Chương 787 : Người ở dưới mái hiên (1)

Để chờ rồi coi? Miêu Nghị cảm thấy rất phiền muộn, biết tám chín phần mười là châu chấu đá xe, vừa vào trong nhà liền viết một phong thư gửi cho Thủy Hành cung, nói mình đã hoàn thành nhiệm vụ, lần nữa thỉnh cầu cho phép mình trở về.

Sau khi thả cho Linh Thứu bay đi, đi tới cửa viện, lúc định bước qua ngưỡng cửa chợt rụt chân trở lại, bây giờ đi đâu a? Phía ngoài lúc nào cũng có khả năng có người muốn giết mình!

Vốn cho là mình hoàn thành nhiệm vụ, bên này liền sẽ thả cho mình đi, vậy mình cũng không cần thiết phải xin phép Thủy Hành cung, mà trực tiếp đi thẳng về là được rồi. Bây giờ người ta nói nhiệm vụ chưa xong còn có nữa, không được Thủy Hành cung đồng ý thì không có biện pháp nào cứ như vậy mà trở về. Hiện giờ chỉ có thể tìm một chỗ chờ Thủy Hành cung hồi âm vậy.

Đi Phong Vân Khách Sạn? Miêu Nghị nghĩ lại mà đau buốt cả răng. Nhưng nếu không đi Phong Vân Khách Sạn, thì lại có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Cuối cùng ngẫm lại, dù sao vẫn là quyết định đi Phong Vân Khách Sạn cho rồi. Trong toàn bộ Lưu Vân Sa hải này, cũng chỉ có bên đó là an toàn nhất. Tự bản thân mình cũng không phải là không trả tiền.

Phóng thích Lam Vũ Phi Yến, trực tiếp khống chế cưỡi nó bay đi, chỉ trong chốc lát liền trực tiếp đáp xuống trong vườn có tường đất bao quanh của Phong Vân Khách Sạn, vì khoảng cách giữa hai bên cũng không xa.

Nhảy xuống vật cưỡi, thu Lam Vũ Phi Yến, mới vừa đi tới cửa khách sạn, liền có một mùi thơm cơ thể quen thuộc ùa tới trước mặt.

Không đúng dịp thì không viết được thành sách, hiện tại chính là thời điểm Lão Bản Nương đi ra tuần tra, đụng mặt nhau tại trận rồi. Hai người một vị thì ở bên trong ngưỡng cửa, một vị thì ở phía ngoài ngạch cửa, mắt to trừng mắt nhỏ.

Lúc này bộ dạng của Miêu Nghị rất thảm hại, đầu tiên là 'Ác chiến' một trận cùng một cặp sinh đôi, sau lại chui vào trong biển ngâm thật lâu, trên người không nói ra được là có mùi vị gì, quần áo thì lôi thôi lếch thếch, đầu tóc rối bù.

Miêu Nghị nỗ lực nặn ra một nụ cười, chào:

- Lão Bản Nương. Sớm!

Chân mày to của Lão Bản Nương nhếch nhếch nhíu nhíu, nhớ lại tình hình một năm trước tên này lớn lối rời khỏi khách điếm. Lúc ấy nàng không có cách gì trị tên người, nhưng hiện tại rốt cục hắn tự đưa tới cửa rồi! Nàng giơ tay lên bị mũi lại, cau mày nói:

- Cái mùi cá mặn thúi ở đâu ra vậy, chúng ta quen biết sao?

Miêu Nghị biết là sẽ bị báo ứng, nên cười khan nói:

- Lão Bản Nương thật dễ quên, ta còn từng uống rượu cùng với ngươi nữa mà, Ngưu Nhị! Nhớ ra chưa?

- Vậy à! Ngưu Nhị a! Ngươi còn chưa có chết a?

Lão Bản Nương bịt lỗ mũi, ra vẻ quá thúi, hỏi:

- Ngươi từ đâu chui ra vậy, sao mà thúi đến như thế. Chớ đuổi khách của ta chạy mất dép nha, không có chuyện gì đừng có chặn trước cửa điếm của ta, ra ngoài ra ngoài.

Nho sinh nằm sấp trên quầy vừa nhìn qua bên này vừa sướng rơn người a.

Miêu Nghị làm như không có nghe thấy, nhanh chóng nghiêng người nhường đường.

- Xin ngài cứ tự nhiên. Tôi ở trọ, dâng mối làm ăn tới cửa đây.

- Ở trọ à?

Lão Bản Nương nhìn hắn một cái suốt từ đầu tới chân, bỏ tay xuống, khoanh tay trước ngực, eo thon ẹo một cái, quay đầu lại nháy mắt hỏi:

- Chưởng quỹ, còn phòng không?

Nho sinh lập tức lắc đầu quầy quậy ở bên quầy trả lời:

- Lão Bản Nương, không còn phòng nữa rồi. Đầy ngập khách rồi.

Lão Bản Nương lúc này mới quay đầu lại cười nói:

- Ngưu Nhị, xin lỗi vậy. Đầy ngập khách rồi, ngươi tìm chỗ nghỉ chân khác đi thôi.

Dứt lời nghếch cằm lên ra vẻ đầy kiêu ngạo, nhìn mà như không thấy đối với “người nào đó” bỏ đi.

Con mẹ nó! Rõ ràng đang chơi lão tử mà, có chỗ tốt để đi, ta cần gì đi đến chỗ ngươi để để chịu cái cục tức rắm thối này? Thần tình của Miêu Nghị co giật, nhanh chóng đi vọt lên trước vài bước, ngăn nàng lại, chắp tay nói:

- Lão Bản Nương, ngài đại nhân không tính toán cái lỗi của tiểu nhân, ta biết còn có phòng, ngài cũng đừng chấp nhặt với ta nữa.

Lão Bản Nương kỳ quái nói:

- Ngươi là ai vậy nha? Ta cần gì phải tính toán cái gì với ngươi chứ? Chưởng quỹ đều đã nói không còn phòng rồi, không tin tự ngươi đi hỏi kỹ lại chút đi.

Miêu Nghị không nói nên lời, ngươi không gật đầu, lão tử có đi hỏi như thế nào đi nữa, thì cái tên tên khốn kiếp nhìn đang hả hê đó khẳng định cũng nói là không có.

Lúc này hắn đành lần nữa chắp tay nói:

- Lão Bản Nương, nễ mặt Vân Phi Dương, ngài cũng đừng tính toán với tôi nữa.

- Có quan hệ gì với hắn chứ, ta bị trục xuất khỏi Vân gia, ngươi cũng không phải là không biết.

Lão Bản Nương tỏ vẻ khinh thường hừ một tiếng, tránh vòng qua mà đi.

Miêu Nghị lần nữa tiến lên ngăn lại:

- Lão Bản Nương, trước kia là ta sai rồi, ngài giúp ta nghĩ một chút biện pháp, thế nào mới có phòng đi?

Nói ra lời này, phải nói là một sự uất ức, bị người ta đánh ở chỗ này hai lần, còn phải thừa nhận là tự bản thân mình sai rồi, hiện tại xem như cảm nhận được tại sao có rất nhiều người tự tới cửa đưa cổ cho con mẹ này làm thịt.

Lão Bản Nương liếc mắt chế nhạo nói:

- Ngươi đây là đang cầu xin ta?

Miêu Nghị liên tục gật đầu nói:

- Cầu ngươi, Lão Bản Nương xin thương xót.

- Như vậy a. . .

Lão Bản Nương suy tư một chút, quay đầu lại gọi:

- Chưởng quỹ, tới đây một chút.

- Có mặt!

Nho sinh vui vẻ chạy ra, hỏi:

- Lão Bản Nương, có gì dặn dò?

Lão Bản Nương hếch miệng về phía Miêu Nghị, nói:

- Người ta dù sao cũng là khách quen, có thể giúp thì giúp một chút, còn có thể nặn ra một gian phòng nào không?

Nho sinh xua tay nói:

- Thật là ép không ra được rồi.

Lão Bản Nương cũng với gương mặt đầy vẻ đắn đo, trong ánh mắt mong mỏi của Miêu Nghị, giống như ra một quyết định vô cùng trọng đại vậy, nói:

- Ở dưới lầu của ta có cái gian chứa đồ tạp đó, nếu hơi dọn dẹp một chút, thật ra thì cũng có thể dọn ra được một vị trí, chỉ sợ là sơ suất đối với khách. . .

Quay đầu về phía Miêu Nghị nói:

- Cho ngươi ở phòng tạp vật quả là không thể tưởng tượng nổi rồi, hay là ngươi đi ra ngoài chờ khoảng hai ngày, chờ có phòng trống sẽ giữ lại cho ngươi.

- Đừng nha! Ta là con người không để ý kỹ như vậy đâu, có phòng chứa tạp vật ở thì cũng không tệ rồi.

Miêu Nghị miễn cưỡng cười vui, vui vẻ nói:

- Cứ ở Phòng tạp vật vậy.

Ai ngờ nho sinh lại khổ sở nói:

- Lão Bản Nương, phòng tạp vật này. . . Tiền thuê tính thế nào?

- Cũng đúng a!

Lão Bản Nương dùng hai tay ôm lấy bộ ngực đầy đặn mê người, ngẩng đầu nhìn trời, dường như là đang suy tư.

Miêu Nghị hận đến ngứa cả hàm răng, hai cái đứa đễu một đực một cái này rõ ràng là đang chơi trò ông đánh bà nâng, cố ý chỉnh lão tử. Bây giờ cứ để cho các ngươi đắc ý trước, có cơ hội lão tử sẽ dùng một cây đuốc đốt cái khách điếm rách này!

Làm ra vẻ có chút ủy khuất, mất mạng cũng không đáng, Miêu Nghị tự nhiên là miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo hào phóng sảng khoái vô cùng:

- Không cần phiền phức như vậy, cứ án theo giá tiền phòng bình thường mà tính!

TruyenCV.app là nền tảng miễn phí đọc truyện chữ đóng góp nội dung từ các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo.
Truyện Tiên HiệpTruyện Huyền HuyễnTruyện Võng DuTruyện Đô ThịTruyện Kiếm Hiệp
Truyện chọn lọcXếp hạng đang đọcXếp hạng đề cử Xếp hạng lượt đọc