Chương 7: Đêm ngắm Trường An
Lúc chạng vạng tối, trong phòng lao của Kinh Triệu Phủ lại thêm rất nhiều người.
"Đạo sĩ Phương Đại Hư, dùng “đồ sấm” vì Đỗ gia mưu lập Thái tử, sau khi sự bại liền chạy trốn, có đúng không?!"
"Oan uổng quá! Bần đạo chỉ là không muốn bị liên lụy bởi Đỗ gia nên mới rời đi Đỗ trạch."
"Hỏi lại ngươi lần cuối, ngươi có thấy Thái tử phái người đến Đỗ trạch, thương nghị với Đỗ Hữu Lân về việc tiêu hủy chứng cứ hay không?"
"Oan uổng quá!"
"Còn dám giảo biện, trọng hình!"
"......"
Cát Ôn lại không vào hình phòng, mà dừng bước dưới mái hiên, chắp tay đứng đó, vừa nghe tiếng gào thảm thiết vừa ngắm cảnh tuyết.
Đợi đến khi âm thanh trong hình phòng giảm dần, Tân Thập Nhị bước tới bẩm báo: "A Lang, Phương Đại Hư đã nhận tội. Nhưng Đỗ gia quản sự, Toàn Thụy, sống chết không thừa nhận Tiết Bạch do Thái tử phái tới, chỉ nói là nhặt được."
"Nhặt được? Ngươi nhặt một người cho ta xem xem."
"Tiểu nhân sẽ đi thẩm vấn lại."
Cát Ôn không phản đối, lẩm bẩm: "Theo lời khai của tiện tỳ kia, hắn đã giao chứng cứ cho Thái tử, nhưng không thấy Thái tử phản ứng."
"Chúng ta vẫn có thể tìm cách chứng thực tội danh của Đỗ gia."
"Điều này có trọng yếu không?" Cát Ôn nói: "Giết sạch Đỗ gia thì sao? Mấu chốt là Thái tử, Thái tử, Thái tử!"
Tân Thập Nhị vội đáp: "Thái tử đã phái Tiết Bạch đến Liễu Tích trạch phóng hỏa để tiêu hủy chứng cứ, vô cùng xác thực, người đang ở trong biệt viện của Thái tử, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy."
"Ta sẽ gặp Hữu tướng, trực tiếp phái Hữu Kiêu vệ đi lục soát, hốt gọn một mẻ! Chỉ là chuyện này rất hệ trọng..."
Cát Ôn ban đầu thái độ kiên quyết, nhưng khi nói tới đây lại dùng giọng nghi vấn, hỏi: "Chắc chắn người vẫn còn ở đó chứ?"
"Tiểu nhân đã cho người theo dõi, trước khi đi bắt Đỗ gia tỷ đệ không thấy có ai ra vào."
"Đi xác nhận, ta sẽ chuẩn bị đến gặp Hữu tướng."
"A Lang chờ một chút."
Hôm nay Tân Thập Nhị trước tiên canh giữ ở Vĩnh Hưng phường, bắt được Đỗ gia tỷ đệ, sau đó lập tức trở về tra tấn Lưu Thương, tình hình ở Thái tử biệt viện thế nào, hắn cũng phải hỏi lại.
Khi hắn quay lại công đường, sắc mặt đã có phần nghiêm trọng, bẩm báo với Cát Ôn: "A Lang, không ổn rồi, Thái tử biệt viện không biết tại sao lại náo loạn, xe ngựa ra vào tấp nập, người của chúng ta đã mất dấu."
"Quả nhiên trơn trượt khó bắt." Cát Ôn khẽ mắng một câu, cuối cùng không dám quyết định đi lục soát Thái tử biệt viện, chỉ đành dặn: "Phái người tìm kiếm."
"Tiểu nhân đã an bài xong xuôi." Tân Thập Nhị nói: "Tiểu nhân còn có một cách, nhi tử của Đỗ Hữu Lân cũng tham gia tiêu hủy chứng cứ, nếu hắn bị bắt tại Thái tử biệt viện..."
Chưa nói hết lời, người gác cổng của Kinh Triệu Phủ đã chạy vào sân, thông báo: "Cát pháp tào, Hữu tướng phái người đến."
"Mau, mau mời."
Cát Ôn không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy đi nghênh tiếp.
Đi được vài bước, hắn vội quay lại, tìm một cái hộp, lấy ra một mẫu đinh hương, ngậm vào trong miệng.
Thực ra hắn có xuất thân không tầm thường, là cháu họ của Tể tướng, trước kia từng được Thánh Nhân triệu kiến, nhưng vì miệng thối nghiêm trọng, khiến Thánh Nhân không vui, ngự ngôn "Thị nhất bất lương, bất dụng", kém chút hủy quan đồ, đành phải nịnh bợ Lý Lâm Phủ. Từ đó về sau, mỗi lần gặp nhân vật quan trọng, hắn đều ngậm đinh hương để che giấu mùi miệng thối.
...
Người đến hôm nay Cát Ôn cũng quen biết, là một nữ tỳ mặc Hồ bào, tên là Hiểu Nô.
Hiểu Nô nhan sắc rất đẹp, vì thế mới được theo hầu bên cạnh Lý Lâm Phủ, thường giúp Lý Lâm Phủ làm việc bên ngoài, thích mặc Hồ bào, trang điểm gọn gàng.
Nàng cưỡi ngựa tới, vừa buộc dây cương, Cát Ôn đã chạy tới tiền viện nghênh tiếp.
"Khổ cực nữ lang đi một chuyến, không biết Hữu tướng có gì phân phó?"
Hiểu Nô lạnh lùng, nhíu mày vẫy tay ra hiệu cho hắn tránh xa một chút, vừa đi vừa giơ tay hành lễ với Lý Lâm Phủ mặc dù người không tại, lạnh nhạt nói: "A Lang hỏi ngươi, sự tình đã làm đến đâu rồi?"
"Trong vòng một ngày một đêm, đã tra rõ án này!" Cát Ôn hiên ngang nói, "Thái tử từng bí mật lệnh cho Liễu Tích kết giao đại thần, nhưng vì Liễu Tích và Đỗ Hữu Lân có thù oán, nên đã tố cáo việc này, Thái tử lại sai người đến Liễu trạch tiêu hủy chứng cứ."
"Người đâu?"
"Nữ lang mời tới bên này, cẩn thận bậc cửa."
Cát Ôn đưa Hiểu Nô vào công đường, từ trên bàn lấy ra mấy bản cung trạng.
"Đây là cung trạng của Liễu Tích, ghi lại danh sách các đại thần hắn mua chuộc và lễ vật qua lại; đây là cung trạng của Đỗ thị tỳ nữ, chỉ ra Thái tử phái một người tên là Tiết Bạch cùng với Đỗ nhị tiểu thư thiêu hủy Liễu trạch thư phòng..."
Hiểu Nô lại không thích nghe Cát Ôn ồn ào, giơ tay ngắt lời hắn, quát: "Ta hỏi ngươi người đâu?!"
"Thái tử giấu rồi, nhưng chỉ cần định tội Đỗ gia, tự nhiên có thể truy xét Thái tử."
"Vô dụng, tội lỗi đều đã trở thành việc riêng của Liễu Tích và Đỗ gia, không liên quan đến Thái tử nữa."
"Chuyện này... tại sao?"
Hiểu Nô lạnh lùng nói: "Bởi vì Thái tử đã ly hôn với Đỗ gia Nhị tiểu thư."
"Cái gì?!"
Cát Ôn sững sờ, lông mày nhíu lại, mắt đảo một vòng, lẩm bẩm: "Hảo thủ đoạn a, lại lần nữa thạch sùng đứt đuôi, sạch sẽ không tì vết."
"Ngươi phản ứng chậm quá."
"Cát Ôn biết sai."
"Hai việc." Hiểu Nô ngạo mạn nói: "Thứ nhất, ngươi phối hợp với La Hi Thích, bắt hết những ai có quan hệ với Liễu Tích, nghiêm hình thẩm vấn, A Lang muốn cho thiên hạ biết hậu quả của việc ủng hộ Thái tử là thế nào."
"Dạ."
"Thứ hai, việc Thái tử phái người đốt Liễu Tích thư phòng, nhất định phải tìm được chứng cứ xác thực hơn, trước mắt những thứ này còn xa mới đủ."
"Dạ." Cát Ôn vội hành lễ đáp, "Thực ra có một cách để lục soát, đang muốn xin chỉ thị của Hữu tướng, chỉ cần điều động Hữu Kiêu vệ..."
Hiểu Nô nghe xong, gật đầu nói: "Chờ ta trở về bẩm báo A Lang."
"Khổ cực nữ lang bôn ba."
Cát Ôn tự mình tiễn đến tận ngoài cửa Kinh Triệu Phủ, đưa mắt nhìn mỹ cơ tuấn mã nghênh ngang rời đi.
Hắn quay lại công đường, cầm lấy bản danh sách dài mà Liễu Tích khai nhận, rồi nhỏ giọng đọc lên như là Diêm Vương đang điểm danh đòi mạng.
"Bắc Hải Thái thú Lý Ung, Truy Xuyên Thái thú Bùi Đôn Phục Trứ tác Lang Vương Tằng, Quý Dậu khoa Trạng Nguyên Từ Chinh..."
Những người này có lẽ đang đắm mình trong thư pháp, có lẽ đang ở bên gia đình, có lẽ đang tận tâm tận lực xử lý công vụ, tóm lại chắc chắn sẽ không cảm thấy bản thân đã làm sai điều gì.
Nhưng Cát Ôn cho rằng bọn họ không hề oan uổng chút nào.
Kết giao với người không nên kết giao, chính là đại tội khiến cả nhà bị bắt giam, luận chết và lưu đày!
Đầu năm mới trượng chết vô số người liên quan đến Vi Kiên án, năm nay còn chưa qua, hắn lại có cơ hội tạo nên một vụ án oan lớn.
"Ha ha, quỷ hồn đầy đường, Diêm Vương năm nay sẽ phải vất vả."
Hắn cười lên có chút dữ tợn, trong mắt cháy lên ngọn lửa hưng phấn.
~~
Ngoại ô Trường An thành, trong miếu hoang bùng lên ánh lửa.
"Lửa cháy lên rồi." Thanh Lam quay lại hô vang.
Nàng lạnh đến mức run lập cập, co ro bên đống lửa không ngừng xoa người sưởi ấm.
Một lát sau, Tiết Bạch ôm một bó củi đi vào, giũ xuống tuyết trắng trên người, thấy bộ dạng Thanh Lam như vậy, liền cởi áo hồ cừu ra, ngồi cạnh Thanh Lam, dùng nó bao lấy lẫn nhau.
Đây vốn là áo của Đỗ Ngũ Lang, trước khi đến Thái tử biệt viện đã thay đổi để che giấu tai mắt người khác.
Thanh Lam kinh ngạc, toàn thân run lên, nhưng cũng không né tránh.
Nàng không dám lên tiếng, chỉ lén lút ngắm nhìn gò má của Tiết Bạch.
Tiết Bạch dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, nói: "Đói quá."
Thanh Lam nói: "Rõ ràng là giữa trưa mới ăn qua, ngươi ăn cũng không ít đâu."
"Đúng là giữa trưa mới ăn qua." Tiết Bạch nhỏ giọng lặp lại một lần, thoáng lắc đầu.
Thanh Lam hỏi: "Ngay cả Thái tử cũng không muốn cứu Đỗ gia, Đỗ gia có phải thật sự tiêu rồi không?"
Tiết Bạch không đáp, chỉ ngẩn người nhìn chăm chú vào đống lửa.
Thanh Lam biết hắn cũng bất lực, chuyện lớn như vậy, hai người làm nô làm tỳ thì có thể làm gì được chứ?
Nghĩ đến kết cục của mọi người trong Đỗ gia, nàng không khỏi đỏ mắt lên, lại âm thầm rơi lệ.
Khóc nức nở một hồi, nàng dùng mu bàn tay lau nước mắt, nói: "Ta vốn họ Hoàng Phủ, cũng từng là con cháu danh gia vọng tộc. Năm ta sáu tuổi, phụ thân cuốn vào phế Thái tử án bị trượng chết, cả nhà bị tịch thu và biến thành nô lệ, ta giống như ngươi, cũng từng làm qua quan nô."
"Phế Thái tử?" Tiết Bạch hỏi: "Đã từng phế một Thái tử sao?"
Hắn ngẩng đầu suy nghĩ, cuối cùng nhớ ra điều gì, môi mấp máy, lẩm bẩm: "Đúng rồi, hắn hình như đã từng giết ba vị nhi tử."
Thanh Lam chỉ nghe được câu hỏi trước đó của hắn, đáp: "Ừ."
"Tình huống cụ thể thế nào?"
"Thế nhân giữ kín như bưng, ta cũng không biết cụ thể." Thanh Lam lắc đầu nói: "Vận khí của ta rất tốt, không bao lâu sau được phu nhân mua về Đỗ gia, cả nhà đối xử với ta rất tốt..."
Nghĩ đến những năm tháng qua, nàng lại nghẹn ngào, không kìm được nước mắt.
"Ta luôn mong có thể báo đáp ân đức của phu nhân, không ngờ, không ngờ Đỗ gia lại bị cuốn vào vụ án lớn như vậy, ngươi nói, có phải do ta khắc hay không?"
"Không cần phải đổ lỗi cho mình." Tiết Bạch nói: "Chỉ có thể chứng minh những người vô tội bị liên lụy thật sự quá nhiều."
Thanh Lam được an ủi, cảm thấy dễ chịu hơn.
Tiết Bạch khẽ thở dài, lẩm bẩm: "Nhất nhân chi tâm, thiên vạn nhân chi tâm."
Thanh Lam cũng không hiểu, chỉ cảm thấy gió thổi vào rất lạnh, vô thức dựa vào thân thể ấm áp của hắn, rất nhanh lại phát giác không ổn, liền ngượng ngùng cắn nhẹ môi.
Ngoài miếu tuyết hoa phiêu phiêu, hai người bên đống lửa ôm nhau sưởi ấm, sau lưng là một vùng tối tăm.
Thanh Lam dần dần có tâm sự khác, mắt hơi khép lại, nhỏ giọng hỏi: "Nếu thật sự không cứu được Đỗ gia, chúng ta phải làm gì?"
"Ta vẫn đang suy nghĩ."
Thanh Lam cúi đầu, ngập ngừng nói: "Chúng ta đã đắc tội Thái tử, có lẽ nên tìm một nơi ẩn cư, nam cày nữ dệt..."
"Ta không biết, cũng không định cày ruộng."
"Ta nói là," Thanh Lam lí nhí, "Chúng ta có thể, có thể... kết thành phu thê..."
"Tại sao?"
"Hôm nay ngươi đã cứu ta, ta nguyện..."
"Thật là không có đạo lý." Tiết Bạch giọng ôn hòa, có chút đùa cợt, nói: "Tiểu cô nương thật tham lam, đã biết ta cứu mạng ngươi, không nói đến chuyện báo đáp, lại còn nhắm đến ta nữa."
Thanh Lam chớp mắt mấy cái để chắc chắn mình không nghe nhầm, sau đó không nhịn được kêu lên: "Ta muốn nói... Ta chỉ muốn báo đáp..."
"Nói đùa thôi." Tiết Bạch lại quay đầu nhìn đống lửa, nghiêm túc nói: "Ta không trốn, không muốn mai danh ẩn tích, trốn trốn tránh tránh."
"Nhưng chúng ta đã đắc tội với Thái tử..."
"Chỉ có Thái tử muốn giết chúng ta, không phải cả quan phủ cũng muốn giết chúng ta."
Thanh Lam thấy hắn bình thản, sững sờ một chút, nói: "Không trốn cũng được, ta, ta vừa rồi, cũng chỉ là nói đùa thôi."
Hai người lại không nhắc chuyện này nữa.
Thanh Lam nhất thời có chút bực bội, nghĩ thầm đồ dê xồm này đối với mình ôm ôm ấp ấp mà lại nói những lời như vậy. Nhưng nghĩ lại, hắn đã cứu tính mạng của mình, mình lại dùng điều này bức bách hắn yêu thích mình, dường như thật sự vô lý?
Nàng không khỏi buồn bã, cho rằng Tiết Bạch chính là chướng mắt nàng, sau đó lại không cam lòng mà nghĩ đến chính mình rõ ràng cũng rất đẹp mà.
Suy nghĩ lung ta lung tung, không biết đi đến nơi nào.
"Nói cho ta nghe về thời đại này đi." Tiết Bạch nói: "Ký ức của ta không tốt, hai ngày trước Đỗ Ngũ Lang giới thiệu phong thổ nhân tình, nhưng lại xảy ra chuyện."
"Được." Thanh Lam trầm ngâm: "Nên bắt đầu nói từ đâu?"
"Nghĩ đến chuyện gì thì nói chuyện đó? Xem ta như là một người ngoài thôn."
Thanh Lam chống cằm bằng ngón tay, suy nghĩ một chút, nói: "Ta sinh ra trong năm Khai Nguyên thứ mười tám. Năm đó Thánh Nhân lại tổ chức tiệc rượu mời bá quan văn võ đến Hoa Ngạc Tương Huy Lâu, phụ thân ta cũng đi. Thánh Nhân thích rải tiền vàng từ trên lầu xuống, phụ thân ta khi đó mới lên làm quan ngũ phẩm, nhặt được mấy đồng Khai Nguyên thông bảo vàng óng ánh, liền đặt ở trong nhà, hồi nhỏ ta còn nhìn thấy qua. Mẫu thân ta nói hắn lúc trở về vui mừng đến nỗi cười không khép miệng lại được, khi ta chào đời liền đặt tên là 'Ngạc' còn nói ta mệnh tốt, được sinh ra ở thời Khai Nguyên thịnh vượng nhất từ trước đến nay..."
Nàng vừa nói vừa khóc, nói xong lời cuối cùng, lau nước mắt lại nói: "Nhưng phụ thân ta nói không sai, bây giờ thật sự là thời kỳ phồn thịnh nhất trong lịch sử, ngay cả nhi nữ phạm quan như ta cũng chưa từng bị đói."
Tiết Bạch trầm mặc hồi lâu, đáp: "Là phồn thịnh đến đỉnh điểm."
Trời càng tối hơn.
Trong ngôi miếu hoang cũng yên tĩnh lại.
Thanh Lam ôm đầu gối ngồi đó, chống cằm lên, nghĩ thầm cũng nên ngủ rồi, nhưng trời lạnh như vậy ở dã ngoại phải cùng hắn nằm ôm nhau sao? Hay là ngồi ngủ đây?
Cuối cùng nàng quyết định, chỉ cần Tiết Bạch không động, nàng cũng không động.
"Bên đó là Trường An thành?"
Thanh Lam ngẩng đầu nhìn qua lớp tuyết rơi, thấy ánh sáng rực lên ở chân trời.
Cho dù là Trường An thành trong giờ giới nghiêm, ánh lửa vẫn đang chiếu sáng nửa bầu trời đêm.
Nàng chưa từng ngắm nhìn Trường An từ góc độ này, nhất thời mê mẩn, không khỏi cảm thán: "Thật đẹp a?"
Tiết Bạch nói: "Đúng là thật đẹp, Đại Đường thịnh thế như vậy ..."
--------
*Đồ sấm: là sách cổ chứa những lời tiên đoán hoặc điềm báo mang tính chất mê tín.
*"Nhất nhân chi tâm, thiên vạn nhân chi tâm.": Chỉ sự xa hoa, lãng phí, kiêu ngạo và độc đoán của hoàng tộc khiến cho hàng triệu dân chúng phải chịu khổ.