Chương 259: Huyễn cảnh cùng mộng
“Yến Khánh hội trưởng, ngươi đối với Diệp Xuyên này có lòng tin như vậy sao?” Kiếm Tinh Văn nhịn không được hỏi.
Nhớ tới biểu hiện của Diệp Xuyên tại Phong Đô Quỷ Thị, trên mặt Yến Khánh lộ ra một nụ cười đầy ý vị sâu xa.
“Ít nhất cho đến trước mắt, hắn luôn mang đến cho ta những bất ngờ thú vị.”
“Rất hiếm khi thấy ngươi đánh giá cao một người như vậy, vậy ta cần phải rửa mắt mà đợi.” Y Thu Mai che miệng cười ha ha.
Bốn người lại nhìn về phía hình ảnh bên trong trời xanh cổ giới.
Diệp Xuyên đã đến gần ngọn cô phong cao vút trong mây kia.
Tại mảnh thế giới hoàn toàn hoang vu này, ngọn núi duy nhất này cực kỳ dễ thấy.
Khi đến gần ngọn sơn phong trơ trọi này, Diệp Xuyên cũng phát hiện ra ao nước thanh tịnh dưới chân núi.
Hắn lấy đao mổ heo từ trong Ngân Long Nạp Giới ra, đôi cánh chim hắc kim phía sau cũng mở rộng, cảnh giác với nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Trong khoảng thời gian ở cùng lão tửu quỷ, Diệp Xuyên gần như luôn chém giết với các loại hung thú đỉnh cấp.
Đến cuối cùng tại thời không tử địa, càng là đại chiến với thân thể tương lai và quá khứ của chính mình.
Hiện tại, Diệp Xuyên đã cực kỳ phong phú về kinh nghiệm chiến đấu, trong phong hoàng cảnh, e rằng rất khó có người là đối thủ của hắn.
Diệp Xuyên hết sức chăm chú, thận trọng từng chút một tiến lại gần.
Nhìn ao nước trong veo trước mắt, Diệp Xuyên định bay thẳng qua.
Nhưng rất nhanh, hắn liền gặp phải kết cục giống như những người của tứ đại thương hội lâu đời!
Vừa bay đến trên mặt ao, Diệp Xuyên cảm thấy mình như bị một bàn tay vô hình nắm lấy.
Bàn tay lớn kia nắm chặt hắn, ra sức kéo xuống, dù cho vũ hóa thiên dực cũng mất đi hiệu lực.
Bịch một tiếng, Diệp Xuyên rơi thẳng xuống ao nước.
Ao nước lạnh buốt thấu xương, toàn thân Diệp Xuyên nổi da gà.
Ý thức của hắn bắt đầu chìm xuống chỗ sâu trong hắc ám, Diệp Xuyên phát giác không ổn, vội giằng co, muốn leo ra khỏi ao nước.
Soạt!
Diệp Xuyên ngồi bật dậy, cảnh tượng trước mắt khiến hắn ngây người tại chỗ.
Trên người hắn đắp một tấm thảm in hình gấu nhỏ, bên tai văng vẳng tiếng ừng ực, từng đợt hương thơm nấu canh bay vào mũi.
Diệp Xuyên có chút mờ mịt nhìn quanh, phòng khách nhỏ nhắn được bày trí ấm cúng, hắn nằm trên ghế sô pha, trong phòng bếp dường như có người đang bận rộn.
Thân thể Diệp Xuyên run rẩy không ngừng.
Hắn chậm rãi đứng dậy, đi về phía phòng bếp.
Diệp Xuyên cảm thấy cổ họng mình như bị nghẹn lại, càng đến gần phòng bếp, hắn càng sợ hãi.
Diệp Xuyên giơ tay, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng bếp.
Một khuôn mặt dịu dàng mà hắn ngày nhớ đêm mong xuất hiện trước mặt, đang bận rộn trước bếp lò.
“Mẹ...”
Giọng Diệp Xuyên không biết từ lúc nào đã nghẹn ngào.
“Ngươi tỉnh rồi à?”
Ô Tĩnh Trúc tức giận trừng Diệp Xuyên.
“Cái thằng nhóc này thật là! Đi ngủ cũng không biết về phòng, ngươi ngủ trên ghế sô pha lát nữa cảm lạnh thì sao?”
“Mẹ!”
Diệp Xuyên không nén được cảm xúc kích động, nhào tới ôm chặt Ô Tĩnh Trúc, nước mắt tuôn rơi.
Những tháng ngày tưởng chừng bình dị, chỉ khi mất đi mới biết trân quý đến nhường nào.
Giờ phút này, Diệp Xuyên không còn là tên đồ tể đáng sợ khiến vô số người khiếp sợ, hắn chỉ là một đứa con nhớ mẹ.
Ô Tĩnh Trúc bị Diệp Xuyên ôm sững sờ, tay cầm nồi không biết để đâu.
“Hôm nay con làm sao vậy? Có phải bị ai ức hiếp bên ngoài không?” Ô Tĩnh Trúc lo lắng hỏi.
“Không có… Con chỉ là… Quá nhớ mẹ, con thật sự rất nhớ mẹ!”
Giọng Diệp Xuyên nghẹn ngào, dù biết cha mẹ mình còn sống, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, tảng đá lớn trong lòng hắn mới buông xuống.
“Sao ta lại ở đây, ta không phải đã vào trong một cái hồ ở trời xanh cổ giới sao?”
“Trời xanh cổ giới gì chứ? Con gặp ác mộng à? Làm mẹ hết hồn, vừa tỉnh dậy đã nhào tới ôm mẹ khóc, mẹ còn tưởng con làm sao!”
Ô Tĩnh Trúc cười mắng.
“Lớn ngần này còn ôm mẹ khóc nhè, chuyện này mà truyền ra ngoài thì cô nào dám lấy con?”
“Chỉ là… một giấc mơ thôi sao?”
Diệp Xuyên lẩm bẩm, trong mắt lộ vẻ mờ mịt.
Giấc mơ này, chân thật đến đáng sợ.
“Được rồi, cha con sắp về rồi, ra ngoài chờ ăn cơm đi, phòng bếp nhiều khói dầu lắm.”
Ô Tĩnh Trúc đẩy Diệp Xuyên ra.
Diệp Xuyên đứng trong phòng khách nhà mình, lâu lâu không thể bình tĩnh.
Hắn nhớ rõ ràng, mình đã vào cái hồ trong veo ở trời xanh cổ giới, thậm chí còn nhớ cảm giác lạnh lẽo khi nước tràn vào miệng mũi.
Nhưng vì sao, vừa mở mắt hắn lại về nhà mình?
Hiện tại, hắn đang ở trong một ảo cảnh sao?
Hay là, những gì đã trải qua chỉ là một giấc mơ dài?
Diệp Xuyên kiểm tra, Ngân Long nạp giới của hắn biến mất, thực lực mà hắn vẫn tự hào cũng không còn, hắn trở thành một người bình thường.
Bảng chức nghiệp cũng biến mất, hắn không còn là một đồ tể.
Quan trọng hơn là, hắn hiện tại nhìn người không còn thấy là heo, vừa rồi hắn đã thấy khuôn mặt thật của mẹ mình!
Diệp Xuyên chạy ra ban công, nhìn xuống dưới lầu.
Quả nhiên, hắn có thể nhìn thấy chân dung của mọi người, không còn thấy những quái vật đầu heo mình người lảng vảng trước mặt.
Bệnh tinh thần của hắn dường như đã khỏi, không còn ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày.
Diệp Xuyên thử cầm con dao gọt trái cây trên bàn, khẽ vạch lên tay.
Máu đỏ tươi từ lòng bàn tay chảy ra.
Rất đau.
Cảm giác đau đớn mãnh liệt kích thích thần kinh Diệp Xuyên.
Mọi thứ đều chân thật như vậy.
Trong mắt Diệp Xuyên lộ vẻ mờ mịt.
Nếu tất cả chỉ là ảo cảnh, vậy ảo cảnh này quá chân thật, đáng sợ!
Đúng lúc này, cửa lớn mở ra.
Một mùi máu tươi xộc vào mũi, Diệp Tề Viễn bước vào.
Cuộc sống đồ tể quanh năm suốt tháng khiến Diệp Tề Viễn có một cỗ sát khí nhàn nhạt và mùi máu tanh nồng nặc không thể xua tan.
“Cha…”
“Ừ.”
Diệp Tề Viễn gật đầu.
Diệp Xuyên lần đầu tiên thấy cha mình bằng hình dáng này.
Ông có khuôn mặt cứng rắn, đường nét giống Diệp Xuyên như đúc, bộ râu xanh khiến ông thêm vẻ tang thương.
“Con nhìn cha chằm chằm làm gì? Không nhận ra cha à?” Diệp Tề Viễn cười hỏi.
“Lần đầu thấy.”
Diệp Xuyên nhỏ giọng lẩm bẩm, dù sao trước đó hắn chỉ thấy hai cái đầu heo.
“Con nói gì đấy?” Diệp Tề Viễn hỏi.
“Không có gì, mẹ bảo cha rửa tay ăn cơm.” Diệp Xuyên không nói thêm gì.
Trên bàn ăn, Ô Tĩnh Trúc gắp thức ăn liên tục vào bát Diệp Xuyên.
“Sắp thi tốt nghiệp rồi, con ăn nhiều vào, đến lúc đó thi tốt, mẹ mua điện thoại mới cho con!”
“Con chưa từng tham gia nghi thức chuyển chức, cũng có thể thi đại học à?” Diệp Xuyên hỏi.
Diệp Tề Viễn và Ô Tĩnh Trúc liếc nhau, trong mắt đầy nghi hoặc.
Sau đó, cả hai đồng loạt hỏi Diệp Xuyên.
“Nghi thức chuyển chức là gì?”