Chương 211:Phân tán
Lần thứ hai dịch chuyển, mọi người tỏ ra bình tĩnh hơn rất nhiều. Sau khi ánh sáng xanh dần dần biến mất, Dark Water là người thứ nhất lên tiếng:
- Căn phòng này khác với những căn trước.
- Cấp bậc cạm bẫy tăng lên phải không?
Phản ứng đầu tiên của Cố Vấn là chuyện này.
Căn phòng này không lớn, cho nên cũng không thể gọi là “phòng lớn” mà là một căn phòng bình thường, khoảng hơn hai mươi mét vuông, trần nhà cách mặt đất hơn ba mét.
Suy đoán của Cố Vấn rất chuẩn xác, cạm bẫy ở đây quả thật không phải thả ra vệ binh máy, mà là công kích càng trực tiếp.
Công kích này có thể nói là đơn giản trực tiếp đến cực điểm, đó là trần nhà phía trên ép xuống. Nếu như ngươi cảm thấy trần nhà sẽ từ từ hạ xuống, vậy thì sai rồi. Những cạm bẫy như vách tường hai bên khép lại, cưa máy lớn ép tới, còn có trần nhà hạ xuống gì đó, trong phim ảnh thường là di động một cách chậm chạp, căn bản không thể gọi là cạm bẫy giết người, nhiều nhất chỉ xem là cạm bẫy đùa giỡn người mà thôi. Còn nếu muốn giết người, cạm bẫy dĩ nhiên phải vận hành càng nhanh càng tốt. Ngươi có từng thấy bẫy chuột bị lấy đi phô mai, khoảng hai mươi giây sau mới từ từ sập xuống hay không?
Cho nên mới nói, cạm bẫy thật sự đưa người vào chỗ chết, tốt nhất là trong nháy mắt khởi động cơ quan liền ép người trong phòng thành bánh thịt. Mà thiết kế của căn phòng này chính là như vậy.
Ngay khi Cố Vấn vừa hỏi xong, trần nhà giống như vật rơi từ trên cao, vù một tiếng đè xuống. Phản ứng duy nhất mọi người kịp làm ra là nằm xuống, như vậy có thể trì hoãn không phẩy mấy giây mới bị ép tới.
Nhưng trần nhà kia cuối cùng không thể ép xuống đáy, có câu là “trời sập xuống có người cao gánh vác” hiện giờ mọi người trong phòng xem như đã hiểu đạo lý này.
Hai chân Dark Water dang ra, hai tay giơ lên cao giống như Bàn Cổ chống trời, đỡ lấy trần nhà đang hạ xuống.
- Sau khi cạm bẫy khởi động, sẽ có thể sử dụng cơ chế dịch chuyển.
Giọng điệu của Dark Water vẫn như sóng yên biển lặng:
- Ở hướng 11 giờ của ta, cách chừng sáu mét, cái dấu tay kia, ai cũng được, mau đi ấn vào.
Hắn vừa nói xong thì hai tiếng “bình bình” vang lên, hai đầu gối của hắn quỳ mạnh xuống đất, nơi đầu gối còn tràn ra một vũng chất lỏng màu đen.
Dark Water bị ép đến quỳ xuống, trần nhà dĩ nhiên cũng theo đó hạ xuống. Vừa rồi sau khi trần nhà rơi xuống còn chừa khoảng hai mét, lúc này lại ép xuống khoảng nửa mét.
Người ở gần nhất với dấu tay mà Dark Water nói là Gunsmith, hắn biết Dark Water nhất định sẽ lựa chọn cách làm chính xác nhất, đó là nói ra phương án thoát khốn, chứ không phải nói nhảm mấy câu như “ta không chống đỡ được lâu nữa”. Nhìn vào tình huống hắn chỉ chống chưa tới năm giây đã quỳ xuống, nếu không hành động nhanh thì sẽ không kịp nữa.
Gunsmith vốn đang nằm trên đất, sau khi nghe vậy cũng không định đứng dậy khom người tiến tới, mà nhanh chóng khép hai tay lại bên người, lăn ngang trên mặt đất về phía ký hiệu hình dấu tay kia.
Sự thật chứng minh lựa chọn của hắn rất chính xác, bởi vì tư thế quỳ của Dark Water rất nhanh không thể ngăn cản lực lượng do trần nhà ép xuống, chỉ thấy hai chân hắn bị ép gãy với góc độ kỳ dị, biến thành trạng thái nửa ngưng kết. May mà Dark Water phản ứng thần tốc, lập tức thay đổi tư thế thành nằm xuống, hai cánh tay duỗi thẳng, lưng dựa vào mặt đất, hai tay giơ lên tiếp tục chống đỡ.
Lúc này độ cao của phòng chỉ còn khoảng một mét, mấy người khác muốn đứng cũng không được nữa. Mà động tác của Gunsmith không hề đình trệ, dù sao vẫn có không gian để lăn trên đất. Hắn đã lăn đến bên cạnh ký hiệu hình dấu tay, quyết đoán đưa tay nhấn vào.
Ngay một giây này, hai cánh tay của Dark Water cũng bị ép gãy, trần nhà hoàn toàn mất đi ngăn trở rơi xuống dưới. Trước khi nó tiếp xúc với mặt đất, ánh sáng màu xanh từ trong khe hở sáng lên.
Năm người dĩ nhiên không bị biến thành tương thịt, bọn họ đã thành công đi đến một căn phòng khác.
Dark Water nằm trên đất, tứ chi đang khôi phục nguyên trạng với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Hai mắt của hắn chỉ lộ ra ánh sáng xanh, không có con ngươi, người khác rất khó biết ánh mắt của hắn đang nhìn về hướng nào. Sau khi dịch chuyển kết thúc, Dark Water nhanh chóng quan sát tin tức ghi lại trong những hoa văn trên tường căn phòng mới, lập tức nói:
- Rời khỏi mặt đất.
So với căn phòng trước đó, căn phòng mới này thể tích lớn hơn gấp ba lần, nhưng lại có hình kim tự tháp. Kiến trúc có hình dạng như vậy, nếu không dùng công cụ thì gần như không thể trèo lên theo tường được.
Nhưng Dark Water đã lên tiếng, mọi người chắc chắn không dám đứng trên mặt đất thêm một giây nào, đều lựa chọn nhảy lên trên rồi tính sau.
Bốn người kia vốn nằm trên mặt đất, khi bọn họ chống người đứng dậy, ra sức nhảy một cái, sàn nhà kim loại màu đen trong phòng lại bắt đầu hóa lỏng, biến thành nửa ngưng kết tương tự như bùn nhão. Ba lô leo núi và sợi dây từ căn phòng lớn thứ nhất cũng bị dịch chuyển đến đây, vừa rồi còn nằm trên đất, lúc này đều chìm xuống không thấy bóng dáng.
Dark Water thì càng dứt khoát, thân thể của hắn sau khi hóa lỏng gần như giống hệt với kim loại màu đen hóa lỏng bên dưới, không tới hai giây hắn đã tan ra, giống như một khối bùn rơi vào đầm lầy, căn bản không thể tìm được.
Bốn người còn lại nhảy lên rất cao, dù sao đều là người siêu năng lực, bọn họ nhảy lên giữa không trung, gần như chạm đến đỉnh nhọn cao nhất chính giữa phòng. Thế nhưng nhảy cao không đại biểu có thể dừng lại lâu giữa không trung, cũng chỉ tranh thủ thêm được mấy giây mà thôi.
Mắt thấy dưới tác dụng của sức hút, mọi người bắt đầu rơi xuống, sắp rơi vào trong chất lỏng màu đen kia, hồ nước đen phía dưới lại đột nhiên dao động kịch liệt giống như sôi trào. Tiếp đó phần trung tâm của hồ nước đen khôi phục trạng thái rắn, ảnh hưởng nhanh chóng lan ra chung quanh, rất nhanh cả sàn nhà đã biến thành một khối rắn màu đen.
Bốn người đều bình yên đáp xuống, đạp trên đất cứng có thể đứng được. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Là Dark Water đã làm gì đó.
Cố Vấn là người đầu tiên lên tiếng, hắn thấy tất cả hoa văn màu xanh trên mặt đất đều đã biến mất, trở thành màu đen, liền nghĩ đến khả năng này.
- Ta đã đồng hóa một phần kim loại của bề mặt sàn nhà.
Dark Water giống như linh hồn trong nước, từ một nơi nào đó dưới sàn nhà đột ngột trồi lên:
- Nhưng ta không thể chuyển hóa phần sâu hơn. Trang bị đã chìm xuống sâu, ta cũng không thể lấy lại được.
- Như vậy thật phiền toái, sau khi tìm được bảo tàng nên cất ở đâu?
Gunsmith nói.
- Để Dark Water ăn vào là được.
Cố Vấn đã sớm đưa ra đáp án, lập tức nói:
- Mọi người đều không bị thương, vậy thì dịch chuyển đến phòng kế tiếp.
Dark Water đã quan sát được năm dấu tay trong căn phòng này, chỉ vào một cái ở trên cao nói:
- Là cái kia.
- Ta cảm thấy giống như đang tham gia một loại hoạt động rút thăm trúng thưởng, chỉ là trong hộp không có phần thưởng, mà là uy hiếp tử vong không biết trước.
Gunsmith tuy nói như thế, nhưng vẫn hít sâu một hơi, lập tức tung người nhảy một cái, khựng lại hai giây trên chỗ cao, đưa tay nhấn vào ký hiệu.
Vẫn là ánh sáng xanh bừng lên, dường như không có gì khác với mấy lần dịch chuyển trước đó, nhưng khi Vanessa mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một không gian còn nhỏ hơn buồng điện thoại một chút. Cố Vấn đứng ở trước mặt nàng, gần như là mặt đối mặt, mũi chạm mũi.
- Những người khác đâu?
Vanessa hỏi.
- Cô hỏi ta à?
Cố Vấn hỏi ngược lại.
- Đây là trò quỷ gì?
Vanessa lại nói.
Cố Vấn nhún vai nói:
- Ta và cô đều bất ngờ như nhau.
- Vậy bây giờ ngươi có chủ ý gì?
- Đầu tiên, ta đề nghị chúng ta xoay người đứng tựa lưng vào nhau.
Vanessa ý thức được điều gì, một giây sau nàng dùng trán đụng mạnh vào mũi Cố Vấn, sau đó nhanh chóng xoay người.
Cố Vấn ôm mũi xoay người, nói ồm ồm:
- Ta chảy máu mũi rồi.
- Do ngươi tự chuốc lấy.
- Bất chấp lý lẽ.
Cố Vấn lắc đầu thở dài, hắn quả thật rất oan, cho dù trên sinh lý hay tâm lý thì hắn đều không có hành động gì trái với quy củ, chỉ vì cô ả này ngực lớn nên mình mới vô cớ bị cụng đầu một cái.
Vanessa bình tĩnh lại một chút, cũng cảm thấy vừa rồi mình hơi quá đáng, bèn hỏi một câu:
- Ngươi thế nào rồi? Không chết được chứ.
Cố Vấn ôm mũi, thầm nói: “Ta đương nhiên không chết được, có điều cô chết chắc rồi.”
Nhưng ngoài mặt hắn vẫn không nói ra, chỉ trả lời:
- Bỏ đi, dù sao cũng không cảm thấy khó chịu, thay vào đó không bằng lo lắng cạm bẫy thì tốt hơn.
Được hắn nhắc nhở, Vanessa nói:
- Không gian này chắc là không có cạm bẫy, nếu có thì bây giờ đã qua hơn một phút đồng hồ, hẳn phải sớm khởi động rồi. Dưới tình trạng này, nếu trong vách tường có lưỡi dao nhô ra cắt đứt chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ chết.
- Vậy chúng ta nên xoay người lại, nếu như chắc chắn phải chết, ta lựa chọn chết khi mặt đối mặt.
Cố Vấn nói.
- Ngươi có tin ta dùng ót cũng khiến cho ngươi chảy máu miệng hay không.
- Đúng là nữ nhân không biết đùa, ngoại trừ một lần fan service, đến nay cũng không có phản ứng đặc sắc gì với mấy trò đùa của ta, cũng không hề chủ động đùa giỡn.
Cố Vấn nói bằng giọng mũi nặng nề, hắn cũng không cho đối phương cô hội đáp trả, lập tức trở lại chủ đề chính:
- Ta hoài nghi cạm bẫy lần này là khiến người ta nghẹt thở.
Vanessa hỏi:
- Làm sao ngươi biết?
Cố Vấn không trả lời, chỉ xoay người lại nói:
- Cô quay sang đây trước.
- Ngươi...
Vanessa còn chưa nói hết, Cố Vấn đã ngắt lời:
- Nhanh lên một chút, đừng lãng phí thời gian.
Nàng vốn định hỏi “ngươi muốn làm gì” nhưng suy nghĩ mấy giây vẫn quyết định xoay người lại.
Vừa xoay người một cái, Vanessa liền phát hiện sắc mặt Cố Vấn tím xanh, tĩnh mạch nơi cổ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, câu hỏi của nàng liền biến thành:
- Ngươi làm sao vậy?
Cố Vấn ngẩng đầu lên, vừa tìm kiếm ký hiệu hình dấu tay khắp nơi, vừa trả lời:
- Ta cảm giác được tim của cô đập càng lúc càng chậm, mà nhìn sắc mặt của cô hiện giờ, không lâu nữa là đến giai đoạn bắp thịt co giật và không chịu đựng nổi.
Hắn nhón chân, đưa tay tùy ý chạm vào một ký hiệu hình dấu tay trên đầu hai người.
Ánh sáng qua đi, hai người một lần nữa dịch chuyển đến nơi khác, lần này cũng là một căn phòng lớn, chính giữa phòng có một đài bằng hình lục giác.
- Ta từng nghe Dark Water nói, căn phòng có thiết kế như vậy hẳn là an toàn.
Hàm ý của Cố Vấn là chỗ này không có cạm bẫy, nói xong hắn liền há miệng hít thở mạnh. Từ ánh mắt của Vanessa nhìn mình vừa rồi, hắn biết lúc này sắc mặt của mình và Vanessa hẳn là tương tự, cần phải bổ sung dưỡng khí gấp.
Bởi vì không có cảm giác nghẹt thở, Vanessa cũng không khó chịu, nàng chỉ hít thở sâu mấy lần, hỏi:
- Vừa rồi trong căn phòng kia, ngươi làm sao biết phải nhấn vào dấu tay trên đầu?
- Ta cũng có thể cong gối, ngồi xổm xuống một chút, thử sờ một dấu tay bên dưới.
Cố Vấn chế giễu:
- Nhưng ta cảm thấy làm như vậy có thể sẽ bị đánh.
Vanessa hừ lạnh một tiếng, không để ý đến hắn nữa, đi về phía đài bằng hình lục giác kia.