Chương 340: Ủy Vũ Sơn
Sáng sớm hôm sau, trên Lưu gia trang, Lưu Tiểu Lâu cùng Tô Cửu Nương sáng sớm đã tới bái phỏng.
Sau khi đón hai người vào, Lưu phu nhân hỏi thăm ý đồ đến, Lưu Tiểu Lâu trả lời: "Ta cùng Cửu Nương muốn đi Ủy Vũ Sơn một chuyến, ngắn thì mười ngày nửa tháng, lâu thì một, hai tháng mới về, hiện tại trên núi không người, Tiểu Phương ở Lĩnh Nam, Đồng Nhi đi theo Chu chấp sự Thanh Ngọc Tông ra ngoài phá án, cũng không biết khi nào có thể về..."
Lưu phu nhân nhìn Lưu Tiểu Lâu, lại nhìn bên người Cửu Nương bên người hắn, trong mắt đều là ý mừng, vội nói: "Dễ nói, đều là người một nhà, người trẻ tuổi các ngươi cứ việc ra ngoài chơi đùa là được, bên này có tẩu tử tại, không chuyện gì có thể xảy ra. Huynh trưởng ngươi còn ở Bình Đô Sơn chưa trở về, lúc này tẩu tử ta cũng không có việc gì, dứt khoát liền chuyển tới trên núi, nhìn kỹ gia môn cho ngươi."
Lưu Tiểu Lâu nói: "Vậy liền xin nhờ tẩu tử... Ta vừa rồi cũng đi Tinh Đức Trang một chuyến, trang bọn họ vừa mới hoàn thành, rất nhiều thứ đều chưa dọn dẹp xong, khả năng không thể giúp tẩu tử quá nhiều bận bịu, nhưng nếu như có chuyện, chỉ cần đi nói một tiếng, khẳng định là không có vấn đề."
Lưu phu nhân nói: "Ta hai ngày trước vừa đi, phòng xá cùng tường viện, đình đài là xây xong, còn chưa quét vôi trắng, ao nước đều chưa đào, tính được hoàn thành sao? Còn sớm vô cùng. Chớ nói chi là khai hoang, nghe nói chiêu mộ tá điền bốn phía, cũng không biết chiêu mộ mấy người, tá điền nhà ta đều thường xuyên đi qua hỗ trợ. Chuyện thủ sơn, có thể không làm phiền hai vợ chồng bọn họ thì không làm phiền, lại nói có thể ra đại sự gì? Trên núi có đại trận, tẩu tử ta lại không phải không thông trận pháp, thủ được. Chính là hai linh trưởng lão nghịch ngợm cực kì, người bình thường nuôi nấng không được. Cũng may hai bọn chúng đối với ta rất quen thuộc, cũng thân cận ta, ngươi cứ yên tâm đi!"
Chuyện nhà giao phó xong, Lưu phu nhân đưa hai người ra cửa chính, khua tay nói: "Đi thôi, Tiểu Lâu không cần để ý trên núi, đi ba, năm tháng cũng không sao, trong nhà có tẩu tử đây!"
Đi dọc theo bờ ruộng ra ngoài núi, Cửu Nương nói: "Lưu tẩu tử người không sai, quan hệ của ngươi cùng Lưu Đạo Nhiên cũng tốt, lúc nào bọn họ chính thức gia nhập Tam Huyền Môn?"
Lưu Tiểu Lâu nói: "Gia nhập Tam Huyền Môn? Gia nhập hay không gia nhập, kỳ thật cũng không trọng yếu. Nhà bọn họ, còn có nhà Tinh Đức Quân, trang ở Ô Long Sơn, ruộng đất ở Ô Long Sơn, khi Ô Long Sơn có việc, cũng sẽ không ngồi yên không lý đến, chỗ có thể giúp được, khẳng định là ứng phó toàn lực, cho nên ngươi nói bọn họ là đã gia nhập? Hay chưa gia nhập?"
Cửu Nương nói: "Luôn luôn phân tán, lúc đại nạn nói không chừng liền riêng phần mình bay."
Lưu Tiểu Lâu nói: "Ta sẽ hết sức tránh đại nạn đến, bởi vì ta biết, nếu quả thật có đại nạn đến, chính ta cũng không ngăn nổi, cũng muốn bay, còn có thể không để bọn họ bay sao? Không bay ở cùng nhau chờ chết? Năm đó Lư Nguyên Lãng lên Ô Long Sơn một chuyến, mọi người chưa kịp bay, liền ở cùng một chỗ chờ chết, khi đó kỳ vọng lớn nhất của ta, chính là mỗi người đều có một đôi cánh, có thể bay ra ngoài..."
Cửu Nương im lặng một lát, nhỏ giọng nói: "Chuyện kia, ta có nghe một chút về nó."
Lưu Tiểu Lâu cười cười, nói tiếp: "Cho nên nói, chỉ cần không có năng lực che chở mọi người tránh né đại nạn, hoặc là tìm không được biện pháp, ta liền sẽ không yêu cầu mọi người gia nhập Tam Huyền Môn. Mặt khác chính là... Tam Huyền Môn ở trong mắt rất nhiều người, còn dính lấy sắc thái tông môn dã tu Ô Long Sơn của quá khứ, thanh danh có lẽ vẫn chưa được tốt lắm, cho nên tạm thời không gia nhập, có thể tiến thối tự nhiên."
Cửu Nương thở dài: "Một mình ngươi chống đỡ, sẽ rất mệt mỏi rất mệt mỏi..."
Lưu Tiểu Lâu nói: "Còn tốt a, mệt mỏi có hồi báo, sợ cái gì mệt mỏi? So với trước kia tốt hơn nhiều a... Cục diện hiện tại cũng không tệ lắm, Tam Huyền Môn ta hiện tại là lẫn vào phong sinh thủy khởi, sáu tông chung phụ, ai muốn ức hiếp chúng ta, đều phải cân nhắc một chút..."
"Là rất tốt, ngay cả Đông hải đều nghe thấy danh tiếng Tam Huyền Môn các ngươi."
"Là chỗ Khưu Tiểu Hủy Phù Sơn Đảo sao?"
"Hắn tùy thời tùy chỗ đều nói với người khác hắn có một tỷ phu, là Lưu chưởng môn Tam Huyền Môn, cũng không biết dùng cờ hiệu của ngươi làm gì, quả thực làm cho người ta rất bất đắc dĩ."
"Ha ha, hắn dùng cờ hiệu của ta, kỳ thật chính là dùng cờ hiệu của Tô gia ngươi —— Tiểu Cầm không phải tỳ nữ sao? Nói đến kém một chút ý tứ, dựa dẫm vào ta bấu víu quan hệ liền êm tai nhiều."
"Ta đều nhận Tiểu Cầm làm muội tử!"
"Đúng rồi... Nói lên Tiểu Cầm, bọn họ thành thân rồi sao?"
"Mới nhớ tới? Nửa năm trước liền thành thân, Khưu Tiểu Hủy người ta chuyên môn đến mời ngươi, kết quả không biết ngươi chạy đi đâu, để người ta đi không một chuyến."
"Hắn đến rồi sao?"
"Đến a, ta nghe Tiểu Cầm nói, hắn dẫn đám huynh đệ Tiểu Mã đi tìm ngươi, không có tìm được người, giống như một mực tìm tới Lĩnh Nam, từ phía Lĩnh Nam lên thuyền vào biển về đảo."
"Thật sao? Ha ha, ta đích xác tương đối bận rộn, muốn bôn ba sinh kế nha, không có cách nào.. Đến, chúng ta ngồi bè trúc đi..."
"Đây là bè trúc thôn dân bện?"
"Đúng, bình thường không có việc gì, bọn họ liền sẽ bện mấy cái để ở đây..."
"Cần thả chút bạc không?"
"Không cần, thả tiền bọn họ cũng sẽ đưa về núi, ngược lại tiện nghi hai con súc sinh."
"Cái gì?"
"Trước đó có mấy tháng ta cũng thả tiền cho bọn họ, không chỉ có ta thả, Đạo Nhiên huynh, Tinh Đức Quân, Lão Hồ Đố bọn họ đều thả. Nhưng có một lần ta thanh lý tổ giấu tiền của Đại Bạch cùng Tiểu Hắc, phát hiện rất nhiều bạc vụn cùng tiền đồng, nhìn xem đều rất quen thuộc, chính là ta để ở đây. Về sau hỏi một chút, đều là Điền bá bọn họ đưa về trên núi, bị hai con súc sinh tư tàng. Sau đó liền nói với mọi người, không thả."
"Ha ha, tính nết này của Đại Bạch cùng Tiểu Hắc còn không có đổi? Ta nhớ được trước kia lúc ở Thần Ẩn Sơn, hai tên gia hỏa liền yêu thích thu thập tiền tài..."
"Ừm, bọn chúng yêu thích đồ vật có linh tính, đồ vật sáng long lanh, tóm lại đừng để bọn chúng thấy, thấy liền không nhịn được nín hỏng cái rắm... Phía trước phải xuống từ thác nước trên vách đá, đứng vững..."
"Ha! Chơi vui! Còn nữa không?"
"Quẹo góc cũng thế, cao hơn..."
Đi ra từ Ô Sào Hà, xuôi dòng mà xuống, thẳng đến khi dòng sông rẽ về phía nam, hai người vứt bỏ bè trúc, hướng đông tiến lên.
Qua Động Đình, vượt Đan Hà, đi về phía đông hai ngàn dặm, cuối cùng đến dưới Ủy Vũ Sơn.
Ngưỡng vọng ngũ phong Ủy Vũ Sơn, Lưu Tiểu Lâu hết sức hiếu kỳ: "Đây chính là động thiên của Ủy Vũ Sơn sao?"
Cửu Nương nói: "Ủy Vũ ngũ phong, phân thuộc ngũ hành, động thiên ở vào phía bắc núi, giữa hai ngọn núi mộc hỏa."
Lưu Tiểu Lâu lại hỏi: "Ta vẫn rất hiếu kì, vì sao gọi Ủy Vũ Sơn?"
Cửu Nương nói: "Hiếu kì ngươi không hỏi sao? Tùy tiện một người trong tu hành lịch luyện lâu đều biết a."
Lưu Tiểu Lâu nói: "Đều biết sao? Chưa chắc đi. Ta hỏi Tiểu Phương, Tiểu Phương không biết, hỏi qua Lão Hồ Đố, hắn nói ngọn núi này giống đuôi chim, cho nên gọi vĩ vũ, ta nói sao ta nhớ được không phải vĩ trong đuôi, hắn nói không phải đuôi là gì? Ta nói sao ta nhớ được là ủy trong ủy khuất, vẫn là lão sư ta đã nói với ta nhiều năm trước..."
Cửu Nương lắc đầu: "Nhìn ngươi hỏi đều là người nào... Ủy chính là ý từ bỏ, có đại tu thượng cổ Lưu Phụng Lâm chân nhân tu hành ở đây, khống hạc phi thăng, hạc lên mà xoay quanh không đi, Lưu chân nhân liền từ bỏ một mảnh trường vũ của tiên hạc, sau khi từ bỏ, hạc chính là phi thăng. Hiểu chưa?"
Lưu Tiểu Lâu giật mình: "Thì ra là thế... Núi này nhìn xem cũng không cao, không đến năm mươi trượng a?"
Cửu Nương nói: "Đây là sơn môn, núi ở trong động thiên."
Chuyển tới chân núi phía bắc, dưới hai đỉnh núi có một mảnh ly cung, quy chế không nhỏ, bài phường trước cửa dựng ba tầng.
Phía ngoài trên đạo thứ nhất viết "Yếm Uế Tiên Cảnh".
Đi vào đạo thứ hai viết "Linh Tụ Vân Thâm".
Đạo thứ ba tận cùng bên trong viết "Cách Di Tiên Động".
Nơi này chính là một trong thập đại tông môn thiên hạ, khống chim ngự thú đệ nhất đương thời Ủy Vũ Tường Hạc Tông.
Không có tường vây, không có chấp sự sơn môn trực ban, Lưu Tiểu Lâu nhìn về phía Cửu Nương, liền thấy Cửu Nương đánh ra một tấm bảng hiệu, trên bảng hiệu lấp lóe một điểm oánh quang, sau đó đi vào trước.
Lưu Tiểu Lâu vội vàng đuổi theo, tựa như xuyên qua một đạo hơi nước, trên mặt lành lạnh.
Sau bài phường, chính là một tòa cầu nhỏ, vượt qua một dòng suối uốn lượn. Bước đi vào trong, chung quanh đều là hoa đài đình tạ, rất nhiều mai hoa lộc, thỏ rừng, gà rừng lưu luyến ở giữa đình đài, thấy Lưu Tiểu Lâu cùng Cửu Nương, không khẩn trương chút nào, trái lại bu lại, yêu cầu thức ăn.
Một trận chim hót vang lên trên đầu, ngửa đầu nhìn trời, một nhóm cò trắng lướt qua đỉnh núi, rải xuống từng đóa cánh hoa.
"Thích những linh cầm linh thú này sao?" Cửu Nương vuốt ve cổ một con mai hoa lộc hỏi.
Lưu Tiểu Lâu trọng trọng gật đầu: "Thích —— nhìn là đã thấy ngon rồi!"