Chương 17: Khách không mời mà đến
“Đệ…”
Lâm Hồng Ngọc không tin lời hắn nói cho lắm.
Đệ chắc chắn mình ứng phó được sao?
Mười hai cánh thủ cung sa đều mất hết rồi, đệ còn ứng phó cách nào?
Đệ làm như vậy có khác gì bán thân chứ?
Nhưng nàng là cánh tay phải của Lâm Thanh Sam, luôn luôn nghe theo mệnh lệnh của hắn, chưa bao giờ chống đối.
Lâm Thanh Sam ngồi một lúc, cơ thể cũng khôi phục được một chút sức lực, hắn từ trong vòng tay của Lâm Hồng Ngọc rời ra, nhìn nàng nói.
"Hồng Ngọc tỷ…"
"Sam Nhi, đệ nói đi."
Lâm Thanh Sam mở miệng, nhưng lại không phát ra tiếng nào, hắn cúi đầu nói: "Tỷ đi đi, càng chuyển đi sớm, đệ càng thoát thân được sớm."
Lâm Hồng Ngọc là người quyết đoán, nàng liền đứng dậy, nói: "Vậy tỷ đi đây, đệ tự chăm sóc bản thân thật tốt đấy."
"Yên tâm đi."
Lâm Hồng Ngọc tu vi Cự Hải Cảnh, chỉ cần một ngày là có thể trở về Lâm gia.
Nàng liền biến mất khỏi căn phòng.
Lâm Thanh Sam ngẩn người ngồi trên giường, hắn lẩm bẩm hỏi: "Hồng Ngọc tỷ, tỷ có ghét bỏ đệ không?"
Nhưng hắn lại thở dài một tiếng, dựa người vào thành giường, ánh mắt trống rỗng.
Hắn đang chờ người mang nước tắm đến.
Không bao lâu sau, có người gõ cửa.
Lâm Thanh Sam nói một tiếng: "Vào đi."
Liền thấy Tĩnh Tu dẫn theo hai thiếu nữ, bưng bồn tắm vào, bắt đầu chuẩn bị đồ đạc tắm rửa.
Rất nhanh, trong phòng đã đầy hơi nước.
Lâm Thanh Sam không muốn người khác phục vụ, hắn một mình tắm rửa, khó nhọc lau người.
Hiện tại hắn thực sự rất yếu, chỉ cần lau tay thôi, cũng đã thở hổn hển rồi.
Đều tại Tần Duyệt Lăng đáng ghét!
Lâm Thanh Sam vừa tắm rửa, vừa thầm mắng trong lòng.
Nhưng lúc này, cửa phòng đã khóa lại bị người ta gõ.
Lâm Thanh Sam nhẹ nhàng nói: “Có chuyện gì vậy?”
Chắc chắn là chuyện quan trọng, nếu không Tĩnh Tu sẽ không mất nết như vậy.
“Lâm ca ca, là ta đây.” Tần Duyệt Lăng cười nói.
Nghe thấy giọng nói này, Lâm Thanh Sam sợ đến mức cứng đờ người.
Hắn hoảng hốt nhìn sang bên phải, bên trái, không có bất kỳ biện pháp phòng ngự nào.
Sao Tần Duyệt Lăng lại đến đây được?
Tĩnh Tu nhận ra Nữ Đế, hắn nhất định không dám ngăn cản.
Lâm Thanh Sam cố gắng bình tĩnh, nhưng hình như cũng không có cách nào khác.
Hắn chỉ có thể bất lực nói: “Bệ hạ, muộn như vậy rồi, sao người lại qua đây? Ta đang tắm rửa.”
"Ồ, vậy thì trùng hợp quá, ta chưa tắm, Lâm ca ca, cho ta tắm cùng với, được không?"
Tần Duyệt Lăng không biết xấu hổ nói.
Nghe xong lời này, Lâm Thanh Sam cảm thấy vô cùng khó xử, hắn nói: "Bệ hạ, chẳng phải người đã hứa cho ta nghỉ ngơi vài ngày sao? Người mau trở về đi, bên ngoài nguy hiểm lắm.”
"Ở nhà thì không phải là nghỉ ngơi sao?
Hơn nữa, huynh cũng biết nguy hiểm sao?
Vậy thì nhanh mở cửa ra đi, ta là Nữ Đế đấy, một mình ở bên ngoài không an toàn, chẳng phải huynh nên bảo vệ ta hay sao?” Tần Duyệt Lăng cười hì hì nói.
"Ta bảo vệ…" Lâm Thanh Sam cạn lời, hắn là đang bảo vệ hay là đang phục vụ nàng ta đây?
Hắn chỉ có thể khoác áo choàng tắm lên người, từ từ bước ra khỏi bồn tắm, mở cửa cho Tần Duyệt Lăng.
Tần Duyệt Lăng cũng rất biết điều, nàng vội vàng đi vào, sau đó đóng cửa lại, cười nói: "Huynh nhanh vào đi, chưa lau người kỹ, có lạnh không?”
Lâm Thanh Sam nhìn bộ dạng vô lại của nàng ta mà nhíu mày, chỉ có thể quay lại bồn tắm.
Hắn ôm chặt lấy áo choàng tắm, không muốn thả ra.
Tần Duyệt Lăng cởi áo khoác bên ngoài ra, đi quanh bồn tắm, nhìn hắn giống như đang xem báu vật, vừa đi vừa khen.
“Lâm ca ca, huynh thật tuấn mỹ, đặc biệt là trong không gian mù sương này, ta thấy huynh giống như tiên nhân vậy.”