Chương 55: Tiến thoái lưỡng nan

Lâm Thanh Sam thực sự muốn ngồi bệt xuống đất giả chết.

Nhưng mà, hắn vẫn cố gắng chịu đựng.

Nếu bây giờ không chịu đựng nổi, thì cũng như là đầu hàng trước.

Con người ta, nhất định phải “gan dạ”!

Thị vệ đi vào một lúc, sau đó đi ra.

“Bệ hạ, Tiên hoàng muốn người vào một mình, người không được khỏe, không muốn gặp quá nhiều người."

Tên thị vệ liếc nhìn Lâm Thanh Sam, nói.

"Không thể vào cùng nhau sao?”

Tần Duyệt Lăng không hài lòng nhìn Lâm Thanh Sam, nàng muốn đưa hắn đi gặp mẹ mình.

Hắn cười nói một cách không tự nhiên: “Có lẽ là do Tiên hoàng không được khỏe …”

“Ca ca, hôm nay huynh nói chuyện không dùng não sao? Mẫu thân đã mất rồi, làm sao mà không khỏe được?”

Tần Duyệt Lăng bị hắn chọc cười, trêu chọc nói.

Vì Mẫu hoàng đã ra lệnh, cho nên nàng sẽ không làm trái.

Nàng buông Lâm Thanh Sam ra, nhìn vào trong đại điện, lấy hết dũng khí, chậm rãi bước vào.

Thấy nàng bước vào đại điện, Lâm Thanh Sam lập tức hoảng sợ, không biết phải làm sao.

“Đại nhân, sắc mặt ngài không tốt lắm, có muốn nghỉ ngơi một chút không?”

Hai thị vệ tò mò hỏi.

"Không cần đâu, ta đi dạo xung quanh một chút, nóng quá, nóng quá..."

Hắn cũng không muốn đứng chờ ở cửa, hắn sợ đối phương ra ngoài trút giận lên người mình.

Hắn chậm rãi lùi lại, đi đến góc tường.

Lâm Thanh Sam dựa vào tường, thỉnh thoảng lại nhìn vào trong đại điện một cái, thầm cầu nguyện đừng có nói hớ.

Nhưng hắn càng nghĩ lại càng thấy tuyệt vọng, mục đích Tần Duyệt Lăng đến đây là để nói chuyện này.

Đây không phải là “nói hớ” mà là nói thẳng luôn.

“Bốp!”

Có người vỗ vai hắn một cái.

Lâm Thanh Sam sợ hãi, ngã ngồi xuống đất, hắn quay đầu lại, phát hiện người kia là Tần Duyệt Lương mà hắn chưa gặp trong hai mươi ngày.

Nàng mặc bộ quần áo màu trắng, tay cầm chổi, lạnh lùng nhìn hắn.

Lâm Thanh Sam muốn khóc cũng không ra nước mắt, thực sự là tiến thoái lưỡng nan.

“Lén lén lút lút, huynh đang làm gì vậy?”

Tần Duyệt Lương lạnh lùng hỏi.

Lâm Thanh Sam suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hắn nghĩ đến, có lẽ Tần Duyệt Lăng sẽ không bao giờ cho phép hắn đến đây nữa.

Có lẽ, đây là lần cuối cùng hắn gặp Tần Duyệt Lương.

Hắn liền nhanh chóng nắm lấy cơ hội này, nói với Tần Duyệt Lương: "Lương Vương Điện hạ, chúng ta tạo phản đi."

“Hả?”

Tần Duyệt Lương nhíu mày, không hiểu tại sao ban ngày ban mặt mà hắn lại phát điên như vậy.

"Lương Vương Điện hạ, bây giờ thủ lĩnh Ngự Lâm Quân là thuộc hạ của người, ta cũng sắp xếp người trong triều cho người rồi, đây là thời cơ tốt nhất!"

Lâm Thanh Sam xúi giục.

Tần Duyệt Lương nhìn hắn một lúc, sau đó thản nhiên nói: "Xin lỗi, ta không quen biết người."

Nói xong, nàng tiếp tục quét đất một cách tức giận.

Lâm Thanh Sam đứng hình, hắn không hiểu Đại hoàng nữ có tham vọng như vậy đang nghĩ gì.

Hắn không phải là hôm nay mới nói về chuyện này, hắn đã xúi giục nàng rất l lâu rồi.

Mấy tháng qua, nàng rất có ý định mà.

Sao bây giờ lại nói là không quen hắn chứ?

Hắn thực sự không còn thời gian nữa rồi!

"Lương Vương Điện hạ…”

“Lâm Thanh Sam, huynh không thấy mình hơi quá đáng sao?”

Tần Duyệt Lương ném chổi xuống, nhìn hắn với vẻ mặt chán ghét.

"Ta quá đáng? Tại sao lại nói ta quá đáng? Chẳng phải là muốn giúp người trở thành Nữ Đế hay sao? Đây không phải là ước mơ của người sao?"

Lâm Thanh Sam hỏi.

“Huynh đã nói mười ngày thăm ta một lần, mà lại biến mất lâu như vậy?

Ta hiểu rồi, thì ra là huynh không muốn uống Ngưng Thân Đan, huynh muốn biến thành Mị Ma, quyến rũ muội muội ta.

Hừ, ta quả thực là mù mắt, lại có thể thích huynh, hiện tại nghĩ lại, thì ra là ta đã bị lừa.”

Tần Duyệt Lương nói một cách độc ác.

Lâm Thanh Sam không biết phải nói gì, hắn thở dài một cách bất lực: “Lương Vương Điện hạ, thực sự là ta có nỗi khổ không nói nên l lời, muội muội người trói ta lại, tra tấn ta trong mười ngày, ta..."

Hắn nghĩ đến chuyện Tần Duyệt Lăng đang tranh cãi với Tần Như Ý trong đó, hắn biết rõ bản thân sắp gặp đại nạn.

Vậy mà Đại hoàng nữ này lại hoài nghi hắn.

Hắn không kiềm chế nổi nước mắt, lại khóc nữa rồi.

Mị Ma cơ thể này sao lại "phế" như vậy chứ, tại sao cứ động một cái là khóc?

Bây giờ đang là thời khắc quan trọng nhất để đàm phán, huynh khóc lóc như vậy sao được?

“Haha, ta chỉ nói vài câu thôi, mà huynh đã khóc rồi, Thừa tướng này, bây giờ thực sự là "diễn xuất” giỏi đó.”

Tần Duyệt Lương lạnh lùng nói.

“Lương Vương Điện hạ, chuyện đúng sai ta không muốn nói nữa, Tần Duyệt Lăng có lẽ sẽ không bao giờ cho ta ra khỏi cửa, còn việc có thể trở thành Nữ Đế hay không, là do người quyết định.”

Lâm Thanh Sam lau nước mắt, xoay người đi đến cửa.

Nhưng lúc này, Tần Duyệt Lương lại túm lấy tay hắn.

Kéo một cái, hắn liền ngã vào trong vòng tay của nàng.

“Điện hạ, người…”

Tần Duyệt Lương nổi giận, nam nhân ti tiện này, lại còn tỏ ra đáng thương trước mặt nàng.

Hai mươi ngày không đến, đến rồi lại kêu nàng tạo phản.

Nàng tức giận hôn lên.

Lâm Thanh Sam muốn đẩy nàng ra, nhưng làm gì còn sức nữa.

Qua rất lâu, Tần Duyệt Lương mới buông hắn ra.

"Huynh chết đi."

Nói xong câu này, nàng đẩy hắn ra ngoài.

Lâm Thanh Sam không đứng vững, loạng choạng bước đến cửa đại điện.

Đồ điên sao?

Không có tầm nhìn hay sao?

Nữ nhân này, tại sao lại hẹp hòi như vậy chứ?

Đúng lúc hắn muốn mắng, thì nhìn thấy Tần Duyệt Lăng mặt mày u ám đi ra từ trong đại điện.

“Huynh đi đâu vậy?”

Tần Duyệt Lăng khó chịu hỏi.

Lâm Thanh Sam đứng vững người, hắn là người rất tinh ý, thấy Tần Duyệt Lăng không phải là đang giận mình, liền cúi đầu nói: "Ở đây nóng quá, cho nên ta tìm nơi khác để nghỉ ngơi một chút.”

“Hừ, đi thôi, sau này chúng ta không đến đây nữa." Tần Duyệt Lăng quay đầu lại, hét lớn với đại điện một tiếng: "Chúng ta không đến đây nữa, dù người có cầu xin, thì chúng ta cũng không đến!

Tức chết người!

Không đúng, người đã chết rồi, nên phải là làm người sống lại mới đúng."

Nói xong, nàng dắt theo Lâm Thanh Sam đang ngây người, rời đi.

Lâm Thanh Sam giống như người vừa thoát chết trở về, hắn run rẩy ngồi trên xe ngựa, nghe Tần Duyệt Lăng than phiền.

“Vừa vào đến nơi, bà ấy liền trách mắng ta, nói là ta đến không đủ thường xuyên, ta không lo liệu chuyện triều chính.

Ta không lo liệu chuyện triều chính sao?

Chẳng phải là ta giao hết cho huynh và Hồng Ngọc tỷ sao?

Đúng, ta đến đây ít một chút, nhưng chẳng phải huynh luôn đến hay sao?

Ta là Nữ Đế mà, tốt hay không?

Không cần ta phải tự tay làm tất cả chuyện đúng không?

Hàng ngày ta rất bận mà.

Vì vậy nên hai chúng ta đã cãi nhau một trận.

Bà ấy còn nói là ta không đối xử tốt với tỷ muội, đùa sao, làm thế nào để ta đối xử tốt với đại tỷ đây?

Hay là để ta nhường ngôi cho tỷ ấy đây?

Thực sự là tức chết ta!”

Nói càng l lâu, nàng càng tức giận, sau đó nàng thậm chí còn khóc.

Lâm Thanh Sam cười gượng một cái, hắn cảm thấy may mắn trong lòng, vội vàng an ủi Tần Duyệt Lăng.

Tần Duyệt Lăng ôm chặt lấy cổ hắn, nói một cách "mật nồng": “Ca ca, sau này nhất định huynh phải bảo vệ ta, đừng có giống như mẫu thân ta, chỉ biết trách mắng ta."

“Ừm…” Lâm Thanh Sam bất lực đồng ý.

Nhưng mà, làm sao hắn bảo vệ nàng được chứ?

Ngay cả ra khỏi cửa hắn cũng làm không được.

Sau khi trở về Tụ Trúc Hiên, Lâm Thanh Sam cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Hôm nay hắn đã trải qua quá nhiều chuyện.

Hắn buồn ngủ muốn đi ngủ, Tần Duyệt Lăng cũng không làm khó hắn, nàng cho phép hắn đi ngủ.

Còn nàng thì đi xem tấu chương với vẻ mặt bất mãn, không muốn cho mẫu thân coi thường mình.

Nhưng mà, sau khi xem xét một lúc, nàng vẫn cảm thấy Lâm Thanh Sam nằm trên giường trông hấp dẫn hơn.

Haizz, nam nhân nhà mình giỏi như vậy còn không vừa lòng hay sao?

Nàng thích hưởng thụ hơn.

TruyenCV.app là nền tảng miễn phí đọc truyện chữ đóng góp nội dung từ các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo.
Truyện Tiên HiệpTruyện Huyền HuyễnTruyện Võng DuTruyện Đô ThịTruyện Kiếm Hiệp
Truyện hoàn thànhTruyện chọn lọcXếp hạng đang đọcXếp hạng đề cử Xếp hạng lượt đọc