
Trong nháy mắt khi thân tàu bị bắn trúng, quan chỉ huy trên chiếc tàu kia đã ra lệnh né tránh khẩn cấp, pháo đầu tàu cũng ngừng tấn công, chuyển tất cả năng lượng sang phòng ngự. Nhưng chùm ánh sáng kia cũng nhanh chóng di chuyển theo Cá Mập Trắng, cho đến khi thuyền hủy người chết mới dừng lại.
- Trưởng quan! Lại tới rồi!
Lính truyền tin trên Tổ Ong lại báo cáo một tin tức xấu, lần này là tàu số 6 bị tấn công bởi cấp bậc pháo đầu tàu, hơn nữa hai lần cách nhau rất ngắn, chuyện này trên lý thuyết vốn không thể thực hiện được.
- Trưởng quan, theo như phân tích quỹ đạo, đó chắc là do con cá mập màu lam trong sương mù nhuộm màu bắn ra.
“Khốn nạn... chẳng lẽ là hấp thu đợt tấn công vừa rồi...” – Trên chiến trường biến hóa thất thường này, Galvizan có một khứu giác rất nhạy bén. Hắn quả thật đoán không sai, công năng của con cá mập màu lam chính là hấp thu năng lượng của vũ khí không phải đạn thật, dự trữ và có thể phản kích lại.
Thực ra tiểu đội vũ khí đồ chơi mà Thuật Sĩ sử dụng đều thiên về phòng ngự, con vịt, mảnh xếp hình, cá mập đều như vậy. Chỉ có những binh sĩ thợ lặn người lùn không nổi bật kia trong tay cầm xiên cá, bên hông đeo chùy sắt, trong miệng còn gắn súng Gatling, mình đồng da sắt, sức lớn vô cùng, hơn nữa còn có AI giết người xuất sắc.
Đương nhiên Thuật Sĩ cũng hơi coi thường thực lực của đội ngũ Ong Vàng, hắn không ngờ đối phương lại ứng phó nhanh như thế, đội ngũ bình thường chiến đấu trong biển sâu nào có tốc độ phản ứng và hiệu suất như vậy. Nếu thay bằng đội hải quân đế quốc bình thường, có lẽ nhóm mỹ nhân ngư đầu tiên đã có thể giải quyết một phần ba binh lực của đối phương rồi.
Có điều lúc này Thuật Sĩ đã nghiêm túc, mặc dù dưới hỏa lực áp chế của đối phương không thể tắt lực trường, tiếp tục thả ra binh sĩ đồ chơi mới, nhưng hai pháo của cá mập màu lam đã hủy diệt hai chiếc Cá Mập Trắng CS-7 của đối phương, giảm bớt gánh nặng phòng ngự của lực trường, tranh thủ được thêm thời gian.
- Trưởng quan, thời gian pháo đầu tàu số 9 số 10 bắn ra đã gần đến giới hạn, nếu tiếp tục lò động lực có nguy cơ hư hại, cần tạm ngừng để làm nguội.
Lính truyền tin quay đầu, chờ ba giây lại thúc giục:
- Trưởng quan, xin ra lệnh!
Ánh mắt Galvizan lập lòe, không có quá nhiều thời gian để hắn suy nghĩ nữa. Lúc này nếu như ngừng bắn, rất có thể sẽ mất đi cơ hội phá vỡ phòng ngự bên ngoài của đối phương. Theo thương vong gia tăng, cơ hội như thế e rằng khó tạo ra lần thứ hai, có trời mới biết lát nữa trong trứng lớn kia sẽ có thứ gì bơi ra. Còn nếu mạo hiểm kiên trì, bất kể lực trường phòng ngự của đối phương có bị phá vỡ hay không, trong thời gian kế tiếp tất cả chiến hạm vừa dùng pháo đầu tàu khai hỏa đều sẽ lâm vào thời kỳ suy kiệt ngắn ngủi. Đến lúc đó những thợ lặn người lùn, mảnh xếp hình, cá mập màu lam... quả thật giống như đi vào một bữa tiệc đứng. Đội ngũ bên ngoài Tổ Ong không còn năng lượng để dùng vũ khí chùm ánh sáng bắn chặn phòng ngự, cũng không thể di chuyển hết tốc lực, hoàn toàn mặc cho người làm thịt.
Nên liều chết đánh một trận, giết địch một ngàn tự tổn tám trăm để đổi lấy ưu thế, hay là tạm thời ổn định tình hình, trước tiên giải quyết đội ngũ bên ngoài của đối phương, sau đó tập hợp lại... Không biết có bao nhiêu lần Galvizan gặp phải lựa chọn tương tự, các đời quan chỉ huy của Ong Vàng cũng không chỉ một lần đối diện với lựa chọn này. Theo như kinh nghiệm lịch sử, lựa chọn sai cũng chỉ một lần, bởi vì quan chỉ huy chọn sai không một ngoại lệ đều vì quyết định sai lầm của mình mà chết trận.
- Toàn thể ngừng bắn, chuyển tất cả động lực dự trữ sang chân vịt, rút về Tổ Ong, tập hợp lại đội hình.
Galvizan cuối cùng đã quyết định, nói vào máy truyền tin:
- Các tàu bị hư hại tốc độ sẽ chịu ảnh hưởng, áp dụng đội hình thứ tư, các tàu khác phụ trách phối hợp yểm hộ.
Mệnh lệnh của hắn nhanh chóng được chấp hành. Đồng thời phía bên kia, tiếng phát thanh trong công xưởng đồ chơi cuối cùng cũng thông báo một tin tức tốt khiến người ta thoải mái: “Công kích bên ngoài dừng lại, không phát hiện được phản ứng năng lượng mới, triệt tiêu lực trường phòng ngự, lần này tiêu hao năng lượng vượt quá giá trị tính toán, lò phản ứng đang làm nguội. Tính toán độ hư hại... tính toán hoàn thành, không có tổn hại, hiện tại độ hoàn chỉnh của căn cứ là 99,7% khôi phục cấp bậc an toàn cao nhất.”
Thuật Sĩ điều khiển cá mập màu lam hai lần tấn công áp chế xem như đã đạt được mục đích, nhưng hành động này cũng đã hao hết nguồn năng lượng vừa rồi cá mập hấp thu. Trong lòng hắn hiểu được tác dụng của con cá mập này cũng dừng ở đây, quan chỉ huy của đối phương khá khôn khéo, không mất nhiều thời gian sẽ nhìn thấu nhược điểm của con cá mập này. Thực ra chỉ cần dùng ngư lôi dày đặc oanh tạc, hoặc là dùng pháo chính của tàu mẹ cấp Noah công kích, cá mập màu lam sẽ bị bắn tan.
Lúc này đối phương cố ý kéo giãn khoảng cách, rút khỏi vùng biển nhuộm màu, vậy binh sĩ thợ lặn người lùn kia cũng không có tác dụng nữa. Dù sao tốc độ của chúng không theo kịp tàu ngầm, hơn nữa ở khu vực rộng rãi, đối phương lại có phòng bị, muốn tiếp cận sẽ rất khó khăn.
Còn về khối xếp hình Rubik vừa rồi, phương pháp đánh tan nó cũng giống như cá mập màu lam, dưới trạng thái phân tán những mảnh xếp hình kia sẽ không chịu nổi ngư lôi, còn dưới trạng thái tổ hợp có thể ngăn cản ngư lôi và chùm hạt bắn chặn, nhưng lại dễ dàng bị pháo đầu tàu tiêu diệt. May mà cỗ máy này khá dễ điều khiển, Thuật Sĩ tự tin có thể dựa vào cỗ máy này cộng thêm khả năng điều khiển của mình cầm cự với đối phương thêm một thời gian nữa.
Lúc này Thuật Sĩ chỉ lo lắng một chuyện, lỡ may đối phương cũng phái ra vũ khí chiến đấu công nghệ cao dưới đáy biển, hoặc là trực tiếp dùng pháo chính của Tổ Ong bằn vào trứng lớn, vậy thì phải làm sao?
Bàn về đánh cờ, bất kể là cờ tướng hay cờ vây, nếu như ngươi là một người tự cho mình giỏi, như vậy muốn phán đoán đối thủ có phải là cao thủ tương đương với ngươi hay không cũng rất đơn giản. Những nước cờ làm khó mình nhất mà ngươi có thể nghĩ đến, cũng chính là nước kế tiếp mà đối phương sẽ đi.
Mặc dù Galvizan và Thuật Sĩ vốn không quen biết, hơn nữa lúc bọn họ triển khai trận đấu này thì một người vốn không có ở hiện trường, nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng bàn cờ này tiến vào tiết tấu phù hợp của nó.
- Kẻ địch non nớt, chiến thuật ngây thơ, hừ...
Galvizan bình luận, lập tức hạ lệnh:
- Pháo chính Tổ Ong, chuẩn bị bắn.
- Rõ, mở chương trình pháo chính tấn công, chủ pháo cấp Noah đếm ngược, một trăm hai mươi giây.
Một tên sĩ quan trả lời.
Galvizan lại mở máy truyền tin, gọi một kênh trực tuyến trong Tổ Ong:
- Sâu Độc, chuẩn bị xuất kích. Nếu pháo chính bắn xuyên phòng ngự của đối phương, các ngươi hãy xông vào vết nứt bị phá hư. Còn nếu pháo chính không bắn xuyên được, các ngươi hãy đại náo một phen, tiêu diệt toàn bộ những thứ từ trong quả trứng kia chui ra, sau đó đi “gõ cửa”.
Galvizan truyền đạt mệnh lệnh xong liền ngồi xuống, một lần nữa nhắm mắt lại, giống như trận chiến này đã kết thúc: “Không ngờ lại tốn thời gian như vậy, hừ... sớm biết tình hình thế này, ngay từ đầu không nên dùng đội hình thông thường tiếp cận.”
Lúc này theo như Galvizan thấy, mình đã đưa ra lựa chọn cực kỳ quan trọng, hơn nữa hoàn toàn chính xác.
Giống như vừa rồi mạo hiểm hi sinh tất cả đội ngũ thông thường để tấn công, mong đợi có thể phân ra thắng bại, đó là chuyện mà các quan chỉ huy trong phim ảnh mới làm. Trước giờ Galvizan đều coi thường lựa chọn theo kiểu đánh bạc này, tướng lĩnh có trách nhiệm đều không thích mạo hiểm.
Nếu nói trận chiến này là một ván cờ, vậy hai người ở bên bàn cờ, một là người đánh cờ còn một là người đánh bạc. Cho dù là tính cách, kinh nghiệm, khả năng nắm giữ chiến cuộc, năng lực chỉ huy các loại, Thuật Sĩ đều không thể so sánh với Galvizan.
- Đến cuối cùng, tất cả vũ dũng và kiên trì trên đời này đều phải khuất phục trước pháp tắc của lý trí.
Galvizan vừa nhắm mắt dưỡng thần vừa thong thả lẩm bẩm:
- Chiến tranh nói trắng ra chỉ là nhân vật, sự kiện, động cơ... tất cả đều có thể tính toán được. Ong Vàng là đội ngũ chiến đấu mạnh nhất trên biển, chỉ là một căn cứ bí mật của tổ chức phản kháng mà thôi, bàn về thiết bị chẳng lẽ sức chiến đấu của một công trình có thể hơn được những vũ khí chiến tranh dưới trướng ta sao... Hà, buồn cười, cho dù thực lực ngang ngửa, miễn là chỉ huy ổn thỏa thì sẽ không có chiến dịch nào đánh không thắng.
Pháo chính của Tổ Ong vẫn đang đếm ngược, tiếng phát thanh trong công xưởng đồ chơi cũng đang lạnh lùng truyền đạt tin tức xấu: “Bên ngoài 2,2 hải lý phát hiện phản ứng năng lượng cao cấp Noah, lực trường phòng ngự đã mở ra, trọng tâm phòng ngự dời đến khu vực bọc thép số 27.”
- Cảm giác bó tay chịu chết thật là tệ...
Lòng bàn tay Ngụy Tỉnh đã đổ mồ hôi:
- Nếu như chết ở đây, cách chết này đúng là quá nhạt nhẽo rồi, còn không bằng bị cao thủ như Gambling Snake ở trước mặt giết chết.
Diêm Không vẫn còn ngồi được, lão nói tiếp một câu:
- Lão hủ thì không sao, từ ngày bị nhốt vào nhà tù Tide ta xem như đã chết rồi.
- Vậy chúc mừng ông đã lời được mấy chục năm.
Ngụy Tỉnh nói:
- Ta thì vẫn còn trẻ.
Thuật Sĩ không nói chuyện với hai người, rất chăm chú điều khiển máy chủ Vận Mệnh trước mắt. Lúc này tính mạng của Ngụy Tỉnh và Diêm Không, còn có những dữ liệu và vũ khí trong công xưởng đồ chơi đều nằm trên tay hắn. Hơn nữa trước đó hắn còn rất tự tin đảm bảo với Nguyên Soái nhất định có thể ngăn cản đối phương, lỡ may không làm được, vậy đừng nói là Nguyên Soái, hai tên bạo dâm Thiên Nhất và Cố Vấn kia cũng sẽ không bỏ qua cho mình.
- Trưởng quan, khối Rubik và con cá mập màu lam kia đang di chuyển trên đường bắn của pháo chính về phía chúng ta.
Lính truyền tin báo cáo.
- Vùng vẫy lúc sắp chết mà thôi.
Galvizan khinh thường nói, lập tức lại hỏi một câu:
- Pháo chính còn bao lâu có thể bắn?
- Bốn mươi lăm giây.
- Sâu Độc, các ngươi đã nghe chưa?
Galvizan hỏi trên kênh chung.
- Trưởng quan, chúng tôi đã xuất kích, có thể trực tiếp tiêu diệt bọn chúng không?
Theo tiếng trả lời này, một người máy màu tím cỡ trung xuất hiện trên màn hình chính của phòng chỉ huy Tổ Ong.
- Các ngươi có ba mươi giây.
Galvizan nói.
- Hiểu rồi.
Đối phương trả lời.
Thể tích của Sâu Độc nhỏ hơn Cá Mập Trắng CS-7 bình thường một chút, trọng lượng lại nặng hơn nhiều so với tàu ngầm thông thường. Đương nhiên dùng góc độ của tàu ngầm để đánh giá nó cũng hơi khiên cưỡng, người máy chiến đấu do nhiều người điều khiển này có tạo hình không giống với vũ khí chiến đấu thông thường, nó mô phỏng theo bề ngoài của sứa, khoang chính có hình bán nguyệt, phía dưới có hai mươi bốn chiếc vòi máy kéo dài, tính cơ động và lực phá hoại đều vượt trội hơn những cỗ máy khác cùng khối lượng.
Thuật Sĩ nhìn thấy người máy hình sứa đột nhiên xuất hiện trên màn hình hiển thị, hơi nhíu mày, trong nháy mắt liền có mấy chục tấm biểu đồ hiện lên trên một màn hình nhỏ trước mặt hắn:
- Chưa từng thấy cỗ máy này, cũng không có tư liệu... hừ... Sau khi tiến vào thời kỳ công nghiệp hóa toàn diện, loài người rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Cái cỗ máy quái dị gắn vòi giả kia dùng để làm gì?
Lúc hắn chế giễu người khác, dường như hoàn toàn quên mất mình đang điều khiển một thứ nhìn bề ngoài còn quái dị hơn.
Tốc độ của Sâu Độc cực nhanh, còn nhanh hơn khối xếp hình Rubik một bậc, chỉ tốn năm giây đã tiếp cận khối Rubik đang lao về phía Tổ Ong. Thuật Sĩ nhanh chóng phát giác được, điều khiển khối Rubik một lần nữa phân tán thành các mảnh xếp hình. Không ngờ tốc độ hoạt động của những xúc tu trên Sâu Độc kia còn nhanh hơn tốc độ của cỗ máy này di chuyển trong biển.
Tấm lưới lớn do hai mươi bốn xúc tu mở ra kiềm chế khối xếp hình Rubik, tiếp đó áp lực cực lớn bắt đầu nghiền nát khối Rubik này.
- Tịnh hợp kim sao...
Trong lòng Thuật Sĩ giật mình, nhưng động tác và tư duy của hắn vẫn không chậm lại. Điều khiển máy tính đã trở thành bản năng thân thể của hắn, chỉ cần ngồi trước màn hình, cho dù nhắm mắt hắn cũng có thể viết một chương trình, huống hồ là hiện giờ trạng thái thần kinh đang căng thẳng.
- Chư vị đế quốc cũng rất giỏi, mặc dù ta không hiểu biết về máy móc lắm, nhưng nhìn vào số liệu này, hệ thống tách rời bị ngoại lực cưỡng chế giữ chặt, còn có lực lượng ép cho “khối xếp hình” tan vỡ, xem ra phải thua rồi...
Thuật Sĩ biết so với khối xếp hình, con cá mập màu lam kia còn dễ bị cỗ máy chiến đấu này giải quyết hơn, cho nên hắn dứt khoát ra lệnh xông về phía trước, chuyển sự chú ý đến nơi khác.
“Cảnh báo, lực trường phòng ngự bị người điều khiển đóng lại, cảnh báo, phản ứng năng lượng cấp Noah đang gia tăng, cấp bậc an toàn của căn cứ hạ xuống.” – Tiếng phát thanh lại vang lên.
Ngụy Tỉnh giật mình nói:
- Này! Thuật Sĩ, làm gì đó? Tắt lực trường phòng ngự để đầu hàng à?
Thuật Sĩ trả lời:
- Bây giờ còn có thời gian, thay vì chờ đối phương tấn công, ta muốn dùng chủ bài trong công xưởng này để đánh cuộc một phen... Thừa lúc còn dư mấy chục giây, ta sẽ phái một cỗ máy ra ngoài, sau đó sửa đổi lại hệ thống phòng ngự, khiến nó có thể điều động tất cả năng lượng đến khu vực nhỏ mà pháo chính đối phương công kích, mở ra lực trường hình lá chắn ba tầng. Theo như tính toán của ta, xử lý như vậy thì sau khi bị tấn công ít nhất có thể ngăn cản bốn mươi giây.
- Chà... nghe có vẻ làm những chuyện này rất tốn thời gian, ngươi có kịp không...
Ngụy Tỉnh hỏi.
- Hả?
Thuật Sĩ hơi sững sốt:
- Vừa rồi lúc ta trả lời ngươi thì đã làm xong, ngươi xem cỗ máy đã xuất kích rồi.
Trên màn hình theo dõi chính, hắn kéo một màn hình nhỏ khác đến bên cạnh màn hình hiển thị khuôn mặt của mình.
Tạm thời không nói đến sự kinh ngạc của Ngụy Tỉnh và sự ngỡ ngàng của Diêm Không, hãy nhìn sang bên phía Tổ Ong.
Sĩ quan lại báo cáo với Galvizan:
- Trưởng quan, Sâu Độc đã đánh tan khối Rubik và cá mập của đối phương, đồng thời rút lui khỏi đường bắn của pháo chính, đã sẵn sàng tấn công.
Galvizan mở mắt, lộ ra nụ cười của kẻ chiến thắng:
- Khai hỏa.
Cảm giác bị pháo chính cấp Noah tấn công như thế nào, dùng con số đơn giản để biểu thị sẽ mất đi sự thú vị của tiểu thuyết. Chúng ta hãy dùng một ví dụ hình tượng hơn, giống như vào ngày sinh nhật của ngươi, một đám bạn giúp ngươi tổ chức ăn mừng. Tất cả tiến triển rất bình thường, ăn xong bữa tối, mọi người tắt đèn, đốt nến, cầu nguyện, thổi nến, ca hát cười đùa. Tiếp đó ngươi thừa dịp thổ lộ với cô gái mà mình thích đã lâu, nhưng lại được phát cho một tấm thẻ người tốt (anh là người tốt, nhưng chúng ta không thể ở cùng nhau)... Sau những chuyện này, lúc bánh kem cũng được phân chia xong xuôi, đột nhiên có người gọi tên ngươi. Ngươi xoay người lại, trông thấy hai người anh em thân thiết nhất của mình, khiêng một cái bánh kem đường kính gần một mét ném vào mặt ngươi. Khi ngươi nhìn thấy chiếc bánh kem to lớn đủ để trét vào mặt ngươi một trăm lần, bay về phía gương mặt trái xoan không lớn lắm của ngươi, một sự thư thái chạy trời không khỏi nắng, một sự vui sướng huyền diệu và bất đắc dĩ, một sự lo lắng làm thế nào rời khỏi tiệm ăn, chính là miêu tả chân thực nhất về thời khắc này. Đương nhiên tại khoảnh khắc đó trong lòng ngươi sẽ thốt lên một câu: “Mẹ nó!”
Cột năng lượng của pháo chính xuyên qua khoảng cách gần bốn cây số, bắn trúng khu vực mà Thuật Sĩ đã tính toán sau đó tăng cường phòng ngự. Ba tầng lực trường phòng ngự giống như kính sát tròng chồng lên nhau, nghênh đón đợt xung kích này.
Tầng thứ nhất sau khi tiếp xúc ba giây đã bị phá vỡ, mà lúc tầng lực trường thứ hai chống lại luồng năng lượng kia, một cái bóng màu đỏ xuyên qua hải lưu nhuộm màu đã nhạt đi, gần như dán sát vào đáy biển nhanh chóng lướt về phía Tổ Ong.
- Trưởng quan, radar biểu thị có vật thể không rõ đến gần! Tốc độ cực nhanh!
Lính truyền tin hô lên.
- Hoảng cái gì, chẳng qua là thứ giống như ngư lôi thôi.
Galvizan nói rất khẳng định, theo như quan điểm logic là trên hết của hắn, vào lúc này chỉ có một trường hợp tệ nhất, đó là đối phương phóng một ngư lôi mang theo đạn hạt nhân...
- Trưởng quan! Không phải ngư lôi! Đó giống như là...
Tên sĩ quan kia không dám tin những gì mình thấy, cũng không nói tiếp. Dù sao công cụ thu thập hình ảnh dưới biển sâu của Tổ Ong đã chụp được vật thể không rõ kia, lại chuyển hình ảnh lên màn hình lớn.
Gương mặt Galvizan giống như co rúm, nhìn vào hình ảnh, nhíu mày, mắng một câu thông dụng của quê hương hắn:
- What the hell...