Chương 46: Thảo Tuyết hồi ức (10).Hồi Cuối
Thành trì rộng lớn bao la chìm trong biển lửa,khung cảnh tựa như địa ngục chốn hoả diễm thiêu thân đốt hết vạn linh về với cát bụi.
Trên bầu trời nơi,
Hoàng Long Độc Chủ thích thú ra mặt không ngừng phá lên cười cười quan sát những kẻ mu muội chết đi.
Bộ dáng hắn không hơn gì quỷ dữ, cười đầy vô tình,xem vạn vật như chó rơm không khác tự coi bản thân chính là Thiên Đạo.
"Ma Tâm à Ma Tâm,mau mau thức tỉnh để đánh với ta một trận a!!".Hoàng Long Độc Chủ cười ha hả nhìn vào bên trong một đống đổ nát.
Đó là phương mà hai mẫu tử Thảo Tuyết bị đánh văng tới.
Tại nơi đó,
Thảo Tuyết nơi lồng ngực của mẫu thân mình bao bọc lấy,xung quanh chỉ toàn hoả diễm vô tình đốt lấy mọi vật xung quanh.
Thảo Linh lúc này đã không còn cử động,đôi mắt đã không còn khí sắc còn mở tại,thân thể lạnh lẽo trong ánh lửa thiêu thân.
Đôi môi của nàng vẫn còn đang tại trán của nữ nhi mình mà nhẹ hôn lên đó hành động như vừa mới làm không dứt ra được.
Nơi sau lưng của nàng chính là một vết cào xé toạc nhục thể,máu huyết chảy xuống nơi đây thành vũng vô cùng kinh dị.
Đây rõ ràng nàng đã là một cỗ thi thể.
Nhục thể phàm nhân sao có thể chịu nổi công kích của một con yêu thú chứ,căn bản là sẽ chết không thể nghi ngờ.
Mà Thảo Tuyết bé nhỏ lúc này mới mơ màng mở mắt tỉnh dậy sau đợt dư chấn vừa rồi.
"Mẫu...mẫu thân!!".Nàng mở ra đôi mắt khẽ gọi lấy mẫu thân của mình.
Nhưng Thảo Tuyết con mắt dần mở lại càng mở to hơn nữa nhìn lấy khuôn mặt của mẫu thân mình.
"Àh--".Nàng giọng nói run run không thể nào chấp nhận nổi.
Khuôn mặt mẫu thân của nàng đã không còn chút sức sống nào,đôi mắt mở to vẫn còn ngấn dài lệ nóng cùng hơi thở đã không còn,thân thể mềm nhũn lạnh toát.
Hơi ấm quen thuộc cùng vòng tay kia đã trở nên vô cùng lạnh lẽo trong ánh lửa bập bùng.
Thảo Tuyết nước mắt dần lã chã khắp trên khuôn mặt hét lên gào khóc đau đơn như muốn xé rách tâm can của chính bản thân.
"A----không,không,không,không,không,không,không,không,không,không,không,không,không,không,không,không,không,không,không,không,không....."
"Mẫu thân...mẫu thân...mẫu thân người không có được chết a...có ai không, cứu mẫu thân của tôi với,bà ấy chết mất rồi,bà ấy chết mất rồi,bà ấy chết mất rồi...."
"Ai đó cứu với, cứu với, cứu,với, cứu với, cứu với, cứu với...mẫu thân của tôi....bà ấy chết mất rồi"
"Ai đó làm ơn cứu mẫu thân bà ấy với, cứu với, cứu mẫu thân của tôi với..."
"Làm ơn,làm ơn,làm ơn,làm ơn,làm ơn,làm ơn,làm ơn,làm ơn,làm ơn,làm ơn,làm ơn,làm ơn,làm ơn,làm ơn....."
"Làm ơn.....!!!".
Tiếng thét dài tuyệt vọng như xé tâm can vang vọng khắp khu vực này.
Thảo Tuyết gào khóc trong ánh lửa ôm lấy thi thể của người mẫu thân của mình,tâm can đau tới mức không cách nào cự lại.
Đôi mắt không phải rơi lệ nữa mà là huyết đỏ chảy xuôi tựa như ma quỷ đồng dạng.
Một đứa bé ngồi đây,gào khóc trong tuyệt vọng,muốn được ai đó cứu giúp,muốn được mẫu thân mình tỉnh lại dù chỉ một chút.
Chỉ cần một hy vọng thôi.
Nàng ôm lấy thân thể của mẫu thân mình,vẻ mặt ngây dại ướt đẫm máu huyết trên gương mặt,méo mó tràn đầy thống khổ.
Mà cỗ thi thể kia vẫn như cũ không chút lay động,không thể loé lên một tia hy vọng nào cả,không thể tại đây thắp sáng tại trong thâm tâm nàng một tia.
Thanh âm gió rít như tiếng ma trêu quỷ hờn đùa bỡn thế gian,đại đạo vang vọng trên trời nổi lên vô tận dị tượng.
Mưa rơi tằm tã xuống cả khu thành trì.
Cả thiên địa như tại thống khổ đứa trẻ kia cảm thấy đáng thương thay hai cái mẫu tử người,đáng thương cùng bi thảm.
Nó tựa như khóc lên thanh âm rỉ xuống vô tận đại đạo pháp tắc ôm lấy đứa trẻ đáng thương này,bầu bạn với đứa trẻ lan toả hơi ấm an lành.
Cho đến cuối cùng cũng chỉ có Đại đạo an ổn bầu bạn cùng nàng,còn lại chỉ là cảm giác cô độc trống không,chẳng còn lấy một cái ý nghĩa để sống nào.
Thảo Tuyết bàn tay bé nhỏ bứt lấy mái tóc của mình,cào xé gương mặt của chính bản thân điên cuồng phẫn nộ.
Căm phẫn hận thù,hận cái thế gian chó má này,hận lũ cường giả súc sinh nhân tính cướp đi tính mạng của mẫu thân nàng.
Đôi mắt đỏ hoe,đồng tử dần trở nên tràn đầy sát khí,cả thiên địa dần chìm vào bên trong hắc vụ, lực lượng ma khí khủng bố vô biên bắt đầu hiển hiện.
Cái này doạ người khí tức khiến trên trời Hoàng Long Độc Chủ cảm thấy phấn khích kinh người nhanh chóng lao xuống.
Hắn tay nắm chặt quyền ấn,quang mang lấp loé hủy thiên diệt địa đánh xuống cái kia thân thể bé nhỏ.
Thảo Tuyết ngoảnh đầu nhìn lại,đôi mắt tràn đầy huyết lệ chảy xuôi,cả người không khác gì lệ quỷ, gương mặt tự cào xé đến dị dạng tình trạng,gào thét nhìn cái kia kẻ sát hại mẫu thân mình.
"Ta.....sẽ giết ngươi!!!!!".
Tiếng thét dài vang vọng cả thiên địa,Đại đạo buông xuống ngàn tỷ pháp tắc chúc phúc cho cái này hài nữ khiến cho nàng khí tức trở nên càng lúc càng cuồng bạo.
Ma khí kinh thiên động địa tựa muốn nuốt chửng cả thế gian vạn vật hướng thẳng kẻ kia phát động công kích.
Hoàng Long Độc Chủ pháp lực sôi trào,hắn tuy cảm nhận rõ ràng loại kia chết người chuẩn bị giáng xuống nhưng vẫn lao lên muốn chiến một trận.
Nhưng....
Toàn bộ nơi kia ma khí phát tán lan toả khắp thiên địa chính là vạn pháp bất xâm tuyệt đối không thể ngăn cản.
Nó đang không ngừng thôn phệ,luyện hoá một giới này như nhai sống một con bọ khiến thân thể của Hoàng Long Độc Chủ trong nháy mắt suýt chút tan thành cát bụi,trở thành năng lượng thuần túy.
"Không hổ là người có Ma Tâm a... cho ta xem nào tiểu nữ hài kia!!!".Hoàng Long Độc Chủ cười phá lên điên dại.
Đôi mắt đỏ rực như máu của Thảo Tuyết hướng thẳng kẻ kia tràn đầy căm phẫn,cơn thịnh nộ này không cách nào nguôi ngoai được.
Nỗi hận cả thế gian này khiến nàng hiện tại chân chính tẩu hoả nhập ma.Ma Tâm cuồng bạo còn chưa được giải phong nhưng vì nỗi đau đớn của Thảo Tuyết mà trở nên vô cùng hung ác.
Giờ đây nó đã lột xác thành hình hài y hệt Thảo Tuyết tí hon,cả người không khác gì ma thần giáng thế toả ra uy năng không cách nào tưởng tượng nổi.
Thời gian pháp tắc hiện hiện vô tận vĩ lực năm tháng,thời quang trường hà hiển hiện quá khứ,hiện tại,tương lai cảnh tượng.
Thiên địa như sắp nổ tung,đại đạo tán loạn,càn khôn vỡ nát,hỗn độn phá diệt bị luyện hoá không ngừng vô tận vĩ lực.
Thảo Tuyết bộ dáng trở nên đáng sợ cùng cực,khí tức ác liệt tựa muốn đồ sát vạn cổ chư thiên,dòng sông năm tháng vô tận thời không rung chuyển kịch liệt muốn băng diệt tại nơi này.
Càng chứng kiến một màn này,Hoàng Long Độc Chủ khuôn mặt vừa nãy mới còn phấn khích dần trở nên ngưng trọng.
Loại ác liệt khí tức này,đừng nói là Hạ Hoàng,cho dù có là Giáo Chủ cũng phải biến sắc.
Hắn thật không thể tin nổi cái Ma Tâm này lại có kinh thiên sức mạnh như vậy,quả nhiên chân chính thảm hoạ của vạn giới a.
Thảo Tuyết nơi tại mi tâm dần dần lực lượng nguyên thần khủng bố ngưng tụ,pháp tắc trật tự hủy diệt đan xen ngàn tỷ sợi,toả ra uy thế hàng lâm trấn sát vạn cổ chi thực.
Nó đen ngòm hắc vụ, trường kiếm sát lục chi khí quá mức đáng sợ toả ra uy năng vô lượng,vạn linh vạn vật vạn pháp vạn thần vì sự xuất hiện của nó mà sắc màu ảm đạm mất hết sinh khí.
"Đây là cổ thư ghi chép Ma Tâm một loại Bảo thuật kiếm quyết thần thông, Ma Đế Sát Lục Quyết!!!".Hoàng Long Độc Chủ hoảng hồn.
Sở dĩ lúc nãy tự tin cười phá lên như vậy cũng là vì chân thân của lão đang ngự trị tại nơi khác đồng dạng.Cho dù có bất trắc vẫn có thể dễ dàng khôi phục.
Hôm nay tới đây cũng chỉ vì muốn theo lời người đó thu thập thông tin xác nhận đồng dạng.
Nhưng hiện tại đây,loại kiếm quyết kia là quá mức vô thượng kiếm ý.
Hắn rõ ràng ghi chép hiểu biết,loại này nguyên thần hoà nhập sát lục pháp tắc vô thượng một chiêu xuất ra năm xưa thậm chí trực tiếp trảm sát một vị Đại Đế truyền kỳ.
Đã vậy một khi dính phải nhất định lưu lại nguyền rủa kỳ dị chắc chắn sẽ đón nhận cái kia kết cục thảm khốc nhất một dạng.
Cho dù có là chết đi về lại thân thể thì nó cũng sẽ đeo bám đến khi có kẻ xui xẻo dính phải hoàn toàn chết đi,cho dù lại phục sinh trở lại vẫn là tiếp tục bị nguyền rủa.
Loại này đây chính là cấm kỵ bảo thuật,là tà ma quỷ dữ chân chính thần thông không khỏi khiến người ta cảm giác kinh hãi nổi lên chập trùng.
Nhưng điều hắn không ngờ là muốn thực hiện loại kiếm quyết này nhất định phải là Ma Tâm chủ người thực lực Hoá Linh trở lên,vậy mà bây giờ nhìn xem...
Một đứa bé con đang thi triển loại cấm kỵ kiếm quyết vang dội vạn cổ chư thiên này một cách vô cùng vô lý.
Hoàng Long Độc Chủ lúc này đã tại cách xa cái kia thành trì khu vực đến không biết bao nhiêu là cái ức ức vô hạn dặm.
Nhưng loại cảm giác bất an không rõ vẫn tại hắn nơi thân rùng mình ớn lạnh.
"Cái gì chứ!?".
Hắn thực tế là chưa hề rời đi nơi này,đã bị sức mạnh năm tháng khoá chặt lại ở cái thời không đây không cách nào thoát khỏi.
Mà tại nơi kia,thân thể bé nhỏ của Thảo Tuyết nứt nẻ,mái tóc chuyển thành màu trắng điên cuồng ánh mắt nhìn lấy hắn một dạng như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Sát lục chi kiếm,trấn sát!!".Nàng hét lên một tiếng.
Thành trường kiếm bắt đầu toả ra ma khí kinh thiên động địa hướng thẳng Hoàng Long Độc Chủ xuyên qua mi tâm một dạng,căn bản không thể tránh né.
Hoàng Long Độc Chủ,ngạo nghễ đi tới,rốt cuộc đỉnh đầu chia làm hai nửa,não hải tung tóe nổ tung thành huyết vụ.
Nguyên thần của hắn suýt chút nữa băng diệt ngay tại nơi này.
Kiếm quyết lao đi xuyên lui dọc trên dòng sông năm tháng dần dần khuất bóng.
Tại trong bóng tối ẩn hiện không gian,Cẩm Nương lúc này chứng kiến toàn bộ quá trình xảy ra nhưng từ lúc vụ việc ập tới là nàng không thể nhúc nhích được kỳ lạ sự tình.
Thiên địa dần khôi phục lại dáng vẻ vốn có, nhưng những người đã chết thì không thể như ban đầu sống lại.
Thảo Tuyết giờ phút này ngồi khụy xuống đống đổ nát,mái tóc đen nhánh trước kia nay đã bạc trắng,đôi mắt đỏ rực mất hết sinh khí tựa như ma quỷ đồng dạng.
Lệ huyết lăn dài trên má,khóc không thành tiếng nữa.
Nàng ngồi tại đó,khuôn mặt vô hồn,ôm lấy thi thể mẫu thân của mình,miệng không ngừng lẩm bẩm hai tiếng mẫu thân.
Một đứa trẻ đáng thương đã không còn nơi nương tựa,mất đi người mà mình yêu quý nhất trên đời, người đã cho nàng hơi ấm hạnh phúc nhất.
"Người không cần nữ nhi nữa sao,mẫu thân"
"Nếu người vẫn cần nữ nhi thì hãy mau tỉnh lại đi,cử động một chút chút thôi cũng được...xin người đừng bỏ nữ nhi lại một mình!!".
Thảo Tuyết giọng nói run rẩy khẽ thốt lên trong vô thức.
Nàng xót xa tiếc nuối,đau đớn ôm lấy thi thể lạnh lẽo của mẫu thân mình bên cạnh,cố gắng tại nơi đó ước mong người sẽ tỉnh lại.
Thảo Tuyết bộ dáng mệt mỏi tới cùng cực,muốn vung dao tự sát ngay tại nơi này, nhưng nàng muốn ngồi đây,chờ..chờ...chờ mãi mãi cho đến khi người tỉnh lại.
Những ước mong khao khát cùng cực, những hy vọng bể nát,trái tim của nàng đau như bị xé toạc.Thâm tâm hận đến tan xương nát thịt lũ súc sinh tu sĩ.
Cứ như vậy,cái này hài nữ 5 tuổi ngồi tại nơi đây trong cái thế giới tràn ngập mùi máu tanh tưởi này miệng cứ thế lẩm bẩm năm chữ "Đừng bỏ rơi nữ nhi".
Không phải vì Thảo Tuyết muốn mẫu thân bên cạnh mình,mà chỉ hy vọng người có thể tiếp tục sống tiếp,có thể tại trên đời nở một nụ cười như trước kia ký ức.
Nỗi đau thống khổ liên tục gặm nhấm tâm can của Thảo Tuyết, nhưng nàng không thể thay đổi gì hết,chẳng thay đổi được gì cả.
"Có ai không, cứu mẫu thân tôi với!!".Thảo Tuyết ngửa mặt nhìn trời,huyết lệ chảy xuôi ròng ròng rơi tại nền đất đỏ thẫm.
Nhưng ai có thể giúp nàng chứ.
Đúng vào lúc này,
Tại phía trước Thảo Tuyết bỗng có một bạch y nữ tử dáng vẻ siêu trần thoát tục đi tới,nàng nở một nụ cười nhẹ nhìn cái kia hài nữ với vẻ tò mò.
"Ân,vậy ra đây là thê tử chính thất của huynh ấy nếu ta không xuất hiện a!!".Bạch y nữ tử nhẹ nhàng cất giọng.
Thanh âm nhẹ nhàng êm dịu,hay tựa như Tiên Khúc,mỗi từ ngữ âm vang đều là có thể viết thành bài thơ ca ngợi hết lời.
Nàng nhẹ nhàng bước đến trước mặt của Thảo Tuyết còn đang thẫn thờ vô hồn không cần để ý đến nàng.
"Thật đáng thương làm sao,thôi thì vì cuộc sống hoà thuận sau này nên ta sẽ giúp muội muội đây vậy!!".Nữ tử bạch y mỉm cười lên tiếng.
Nghe được thanh âm ngay sát bên cạnh,Thảo Tuyết từ từ dùng con mắt đỏ hoe màu máu nhìn về nữ tử thần bí này.
Khuôn mặt Thảo Tuyết là vô số vết cào xước tới biến dạng dị dáng bởi chính tay bản thân gây ra trong cơn phẫn nộ.
Nàng nhìn tới nữ tử thần bí không khỏi kỳ lạ cùng thẫn thờ,miệng vẫn lẩm bẩm năm chữ kia liên tục.
"Muội có muốn mẫu thân mình cùng tất cả người trong thành đã chết sống lại không?".Bạch y nữ tử nhẹ nhàng nói.
Lời này vừa ra,Thảo Tuyết liền mở to hai mắt nhanh chóng bám lấy hai bên vai của bạch y nữ tử này bằng đôi bàn tay nhuốm đầy máu tươi.
"Tỷ tỷ có thể giúp mẫu thân của muội sống lại sao,có thật không,có được không!?".Thảo Tuyết giọng nói vội vã rối loạn.
Nàng đã từ trong cơn tuyệt vọng thấy được một tia hy vọng xuất hiện,nếu là có thể nàng nhất định sẽ đánh đổi bằng bất cứ cái giá gì.
"Đương nhiên có thể, nhưng với một điều kiện!!".
"Điều kiện gì,tỷ tỷ mau nói đi muội nhất định sẽ làm được!!".
Bạch y nữ tử cười khổ lên tiếng và Thảo Tuyết nhanh chóng đáp ứng ngay lập tức.
Nàng bám víu lấy cái này hy vọng tuyệt đối sẽ không buông bỏ trước mắt ánh sáng mặc kệ lời kia có phải thật hay không nàng cũng không cần nhận biết nữa.
Nghe được lời này bạch y nữ tử liền chắp tay lại như muốn cầu xin điều gì đó từ Thảo Tuyết với vẻ mặt muốn nàng đáp ứng cho bằng được.
"Nếu sau này muội gặp huynh ấy thì xin hãy chấp nhận ta cùng muội làm chính thất...không...chỉ cần cho ta làm thiếp thôi cũng được,nhé nhé!!".Bạch y nữ tử gượng gạo nói.
Thảo Tuyết nghe vậy không hiểu gì cả nhưng ngay lập tức gật đầu đồng ý mặc kệ đó là cái gì sự tình.
Thấy được cái gật đầu đầy vội vàng của Thảo Tuyết làm bạch y nữ tử chỉ biết thở dài cảm thấy bản thân đáng lý nên can thiệp từ sớm cho rồi.
Bạch y nữ tử chỉ đơn gian động ý niệm một cái,sinh khí cuộn trào nơi đây phủ xuống khắp nơi thành trì bên trong.
Những linh hồn vỡ nát từ bên trong những thời không lúc xảy ra vụ việc tại hiện tại chỗ này ngưng tụ toàn bộ đích xác thân thể bắt đầu khôi phục sự sống trở lại,chân chính phục sinh.
Mẫu thân của Thảo Tuyết thần hồn vẫn tại thân nên chớp mắt đã có thể khôi phục thương thế có thể cử động tay chân.
Mị Hồng nơi kia xuyên thủng thân thể chết đi cũng là được nhẹ nhàng rút ra khỏi thân kích nằm trên nền đất bắt đầu phục sinh lại.
Thảo Tuyết bộ dáng chấn kinh vui mừng khôn xiết nhìn mẫu thân của mình đang từ từ mở mắt,làn da hồng hào,hơi thở ổn định.
"Mẫu thân......ô...!!".Thảo Tuyết khóc lên nức nở ôm lấy thân thể mẫu thân của nàng.
Mọi nỗi đau tuyệt vọng vừa rồi tan biến ngay lập tức chỉ còn lại những hạnh phúc khôn xiết trong lòng,khóc lên như điên như dại.
Mọi tổn hại trên người Thảo Tuyết cũng tại vừa rồi khôi phục dáng vẻ ban đầu cái hài nữ vốn có một dạng.
Thảo Linh mơ màng tỉnh lại cứ ngỡ bản thân đã chết nhưng may mắn vẫn còn sống một dạng,khi thấy Thảo Tuyết nữ nhi của mình liền vui mừng như điên ôm lấy nữ nhi mình vào lòng.
Vẫn là hơi ấm quen thuộc đó.
Thứ mà không một cái gì trên đời có thể so sánh.
"Hãy nhớ lấy,ngày sau nhất định muội phải giữ lời đấy!!".Bạch y nữ tử nhẹ nhàng cất giọng biến mất bên trong hư không.
.....
Mà tại bộ phận này ký ức quan sát,Thảo Tuyết nhìn xuống quan sát ký ức của mình không khỏi mỉm cười nhẹ.
Cảm thấy lần này thật may a.
"Thật may mắn làm sao!!".Thảo Tuyết nhẹ nhàng bước đi hướng về phía ánh sáng nơi cuối con đường.
Hy vọng bản thân có thể tiếp tục được sống với mẫu thân của mình mà chạy ra xa khỏi cái con đường bóng tối.
"Đừng đến đó!!".
Nhưng bất ngờ một cánh tay giữ lấy nàng lại cất giọng.
Thảo Tuyết bất ngờ nhìn lại thì thấy một bản thân mình đang chỉ đường cho nàng về phía con đường bóng tối.
Tại nơi cuối con đường tối này có một ánh sáng khó tả và nàng dần cảm nhận được đó là nơi nàng thuộc về.
Vậy là liền chạy tới muốn ra khỏi nơi này bỏ lại phía sau con đường ánh sáng nơi mà lối ra là một màu đen kịt u ám.
Và rồi trở về hiện thực...
Thảo Tuyết mơ hồ mở mắt,nàng nhìn thấy bản thân khuôn mặt đang sát na bên má một ai đó,một người thiếu niên.
"Tỉnh rồi à cô gái mít ướt!!".
Giọng nói quen thuộc với cái vẻ cợt nhả không lẫn vào được chính là Trần Dương,hắn đang cõng cô gái nhỏ này.
Và lúc này đây,cả cái tinh cầu khổng lồ đang chìm trong mưa máu tằm tã,đây chính là do hắn đã thảm sát toàn bộ bọn yêu thú, thực thể... Trên toàn cái tinh cầu đây gây nên tình trạng.