Chương 22: Muốn chết cũng không được

Tần Duyệt Lăng sẽ không đi đâu.

Nàng ta chính là đang chờ đợi thời khắc này.

Nàng ta đóng cửa lại, đứng trước mặt hắn, treo viên trân châu lưu hình ở vị trí thích hợp, sau đó giơ tay ra vuốt ve tóc hắn.

Tóc của Lâm Thanh Sam bị mồ hôi làm ướt, sau khi bị nàng ta vuốt, trông càng thêm rối bời.

“Lâm ca ca, cầu xin ta, ta giúp huynh.”

Lâm Thanh Sam muốn rời đầu khỏi tay nàng ta, nhưng mà, bàn tay của nàng ta giống như có ma lực, khiến hắn phải cọ vào.

Hắn như một con chó con đang nịnh nọt chủ nhân, dùng trán cọ vào lòng bàn tay của Tần Duyệt Lăng.

Nữ nhân đây rồi!

Là thuốc giải của hắn…

"Lâm Thanh Sam, huynh còn nghe thấy ta nói không?"

Tần Duyệt Lăng sờ sờ mặt hắn, nhẹ nhàng hỏi.

Não bộ của Lâm Thanh Sam đã bị Mị khí khống chế, hắn cố gắng thay đổi thành một biểu cảm nịnh nọt.

“A Lăng, giúp ta có được không? Người tốt bụng, ta thực sự khó chịu lắm."

"Huynh gọi ta là gì?” Tâm trạng Tần Duyệt Lăng lập tức tốt lên.

Ba ngày này thực sự không uổng phí.

Thực ra gọi là "A Lăng" cũng được, nàng ta không ngại làm hậu bối.

Nhưng mà, điều quan trọng nhất là phải khiến cho Lâm Thanh Sam chấp nhận nàng ta, cho nên, hắn vẫn phải gọi nàng ta một cách tôn kính.

“Bệ hạ…”

"Hửm? Lại gọi sai rồi."

Cuối cùng Lâm Thanh Sam cũng hoàn toàn nhận thua, hắn không ngừng cọ mặt vào tay của Tần Duyệt Lăng, hy vọng có thể tỉnh táo hơn một chút từ lòng bàn tay mát lạnh này.

Nhưng tiếc thay, càng chạm vào nhiều, hắn lại càng khó chịu.

Cuối cùng, hắn bất lực gọi: "Thê chủ …”

Tần Duyệt Lăng ngồi xổm xuống trước mặt hắn, ôn nhu nói: "Vậy thì huynh nói cho ta biết, “Ta yêu người” nói như thế nào?”

Mắt của Lâm Thanh Sam vẫn còn đỏ ngầu, cuống họng hắn cựa quậy một cái, thở gấp, bỗng nhiên hét lên một tiếng: "Tần Duyệt Lăng, người chết đi!”

“Huynh vẫn còn dám chửi ta, huynh thật sự rất cứng đầu. Còn muốn chống cự nữa không?" Tần Duyệt Lăng thản nhiên nói.

"Tần Duyệt Lăng, người là kẻ ti tiện..."

"Tần Duyệt Lăng, ta muốn giết người …"

"Tần Duyệt Lăng, ta… ta yêu người."

… …

"Thê chủ, ta yêu người."

"Bệ hạ, ta yêu người."

“Thê chủ, Sam Nhi muốn chết rồi …”

……

“Tần Duyệt Lăng, đủ rồi!”

Lâm Thanh Sam dùng chăn trùm đầu, oán hận nói, hắn không muốn nghe tiếng hét của mình khi phát bệnh.

Nhưng mà, Tần Duyệt Lăng ngồi bên cạnh lại bật hình ảnh lưu lại cho hắn nghe lần nữa.

“Lâm ca ca, huynh xem đi? Huynh có nghĩ đến sức lực vòng hai của huynh mạnh như vậy không?"

Tần Duyệt Lăng nhận xét, nàng ta lật chăn trùm đầu Lâm Thanh Sam xuống, nói.

Lâm Thanh Sam đỏ mặt, vùi mặt vào gối, khó nhọc nói: "Tần Duyệt Lăng, đủ rồi đấy."

"Ta không ngừng đâu, chẳng phải huynh nói ghét ta đến chết hay sao? Chẳng phải huynh không muốn nói “ta yêu người" hay sao?

Vậy tại sao giọng nói của huynh lại êm tai như vậy?"

Tần Duyệt Lăng vui vẻ đặt trân châu lưu hình đến bên tai hắn, cố ý để cho hắn nghe.

Lâm Thanh Sam bực bội giơ tay ra đẩy nàng ta ra, nhưng sức lực của hắn thực sự quá yếu, đẩy nhiều lần cũng không thành công, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận.

Nhìn thấy bộ dạng bất lực của hắn, Tần Duyệt Lăng cảm thấy thích thú không thôi.

Nhưng mà, nàng ta cũng không trêu chọc nữa, nàng ta còn có nhiều chiêu chưa sử dụng.

Sau khi cất trân châu lưu hình, nàng ta nói một cách ôn nhu: “Lâm ca ca, nói cho huynh biết một tin vui, Lâm gia đã chạy trốn hết rồi."

Nghe xong, Lâm Thanh Sam chậm rãi ngẩng đầu lên, hắn bình tĩnh nhìn nàng ta.

Tần Duyệt Lăng cũng bình tĩnh nhìn lại.

"Người biết rồi?" Lâm Thanh Sam hỏi.

"Hừ, Lâm Thừa tướng của chúng ta làm sao có thể ngồi yên chờ chết được?

Bốn ngày trước, huynh đã bảo Lâm Hồng Ngọc trở về chuẩn bị phải không?

Chỉ là không ngờ, họ chuyển đi nhanh như vậy."

Tần Duyệt Lăng nói một cách mỉa mai.

Nàng ta tình tứ nói: “Lâm ca ca, người thân của huynh không hề quan tâm đến tính mạng của huynh, huynh không nhận ra sao?”

Sắc mặt Lâm Thanh Sam u ám, hắn thản nhiên nói: "Ta không cần họ quan tâm, chỉ cần ta không có lỗi với họ là được."

Tần Duyệt Lăng nhìn hắn cười nói: “Vậy huynh có biết mình sẽ trải qua những gì không?"

"Haha, ta biết, nhưng mà ta xin Bệ hạ một chuyện.” Lâm Thanh Sam bình tĩnh nói.

“Huynh cứ nói.”

"Người hãy thu xếp hậu sự cho ta, đốt thành tro là được rồi, ta không còn bận tâm đến chuyện gì nữa.”

Lâm Thanh Sam bình thản nói.

Gia đình đã rời đi, hắn không còn gì để lo lắng nữa.

Muốn chết chỉ cần tìm thời cơ là được, treo cổ cũng được, cắn lưỡi cũng được.

Tần Duyệt Lăng nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Huynh không còn vướng bận gì nữa sao?

Ồ, vậy ta sẽ bảo tỷ tỷ của huynh ở trong ngục tự tử."

Nói xong, nàng ta đứng dậy, giả vờ bước đi.

Trong đầu Lâm Thanh Sam “Ong" một tiếng, hắn vội vàng túm lấy tay của Tần Duyệt Lăng, nói với giọng run rẩy: "Hồng Ngọc tỷ đang ở trong ngục sao? Tại sao? Tại sao tỷ ấy lại ở trong ngục?"

Tần Duyệt Lăng cười lạnh nói: "Dám xông vào hoàng cung, ám sát Nữ Đế, nếu không bị giam trong ngục chờ chết, chẳng lẽ ta phải đưa nàng ta đến gặp ái phi của ta hay sao?

Không được, quá nguy hiểm."

Lâm Thanh Sam lo lắng đứng dậy, nhưng chân yếu ớt, hắn vừa đứng dậy, liền ngã xuống đất.

Tần Duyệt Lăng vô thức đỡ hắn dậy, sau đó nói với giọng châm chọc: “Huynh làm gì vậy? Nghe nói sát thủ bị bắt, nên hưng phấn quá mà quỳ lạy hay sao?"

Lâm Thanh Sam liền ngoan ngoãn quỳ xuống, Lâm Hồng Ngọc là tỷ tỷ kết nghĩa của hắn, cũng là người mà hắn quan tâm.

Hắn kéo góc áo Tần Duyệt Lăng, nói với giọng cầu xin: "Bệ hạ, tỷ tỷ ta tính cách thẳng thắn, chắc là tỷ ấy biết ta ở trong hoàng cung, nên muốn đến thăm ta, tỷ ấy sẽ không ám sát người đâu, xin người tha cho tỷ ấy, được không?"

"Tại sao ta phải tha cho nàng ta? Hơn nữa, nàng ta là tự nguyện vào thiên lao chuộc tội cho huynh."

Tần Duyệt Lăng cười hì hì nói.

Đầu óc của Lâm Thanh Sam nhanh chóng suy nghĩ, lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Sau khi Lâm Hồng Ngọc đưa Lâm gia rời đi, chắc chắn nàng ta không yên tâm về hắn, liền trở lại, muốn cứu hắn đi cùng.

Nhưng mà, chắc chắn là nàng ta đã bị Tần Duyệt Lăng uy hiếp, nên Lâm Hồng Ngọc liền ngốc nghếch chui vào trong thiên lao.

Lâm Thanh Sam hối hận vì khi đó hắn không nói rõ cho Lâm Hồng Ngọc biết, bảo tỷ ấy cùng gia đình rời đi.

Nhưng mà, nếu như khi đó hắn nói như vậy, Lâm Hồng Ngọc nhất định không chịu quay về quê.

“Bệ hạ, ta có thể đi thăm tỷ ấy một lúc được không?” Lâm Thanh Sam cẩn thận hỏi.

“Tại sao ta phải tha cho nàng ta? Hơn nữa, nàng ta là tự nguyện vào thiên lao để chuộc tội cho huynh mà.”

Tần Duyệt Lăng cười hì hì nói.

TruyenCV.app là nền tảng miễn phí đọc truyện chữ đóng góp nội dung từ các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo.
Truyện Tiên HiệpTruyện Huyền HuyễnTruyện Võng DuTruyện Đô ThịTruyện Kiếm Hiệp
Truyện hoàn thànhTruyện chọn lọcXếp hạng đang đọcXếp hạng đề cử Xếp hạng lượt đọc