Chương 9 : Tội bất kính với bậc quân vương
Trên giường cũng không có nhiều đồ đạc cho lắm, đã tìm hết rồi vẫn không thấy, chứng tỏ là đang bị giấu đi.
Xem ra, Tần Duyệt Lăng muốn ra tay với hắn rồi.
Hắn cười khổ một tiếng, tuyệt vọng nói: "Định Tâm Ngọc đang ở chỗ Bệ hạ, đúng không?"
"Ừm, ta giúp huynh cất giữ một chút."
Tần Duyệt Lăng không biết xấu hổ nói.
"Bệ hạ, người trả lại cho ta có được không? Nếu không có Định Tâm Ngọc, ta hoàn toàn không thể khống chế được linh khí trong người, những linh khí này sẽ biến thành Mị khí, khiến cho ta mất đi lý trí, không ngừng quyến rũ người.
Chẳng lẽ người muốn Thừa tướng của người, cánh tay phải của người, trở thành món đồ chơi trên giường sao?”
Lâm Thanh Sam bất lực khuyên nhủ.
Từng lời hắn nói đều chân thành.
Chỉ cần là Nữ Đế thông minh một chút, đều sẽ không làm như vậy.
Dù sao thì Lâm Thanh Sam cũng được coi là trụ cột của Đông Tần.
Mỹ nam rất dễ tìm, nhưng nhân tài trị quốc thì không dễ tìm được như vậy.
Nhưng Tần Duyệt Lăng lại trợn tròn mắt nhìn hắn, bỗng nhiên mỉm cười nói: "Ừm, huynh đoán đúng rồi đấy, ta muốn."
“Hả? Người đây là muốn hủy hoại ta… Bệ hạ, người đừng nói giỡn nữa.”
"Đúng vậy, ta muốn hủy hoại huynh đấy, huynh thấy thế nào? Bây giờ mới nhận ra sao?"
Tần Duyệt Lăng vui vẻ nói.
Câu nói trực tiếp như vậy, khiến cho Lâm Thanh Sam sững sờ.
Nàng ta đã nói thẳng ra như vậy rồi, hắn còn có thể nói gì nữa đây?
Tần Duyệt Lăng chậm rãi giơ tay lên, nàng nhân lúc Lâm Thanh Sam đang ngẩn người, liền nhào lên.
Toàn bộ tu vi trong người Lâm Thanh Sam hiện tại đều đã biến thành Mị khí, hắn hoàn toàn không thể sử dụng linh khí.
Một khi sử dụng, hắn sẽ bị Mị hóa nhanh hơn.
Hắn chỉ có thể ngả người ra sau, trên mặt đầy vẻ không cam lòng và bất lực.
Hai tay Tần Duyệt Lăng ấn chặt lấy tay Lâm Thanh Sam, cứ như vậy nằm trên người hắn nhìn.
“Lâm Thanh Sam, tối qua, huynh đã phạm phải tội bất kính với bậc quân vương đó.”
Tần Duyệt Lăng cười nói.
Nghe vậy, Lâm Thanh Sam thở dài, tuyệt vọng nói: “Ta đúng là đáng chết, ta sẵn sàng chịu bất cứ hình phạt nào, nhưng mà, có thể nào không phải kiểu này được không?”
Hắn có thể chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật, chứ không phải trở thành thú cưng của quân vương.
Hắn được giáo dục không cho phép hắn làm như vậy!
“Bây giờ huynh có thể kháng cự ta sao?”
Tần Duyệt Lăng ngày càng hưng phấn hỏi.
Lâm Thanh Sam im lặng không nói, hắn là người biết nhìn thời thế nhất, chỉ cần suy nghĩ một chút, liền hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.
Giọng nói của hắn cố gắng giữ bình tĩnh, cho dù biết bản thân không thể trốn thoát, nhưng hắn vẫn muốn tranh lấy một chút lợi ích.
Hắn nhẹ nhàng hỏi: "Bệ hạ sẽ không tha cho ta, đúng không?
Từ tối qua, người đã trăm phương ngàn kế muốn hủy hoại ta rồi."
"Không phải là hủy hoại, mà là sủng ái.
Thanh Sam, huynh có biết là ta thích huynh nhiều như thế nào không? Ta… ta không nhịn nổi nữa rồi."
Tần Duyệt Lăng không muốn nói nhiều nữa, nàng cúi đầu xuống, muốn hôn Lâm Thanh Sam.
Môi của Lâm Thanh Sam vừa mới kết vảy, hắn muốn tránh né nụ hôn của đối phương.
Nhưng nghĩ đến bản thân vẫn còn phải thương lượng, liền nhịn đau, hơi hơi ứng hợp một chút.
Sau đó, nhân lúc thở, hắn liền vội vàng nói: "Bệ hạ, cầu xin người, cầu xin người hãy nghe ta nói mấy câu đã có được không?
Sẽ không mất nhiều thời gian của người đâu."
Tần Duyệt Lăng vẫn nhìn hắn, nàng cũng không vội.
Chim đã nướng chín rồi, không thể nào bay đi được.
Nàng muốn xem vị chính trị gia đỉnh cao này muốn nói gì.
Lâm Thanh Sam chớp chớp đôi mắt hơi cay, cố gắng không để bản thân khóc.
Hắn biết, nếu như hắn mà khóc, Tần Duyệt Lăng sẽ càng thêm phấn khích.
Thế giới nữ tôn, một khi nam nhân đã yếu đuối, thì sẽ rơi vào bị động.
Hắn cưỡng ép bản thân bình tĩnh, sau đó chậm rãi nói: "Bệ hạ, ta đã phụ tá người ba năm, giúp người lên ngôi vua, dọn dẹp hết mọi chướng ngại vật.
Không nói đến công lao, thì ít nhất cũng có khổ lao.
Ta không phải là muốn kể lể công lao, ta chỉ muốn nói, ta dùng công lao, khổ lao ba năm qua, đổi lấy một lần thả lỏng cho ta, được không?"