Chương 802 : Cái này gọi là tật bệnh gì?
Trong miệng Vân Nhược Song vẫn nhét đầy thức ăn, ấp úng nói:
- Ngươi yên tâm, ta khẳng định có thể lấy chồng, không nói đến ta xinh đẹp như vậy, ta còn có pháp bảo trấn sơn để lập gia đình.
Lão bản nương cầm chén rượu, vừa đưa đến miệng liền hỏi:
- Lập gia đình còn có pháp bảo trấn sơn? Chuyện này ta là đầu lần nghe nói, lấy ra cho ta nhìn một chút.
- Không cần, cầm vậy xem cũng được.
Vân Nhược Song vừa nhai đồ ăn, một tay cầm chén rượu, một tay cầm chiếc đũa, chỉ chỉ vào bộ ngực đầy đặn:
- Đây chính là pháp bảo trấn sơn của ta, nam nhân thích nữ nhân ngực lớn nhất định thần hồn điên đảo, cho nên ngực lớn chính là pháp bảo, còn sợ không ai thèm lấy sao?
- Phụt. . . Khụ khụ. . .
Lão bản nương mới vừa uống rượu vào trong miệng, thiếu chút nữa phun ra, sặc sụa ho khan. Sau khi cố gắng bình tĩnh lại, nàng giật mình nhìn muội tử, biểu hiện trên mặt vặn vẹo, không biết nên khóc hay cười.
- Đại tỷ, vẻ mặt ngươi như vậy là sao? Ngươi cũng đừng hâm mộ, vật này là trời sanh, có một điều ngươi cũng phải thừa nhận, của ta lớn hơn ngươi một chút, không tin chúng ta cởi quần áo ra so xem.
- Dừng lại!
Lão bản nương trợn mắt nói:
- Nha đầu này có biết ngượng hay không? Làm sao cái gì ngươi cũng dám nói?
- Sợ cái gì, chúng ta đều là nữ nhân, không phải nam nhân. Ừ, mặc y phục cũng nhìn không ra, buổi tối chúng ta so xem.
- Tập trung ăn đi, đừng mở miệng của ngươi ra nữa?
Lão bản nương vừa nói vừa cầm đũa đâm vào một khối lớn thịt, nhét vào trong miệng nàng.
Vân Nhược Song vất vả lắm mới ăn uống no đủ, lại không quên cầm bộ y phục mặc lên người đại tỷ, lão bản nương bị nàng ép cho gần phát điên, chỉ có thể cầu xin nói:
- Đợi một chút nữa hãy mực, đợi tắm rửa xong mặc có được không?
Nàng giơ tay lên, gõ lên sàn nhà ba tiếng giòn vang “đông đông đông” thanh âm truyền thẳng xuống lầu dưới.
Miêu Nghị đang ngồi khoanh chân ở dưới, vừa nghe tiếng động liền biết là lão bản nương kêu hắn đưa nước tắm, thu công ra cửa.
Trên lầu Vân Nhược Song không hiểu, tò mò hỏi:
- Đại tỷ gõ ba tiếng như vậy làm gì?
- Tên hầu bàn bị ngươi hành hạ ở lầu dưới, gõ ba tiếng là để hắn đưa nước tắm lên đây.
- À! Thì ra là như vậy! Cái gì? Hắn đưa nước tắm cho ngươi? Giữa các ngươi có quan hệ gì?
- Ngươi đoán mò cái gì? Nước tắm của ta do hầu bàn trong khách sạn đưa không được sao?
- Nói cách khác, nước tắm của ngươi lúc nào cũng là hắn đưa?
- Cũng không phải lúc nào cũng là hắn, thỉnh thoảng vẫn đổi người, mấy ngày gần đây thì là hắn đưa. Làm sao, ngươi quan tâm chuyện này làm gì. . . Sắc mặt ngươi như thế là sao? Ta cho ngươi biết, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta không làm chuyện gì trái khoáy đâu, trong khách sạn không có người hầu nữ, những việc nặng này đều là nam làm.
- Không phải chuyện của ngươi, chẳng qua ta cảm thấy tiểu nhị kia quá không có tiền đồ, đường đường là đại nam nhân mà lại đưa nước tắm cho nữ nhân.
- Ha ha! Song Nhi, logic của ngươi kiểu gì vậy, chẳng lẽ nữ nhân nên không có tiền đồ như ngươi nói, nam nhân thì không thể hầu hạ nữ nhân chúng ta? Ta đang hoài nghi ngươi có phải nữ nhân hay không?
Không bao lâu, Miêu Nghị đưa hai thùng nước tắm tới, vừa vào cửa liền phát hiện Vân Nhược Song đang khó chịu nhìn hắn. Thật ra hắn cũng nhìn nàng không vừa mắt, làm như không có người này tồn tại, tập trung thu thập đống hỗn độn trên bàn.
- Không biết xấu hổ, làm gì không làm, lại đi đưa nước tắm cho nữ nhân. . .
Vân Nhược Song ở bên cạnh nói nhỏ, nhưng cũng đủ cho mọi người bên trong nhà đều nghe rõ.
Vẻ mặt Miêu Nghị khẽ co quắp, quay đầu lại nhìn về phía nàng, có chút hoài nghi nữ nhân này có phải cần ăn đòn hay không, ngực lớn nhưng không có đầu óc có phải không?
- Song Nhi!
Lão bản nương cũng quát lớn một tiếng, có mấy lời nói sau lưng cũng không sao, nhưng nói trước mặt chính là đả thương tự ái của người ta. - Hư. . . Hư. . . Hư. . .
Vân Nhược Song chắp tay, ngẩng đầu nhìn trời, giống như không có chuyện gì huýt sáo, dáng vẻ vô cùng ngang tàng. Lão bản nương không có cách nào làm gì nàng, chỉ có thể quay đầu xin lỗi Miêu Nghị:
- Cô nương này tính tình điên điên khùng khùng, Ngưu Nhị, ngươi đừng so đo với nàng.
- Đầu óc ta không có vấn đề, so đo với nàng làm gì.
Miêu Nghị khinh thường một tiếng, bưng cái mâm bước ra ngoài.
- Đứng lại! Ngươi nói người nào đầu óc có vấn đề? Một đại nam nhân như ngươi đưa nước tắm cho nữ nhân thì anh hùng lắm sao? Làm ra chuyện không biết xấu hổ còn muốn người khác không nói đến đúng không?
Vân Nhược Song kéo hai tay áo, để lộ ra hai cánh trắng mịn, dáng vẻ như muốn đánh nhau:
- Có gan đừng chạy. . . Ôi!
Nhưng lúc này lão bản nương đã xuất thủ túm lấy lỗ tai của nàng nhéo một cái, hạ thủ có chút nặng, thật sự là quá kỳ cục rồi.
Bên trong nhà cảnh tượng nhộn nhạo, hai mỹ nhân chen chúc trong một bồn tắm tắm rửa, đúng là một cảnh xuân vô hạn. Vân Nhược Song cười như hồ ly trộm gà, bởi vì không cần chờ đến tối, đã so xong rồi, của mình quả nhiên lớn hơn đại tỷ một chút, thật sự là làm tự tin của nàng tăng lên gấp bội.
Đây là tật bệnh gì? Lão bản nương rất không biết nói gì. . .
Sau khi cả hai tắm rửa xong, lão bản nương cũng không dám la Miêu Nghị lên dọn dẹp, nàng thật sự nha đầu bên cạnh lại gây chuyện. Thu dọn xong, lại tự mình xách ra hai thùng nước lớn, cảnh cáo nói:
- Ta đến thương hội một chuyến, ngươi đừng chạy lung tung, có nghe thấy không?
Vân Nhược Song nằm lỳ trên giường, hai chân vung vẩy, khoát tay nói:
- Đi đi đi đi, đừng chạy loạn.
Chờ lão bản nương vừa đi ra ngoài, lập tức gục ở cửa sổ nhìn lén. Sau khi xác nhận lão bản nương hóa thành lưu quang rời đi, nữ nhân điên khùng này lập tức mở cửa xông ra ngoài, trực tiếp chạy đến lầu dưới, đập cửa phòng ầm ầm. - Người nào vậy?
Bên trong truyền đến thanh âm của Miêu Nghị.
- Ta!
Vân Nhược Song đập cửa hô lên:
- Mở cửa nhanh lên!
- Chuyện gì?
Giọng nói của Miêu Nghị vẫn rất từ tốn.
- Một tiểu nhị lại dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ta!
Vân Nhược Song đạp một cước, trực tiếp đá văng cửa ra, chắp tay sau lưng đủng đỉnh đi vào, vừa thấy Miêu Nghị đang ở giữa đống tạp vật lẫn lộn, liền có chút kinh ngạc.
Miêu Nghị khoanh chân ngồi trên giường, chân mày nhăn lại:
- Vân đại tiểu thư, đạo đức nuôi dạy của ngươi thật sự khiến người ta khâm phục!
- Chớ nói đến nuôi dạy với ta, ai cũng có tư cách nói, duy chỉ có loại người không có lương tâm như ngươi là không có tư cách.
Vân Nhược Song đi tới trước mặt hắn cười lạnh.
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Ta hiểu rồi, bởi vì ta là tiểu nhị, cho nên không có tư cách.
Vân Nhược Song trợn mắt nói:
- Bớt ra vẻ đi, vừa thấy ta liền nhìn chừng chừng vào ngực ta, ngươi còn dám nói ngươi có đạo đức?
Vẻ mặt Miêu Nghị cứng đờ, cảm thấy nữ nhân này vì nhìn mình không vừa mắt, trong lòng không khỏi xấu hổ, lúng túng nói:
- Ta không phải có ý đó, ta. . .