Chương 2: Đại họa lâm môn
“Thiên Bảo năm thứ năm, là...... là có Dương quý phi?”
“Ồ, ngươi ngay cả thân thế của mình cũng không nhớ, ngược lại là quý phi ngươi nhớ đến rõ ràng như thế?”
“Có An Lộc Sơn không?”
“Ta tựa hồ nghe đại tỷ phu nói qua, hình như là Tiết độ sứ của một nơi nào đó? Vào kinh thỉnh cầu quý phi nhận làm con nuôi, gây ra rất nhiều chuyện thú vị.”
“......”
Tiết Bạch từ trên giường nhỏ tỉnh lại, trong đầu vẫn hồi tưởng đến những lời đối thoại đêm qua.
Rất nhiều chuyện nên sớm chuẩn bị dù cho thân thể vẫn còn suy yếu.
Khẽ lắc đầu, hắn đứng dậy mặc vào áo khoác đặt ở bên giường, bên trong được nhồi rất nhiều bông, nên cũng khá ấm áp.
Sống ở Đỗ trạch đã ba ngày, mỗi ngày hai bữa, không bàn đến hương vị, ít nhất bánh canh hoặc bánh vừng đều ăn đến no bụng, cũng hiểu thêm nhiều phong tục tập quán.
Đi vào sương phòng, vòng qua bình phong, Đỗ Ngũ Lang vẫn đang ngáy to.
Tiết Bạch lay nhẹ hắn, nói: “Dậy đi, hôm nay có đạo sĩ đến trừ tà cho ngươi.”
“Ngủ thêm chút nữa.” Đỗ Ngũ Lang trở mình sau đó lại lẩm bẩm một câu, “Cũng nên dậy thôi, hôm nay là ngày độ kiều cho Đoan Nghiễn.”
“Độ kiều?”
“Nại Hà kiều, uống Mạnh Bà thang, qua Nại Hà kiều, kiếp sau đầu thai vào gia đình tốt.”
Đỗ Ngũ Lang nói xong, trong lòng dễ chịu hơn nhiều, liền chống người đứng dậy.
Tiết Bạch thì có chút ngẩn ngơ, tự lẩm bẩm: “Mạnh Bà thang.”
“Đúng đấy, bằng không sẽ trở thành cô hồn dã quỷ.” Đỗ Ngũ Lang mặc vào một kiện đối khâm rồi khoác thêm hồ cừu, tùy tiện cài khuy, nói: “Bất quá nếu ta đầu thai kiếp khác, còn có thể nhớ tới đời trước sự tình, vậy nhất định sẽ rất thú vị.”
“Quả thật thú vị.”
Lúc này ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, Tiết Bạch liền đi ra mở cửa.
Người đến lại là Thanh Lam, tóc búi thành hai chỏm, dùng dây buộc lại, bên hông quấn quanh đai lưng đem chiếc váy sọc trắng xanh bó lên cao để thuận tiện đi đường...... ăn mặc như một tỳ nữ thời Đường.
Ân, nhân gia vốn là tỳ nữ thời Đường.
“Ngũ Lang dậy chưa? Chân nhân đã đến.”
“Dậy rồi.”
Thanh Lam bước vào phòng, thấy bộ dạng lôi thôi của Đỗ Ngũ Lang liền nhíu mày, quay sang trách cứ Tiết Bạch: “Ngươi cũng không giúp Ngũ Lang mặc quần áo cho tử tế.”
Nàng liền tiến tới muốn giúp Đỗ Ngũ Lang cài khuy áo.
“Ta tự làm được.” Đỗ Ngũ Lang ngược lại luống cuống, lui về phía sau hai bước, cũng không biết tay để ở đâu, “Ta tự biết mặc, ngươi làm việc của mình đi, ta sẽ qua ngay.”
“Vậy Ngũ Lang lát nữa đến nhị đình rửa mặt.” Thanh Lam hành lễ, rồi gọi Tiết Bạch: “Lập đàn cần người giúp, ngươi theo ta qua trước.”
“Hảo.”
Nàng vừa bước vào đã sắp xếp mọi việc trong phòng, rất có trong nhà đại tỳ phong phạm.
Dẫn Tiết Bạch đi qua hành lang, nàng vẫn không quên dạy bảo vài câu.
“Ta biết ngươi có thể xuất thân phú quý, không quen làm việc này. Nhưng so với làm quan nô, được làm việc ở Đỗ gia đã là phúc lớn, ngươi nên tận tâm hơn mới phải.”
“Hảo, nên như vậy.”
“Ngũ Lang xem ngươi là bằng hữu.” Thanh Lam khẽ mỉm cười, lại lập tức nghiêm giọng, nhắc nhở: “Nhưng ngươi cũng đừng quên mình là người hầu.”
Nàng tự thấy lời nói vừa rồi vừa mềm mỏng vừa nghiêm khắc, thật sự lợi hại.
Tiết Bạch vẫn chỉ đáp một tiếng “Hảo” thần thái bình thường.
Thanh Lam lại cảm thấy không áp chế được tên tiểu tử này, còn thoáng tưởng rằng đang đi bên cạnh mình là một vị quan ngũ phẩm.
Sau khi hai người xuyên qua nghi môn, nàng dừng bước đi ở phía sau, điều chỉnh một chút, nhắc nhở chính mình bảo trì đại tỳ phong phạm.
~~
Tại nhị đình đã bắt đầu lập đàn, có tôi tớ đang cùng một đạo đồng bày biện hương án.
Treo lên rất nhiều chuông nhỏ, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Có một lão đạo râu tóc bạc phơ đang đứng giữa sân, tay cầm phất trần, lưng đeo kiếm gỗ đào, phong thái tiên phong đạo cốt.
Vừa thấy Tiết Bạch cùng Thanh Lam đến, lão đạo mỉm cười, cất bước nghênh tiếp.
“Bần đạo Phương Đại Hư hữu lễ, hôm nay gặp mặt, Đỗ Ngũ Lang quả là thiên chất tự nhiên, phong thái đặc tú, sau này chắc chắn sẽ không tầm thường.”
Nói đến sau cùng, lão đạo vẫy nhẹ phất trần, ngữ khí ung dung.
Thanh Lam hai tay đã đặt trên thắt lưng định hành lễ, nghe vậy liền ngẩn ra, nói: “Đạo trưởng hiểu lầm rồi, Ngũ Lang còn chưa tới, đây là......”
Nàng liếc nhìn Tiết Bạch, cảm thấy bây giờ nói đây là thư đồng sẽ làm cho Phương Đại Hư khó xử.
Đúng lúc này, phía thư phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng “Ầm”.
Thanh Lam liền đẩy nhẹ Tiết Bạch, nói: “Ngươi đi xem phải chăng có vỡ vật gì không, nhớ quét dọn sạch sẽ.”
“Được.”
Tiết Bạch hướng về phía Phương Đại Hư đang vuốt râu che giấu sự lúng túng chắp tay hành lễ, rồi quay người đi về phía thư phòng.
Vòng qua vườn trúc nhỏ, bước từng bước lên bậc thang, đã nghe thấy tiếng cãi vã.
“Nếu không phải ngươi, Ngũ Lang sao có thể gặp phải đại nạn này?!”
“Là do Ngũ Lang nói bậy, may mà tiểu tế cầu bằng hữu giúp đỡ, Cát Đại Lang mới chịu thả người......”
“Câm miệng, quả thực cưỡng từ đoạt lý, đừng nhắc đến những hồ bằng cẩu hữu của ngươi nữa!”
“Nhạc phụ sao lại tức giận như vậy, tiểu tế đã làm gì sai? Tiểu tế kết giao hào tuấn chi sĩ, còn không phải là vì tốt cho Đỗ Gia?!”
Lại là một tiếng “Ầm” vang lớn.
Cửa thư phòng còn chưa đóng, Tiết Bạch bước lên trước, thì thấy Đỗ Hữu Lân giận dữ đẩy ngã một chiếc bàn nhỏ.
“Vì tốt cho Đỗ Gia? Khụ khụ, ngươi còn dám nói ra lời này? Ngươi chỉ là một Binh Tào, bổng lộc bao nhiêu? Ngươi dùng của hồi môn của Xuân nhi để mua đồ xa xỉ tặng cho những danh sĩ kia, mang tai họa đến cho Đỗ gia, còn dám mạnh miệng.”
“Nhạc phụ hồ đồ rồi, không biết có cho mới có được, bây giờ lôi kéo bọn họ, ngày sau bọn họ mới lên tiếng ủng hộ Thái tử......”
“Câm miệng! Câm miệng!”
Đỗ Hữu Lân tức giận đến mức suýt ngất đi, được Lư Phong Nương và Toàn Thụy một trái một phải đỡ lấy, dùng tay xoa trán, thở dốc không ngừng.
Đứng đối diện là một thanh niên tuấn tú, mặc áo gấm, đầu đội nhuyễn phốc màu xanh thẫm, trong mùa đông lạnh lẽo này còn cầm một cây quạt xếp, vẻ ngoài quả thật phong độ.
Chắc hẳn đây chính là đại nữ tế của Đỗ gia, Liễu Tích.
Tiết Bạch tuy chỉ đến Đỗ gia ba ngày, cũng đã thường nghe đại danh của vị Liễu lang tế này.
Trong miệng Đỗ Ngũ Lang, đại tỷ phu tính tình phóng khoáng, làm người nhiệt tình, không câu nệ tiểu tiết, bởi vậy giao du rộng rãi; Mà trong miệng những người khác ở Đỗ gia, Liễu Tích kiêu ngạo vô lễ, đối ngoại nịnh hót nhưng đối với người nhà lại lãnh đạm, tự cao tự đại, ngoài vẻ bề ngoài quả thực không còn gì khác.
Lúc này Liễu Tích đối với thái độ tức giận Đỗ Hữu Lân làm như không thấy, vẫn nói: “Chính là bởi vì Thái tử trong triều không có chút nào thế lực, mới bị người khác ức hiếp.”
"Ta bảo ngươi câm miệng! Đừng nhắc đến Thái Tử nữa!"
Đỗ Hữu Lân khuôn mặt đỏ bừng, muốn giãy ra để nhào vào Liễu Tích.
“Tại sao không thể nhắc? Nhạc phụ sau này sẽ là đương triều Quốc trượng, không khỏi quá nhát gan rồi......”
Tiết Bạch lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, khó trách mấy ngày nay nghe Đỗ Ngũ Lang nhắc đến “Nhị tỷ” đều tỏ vẻ kính sợ, hóa ra Đỗ gia nhị tiểu thư lại gả cho đương triều Thái tử.
Chỉ thấy Đỗ Hữu Lân trừng mắt, thật sự tức giận đến mức ngất đi.
“A Lang!”
Bên kia Liễu Tích mới nói đến “Ta thân là Thái tử liên khâm” bỗng nhiên thấy tình cảnh này, rốt cuộc biến sắc, vội vàng bước lên đỡ lấy.
“Ngươi tránh ra!” Lư Phong Nương hét lên, không ngừng luống cuống tay chân.
Quản sự Toàn Thụy vội vàng hô: “Mau, mời đại phu đến.”
Tỳ nữ Thải Vân liền chạy ra ngoài, còn đụng phải Tiết Bạch.
Tiết Bạch thì bước tới giúp đỡ, thần thái vô cùng bình tĩnh.
“Để cho hắn nằm nghiêng, nới lỏng cổ áo, bảo trì hô hấp thông suốt.”
“A Lang! A Lang!”
May thay không lâu sau, Đỗ Hữu Lân liền tỉnh lại, vừa mở mắt việc đầu tiên là khó khăn giơ tay chỉ vào Liễu Tích, mấp máy môi, lặp đi lặp lại một từ.
“Ly hôn...... Ly hôn......”
Tiết Bạch nhìn về phía Liễu Tích, chỉ thấy mí mắt của hắn rõ ràng nhảy lên mấy lần, khuông mặt đầy vẻ không thể tin.
Quay đầu lại, có thể thấy trên tường thư phòng treo một bức thư pháp, tám chữ Khải thẳng tắp ngay ngắn.
“Cẩn ngôn thận hành, như lý bạc băng.”
~~
Trưa hôm đó, trong sân lão đạo sĩ vẫn đang lắc chuông triệu hồn trong tay, miệng lẩm bẩm.
"Bái thỉnh Cửu Thiên Tư Mệnh Hộ Trạch Chân Quân đến thu hồn..."
Liễu Tích thất hồn lạc phách đi qua đạo đàn, lúc vòng qua bình phong, cây quạt trong tay rơi xuống đất cũng không hề hay biết.
~~
Gần tối.
Pháp sự cuối cùng cũng hoàn thành, Lư Phong Nương đứng trước hương án lẩm bẩm cầu nguyện "vô tai vô bệnh" rồi mới bảo người thu dọn, sau đó mời lão đạo trưởng đi dùng cơm.
Tiết Bạch giúp đỡ thu thập các loại đồ vật, rồi cùng bọn tôi tớ đến tiền viện dùng cơm.
Liền có hạ nhân hỏi: “Ngươi có nhìn thấy? A Lang lần này thật hạ quyết tâm để cho đại tiểu thư ly hôn?”
Tiết Bạch lắc đầu nói: “Không biết.”
“Nhưng lúc ăn trưa Toàn Phúc nói khi đó ngươi cũng ở thư phòng.”
“Ta nghe không rõ.”
Người khác lại bàn tán cuộc cãi vã sáng nay, chỉ có Tiết Bạch từ đầu đến cuối im lặng, chuyên tâm gặm Hồ bánh.
“Tiết Bạch.”
Đỗ Ngũ Lang chắp tay sau lưng, thò nửa người ra từ nghi môn, nói: “Mau tới đây.”
Hai người liền đi đến hành lang, ngồi xuống bên cạnh lan can.
“Ngươi ăn đi.”
Đỗ Ngũ Lang liếc mắt nhìn bốn phía, từ phía sau lưng lấy ra một cái đùi gà, lại từ tay áo lấy ra một quả trứng.
Đây đã không phải là lần đầu, Tiết Bạch thản nhiên nhận lấy.
Hắn đầu tiên không cảm thấy làm việc này mất mặt, tiếp đến cho rằng giúp đỡ lẫn nhau là nhân chi thường tình. Trên người hắn có sự tự tin nhận tương trợ vì chắc rằng sớm muộn gì cũng sẽ báo đáp lại phần ân tình này, vì thế thản nhiên, không có chút nào ngượng ngùng.
“Đứng cả ngày, Phương chân nhân cầm phù lục quơ qua quơ lại trước mắt ta, quá mệt mỏi.” Đỗ Ngũ Lang duỗi lưng, nói: “Còn ngươi?”
“Quét rác, thu dọn.” Tiết Bạch nói: “Chiều nay lúc xếp lại giá sách, lén đọc sách của ngươi.”
“Đều là những thứ tử hồ giả dã, có gì đáng xem chứ.”
“Vì hữu dụng, cũng không phải vì đọc cho vui.”
“Ngươi thật khác người.” Đỗ Ngũ Lang không khỏi cảm khái, hỏi: “Phụ thân ta lại cùng đại tỷ phu cãi nhau? Thật sự muốn ly hôn sao?”
Tiết Bạch hỏi ngược lại: “Ly hôn không tốt sao? Liễu lang tế ngày thường đối xử với đại tỷ ngươi thế nào?”
“Ta cũng không biết.” Đỗ Ngũ Lang nghĩ một lúc, cuối cùng vò đầu, thở dài nói: “Ta chỉ cảm thấy, đại tỷ phu đối với ta rất nhiệt tình. Ta vốn không muốn đến Bình Khang phường, nhưng...... Ai!”
“Ngươi muốn đáp lại sự nhiệt tình của hắn, nên đã làm một số việc không muốn làm sao?”
Đỗ Ngũ Lang liền gật đầu, lại nghĩ đến cái chết của Đoan Nghiễn.
“Đại tỷ ngươi bao nhiêu tuổi?”
Đỗ Ngũ Lang đếm ngón tay tính một lúc, nói: “ “Bính dần...... Hai mươi sáu tuổi, thế nào?”
“Tái giá không khó.”
Tiết Bạch vừa mới thoáng nghĩ qua, nếu có thể trở thành anh vợ của Thái Tử cũng là đường ra không tệ, nhưng bây giờ tuổi tác chênh lệch quá nhiều.
Đáng tiếc.
“Tái giá?” Đỗ Ngũ Lang hỏi: “Ngươi cũng không thích đại tỷ phu?”
“Có chuyện ta vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, Liễu lang tế cùng Cát Đại Lang quen biết sao?”
“Đúng đấy, bọn họ từng nói chuyện với nhau.”
Tiết Bạch hỏi: “Vậy Liễu lang tế đưa ngươi đến Bình Khang phường, gặp Cát Đại Lang, Cát Đại Lang gây khó dễ cho ngươi, đều là trùng hợp sao?”
Bỗng nhiên, tiền viện truyền đến tiếng hô to.
“Đây là tư trạch của mệnh quan triều đình!”
“Cút đi!”
Hai người quay đầu nhìn thấy một đội quan sai từ tiền viện như lang như hổ mà xông vào nhị đình, đồng thời quát lui người gác cổng theo ở phía sau, người người hung thần ác sát.
Người dẫn đầu hống hách đắc ý, quát to: “Kinh Triệu phủ bắt người! Ai là Đỗ Hữu Lân?”
“Trưởng quan chậm đã.” Toàn Thụy vội vàng chạy ra, khách khí nói: “Mời vào sảnh uống trà, được chứ?”
“Kêu Đỗ Hữu Lân ra đây!”
Quan sai kia lạnh nhạt thờ ơ, đẩy ra tay của Toàn Thụy.
Mấy khỏa bạc vụn liền rơi trên mặt đất.
“Chuyện gì ồn ào?”
Theo câu nói này, Đỗ Hữu Lân từ trong thư phòng phía tây chậm rãi bước ra, một tay giấu sau lưng, tay còn lại cầm thư quyển, hỏi: “Là Kinh Triệu phủ tìm lão phu sao?”
“Ngươi chính là Đỗ Hữu Lân? Bắt lại!”
Đám quan sai lập tức xông lên, đè Đỗ Hữu Lân xuống.
Trong hỗn loạn, thư quyển rơi xuống đất.
“Thả ra! xúc phạm văn nhân...... Các ngươi có biết lão phu là ai không?!”
Toàn Thụy không ngờ bọn họ thật sự dám bắt quan lại triều đình, vội vã bước lên ngăn cản.
“Không thể lỗ mãng, không thể lỗ mãng a, trưởng quan có biết? Đỗ gia nhị tiểu thư chính là lương đệ của đương triều Thái tử!”
“Bắt chính là nhạc phụ của Thái Tử!”
Chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, quan sai rút đao ra, trấn áp Đỗ Hữu Lân đang giãy giụa.
“Tất cả nghe đây, Đỗ Hữu Lân ‘Tiên tri xằng bậy, cấu kết Đông Cung, chỉ trích Thánh Nhân’ Kinh Triệu phủ bắt về thẩm vấn, những người khác tạm giam trong nhà, không được rời đi!”
Vừa nghe xong tội danh này, mọi người đều bị dọa đến trợn mắt hốc mồm.
Lư Phong Nương từ trong sảnh chạy ra, thấy cảnh này, liền bị hoảng sợ ngồi bệt xuống đất.
Đỗ Hữu Lân như cha mẹ chết, bờ môi run rẩy, không dám loạn động.
Toàn Thụy sắc mặt trắng bệch, mắt đầy thất thần.
Cả nhà này vốn là thanh quý môn đệ, hôm nay không hề làm gì, lại bất ngờ gặp tai họa.
Thiên đại tội danh phủ xuống, trong trạch viện này ai cũng trốn không thoát.
“A lang!”
Đỗ Ngũ Lang nhìn thấy Đỗ Hữu Lân bị mang đi, theo bản năng liền đuổi theo hai bước, nhưng đôi chân lại mềm nhũn suýt thì ngã trên đất.
Có người lấy tay đỡ hắn lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy khuôn mặt còn non nớt của Tiết Bạch, cùng với ánh mắt vô cùng tỉnh táo......
-----------
*hồ bằng cẩu hữu: chỉ những người bạn cùng nhau ăn chơi lêu lổng, không làm việc đàng hoàng.
*“Cẩn ngôn thận hành, như lý bạc băng.”: “Thận trọng từ lời nói đến việc làm, như giẫm trên băng mỏng.”
*tử hồ giả dã: chỉ những thứ cơ bản mà ai cũng biết.
*hồ cừu: 狐裘, một loại áo choàng làm từ lông cáo.
*nhuyễn phốc: 软幞, một loại mũ phốc đầu bằng vải mềm.
*liên khâm: anh em bạn rể (hai người đàn ông xa lạ là chồng của hai chị em gái).