Chương 129: Tân bằng hữu
Tiết Bạch đã đến trước mặt những quan sai, trầm giọng nói: “Đại Đường chưa từng có phán lệ về tư soạn quốc sử.”
Đương thời xử án không chỉ dựa vào pháp luật, mà còn muốn nhìn phán lệ. Tùy luật cấm tiệt tư nhân soạn tập quốc sử, tuy triều Đường theo Tùy luật, nhưng từ khi khai quốc đến nay chưa từng có ai bị xử phạt vì tội này.
Hiện Hoàng đế có tự lợi tự mãn, phóng túng hưởng lạc thế nào, ít nhất cũng không bao giờ bắt tội người khác vì một vài lời nói. Tuy nề nếp trên triều đã hủ bại, nhưng những quan thần phạm tội hầu hết chỉ bị phạt đòn hoặc giáng chức, những ai chết bất đắc kỳ tử đa phần là do Lý Lâm Phủ gây ra, Hoàng đế thực sự rất có lòng khoan dung rộng lượng, ngay cả khi cướp con dâu cũng không sợ bị người đời chỉ trích.
Đại Đường không phải nhà Thanh, không có án văn tự, không ngu dân, không cấm ngôn luận, không hạn chế giao lưu văn hóa công nghệ, nên văn hoa hưng thịnh, chiếu sáng ngàn năm.
Những quan sai này đương nhiên không thể dẫn chứng được phán lệ nào, đáp: “Bọn ta chỉ phụng mệnh bắt người, nói với bọn ta thì có ích gì? Định tội thế nào, sẽ do Đại Ti Khấu kết luận, muốn biện hộ, các ngươi hãy đến Hình bộ mà biện hộ.”
Đỗ Ngũ Lang lập tức nói: “Đi thì đi! Ta còn muốn đến Hình bộ xem thử một chút.”
Tiết Bạch cũng không ngại đi Hình bộ.
Ngay sau đó, Vi Thuật đã vỗ vai hắn, nói: “Trở về chỗ ngồi, tiếp tục khảo thí.”
Một già một trẻ liếc nhìn nhau, Tiết Bạch nhẹ gật đầu.
“Tuế khảo tiếp tục.”
Vi Thuật nói xong, đá Dương Huyên một cú, tự mình đuổi đám học trò, mặc cho quan sai bắt Trịnh Kiền đi.
Sau đó, vị Tế tửu cao niên này điểm vài tên sinh đồ, bảo bọn họ giao bài, quát: “Cóp? Mắt lão phu còn chưa mờ đâu!”
Tiết Bạch ngồi xuống lần nữa, tiếp tục điền thiếp kinh, trong đầu vẫn nghĩ về chuyện vừa rồi.
Vất vả lắm mới thi xong thiếp kinh, vẫn còn hai phần thi nữa.
Trong lúc thu bài, chợt lóe lên một ý tưởng, Tiết Bạch đứng dậy, vén rèm trúc bước ra ngoài.
Tô Nguyên Minh lập tức bước lên trước, trao cho hắn một ánh mắt, rồi dẫn hắn tách ra chư sinh, rẽ qua hành lang, tiến vào một gian công phòng.
Vi Thuật đang đứng trong phòng, hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Chỉ e rằng vụ án mà Trịnh bác sĩ dính líu tới không hề nhỏ, vả lại còn cùng học sinh có liên quan.” Tiết Bạch đáp: “Chuyện này gấp gáp hơn, liệu có thể trì hoãn tuế thí?”
“Không thể.” Vi Thuật thở dài, mang chút ý nhắc nhở, nói: “Nếu hoãn rồi mở lại, lão phu cũng không còn quyền chủ trì.”
Tiết Bạch nghe vậy liền hiểu ra, vị Tế tửu này đã âm thầm chịu không ít áp lực.
Có người không hi vọng hắn thông qua tuế thí.
Tiết Bạch tuy được thánh quyến, nhưng hiện cũng chỉ có thế, trái lại số người mà hắn đắc tội lại rất nhiều. Đông cung có sức ảnh hưởng, Hữu tướng phủ có quyền lực, muốn ngăn cản hắn khoa cử nhập sĩ tất nhiên sẽ không thiếu cách.
Tỉ như, Giả Xương càng được lòng Thánh Nhân, Lý Bạch càng có tài năng, nhưng cũng không thấy bọn họ có công danh gì.
Con đường này, phải có người như Vi Thuật ra tay che chở hắn.
Nhưng Tiết Bạch lại không thể bỏ mặc Trịnh Kiền, liền hỏi: “Nếu tuế thí không thể ngừng, Tế tửu có cách nào cứu Trịnh bác sĩ không?”
Vi Thuật vừa mới vẫn ung dung, nhưng lúc này lại cau mày, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại một bóng lưng mập mạp trong chiếc áo bào màu tím, chậm rãi nói: “Lão phu cả đời đều làm quan trong trường, nào biết những phân tranh trong triều? Nếu đã không cứu được hắn, thì nhất định phải bảo đảm tiền đồ cho chư sinh.”
Tiết Bạch trầm ngâm, nói: “Vậy học sinh có một cách, muốn thử xem có thể cứu Trịnh bác sĩ hay không.”
“Tuế khảo còn hai phần nữa.”
“Không kịp rồi.”
Tiết Bạch nhìn sắc trời.
Sau khi làm xong, thành Trường An đã giới nghiêm, đến lúc đó dù có cách gì cũng phải đợi đến ngày mai, sẽ muộn mất.
Tuế khảo trễ nãi, chẳng qua là tốn thêm chút thời gian, nhưng sự việc của Trịnh Kiền liên quan đến đại án Tam thứ nhân, là chuyện sinh tử, bên nào nặng bên nào nhẹ, căn bản không cần cân nhắc.
Vi Thuật vuốt râu suy nghĩ, cho rằng Tiết Bạch chưa hiểu ngụ ý trong lời của hắn, lại nhắc nhở lần nữa, trực tiếp nói: “Không lâu trước đây, có người đã dặn dò lão phu, không cho ngươi vượt qua tuế thí, ngươi đi như thế thì đúng ý bọn họ rồi.”
“Đây là dương mưu, học sinh chỉ có thể tiến.”
“Thôi được, trên đường đừng để ai thấy.”
Tiết Bạch liền cúi đầu thật sâu, xoay người rời đi.
Vi Thuật nhìn theo bóng lưng của hắn, cũng không biết đang nghĩ gì, hồi lâu sau, nói với Tô Nguyên Minh: “Đem thiếp kinh của tiểu tử này lại đây.”
“Vâng.”
Chẳng bao lâu, bài thi của Tiết Bạch đã được trải ra trước mặt hắn.
Vi Thuật quét mắt qua, thuận miệng nói: “Cẩu thả.”
Hắn cầm bút viết vài chữ lên trang giấy.
“Giống không?”
Tô Nguyên Minh tiến lên xem thử, chỉ thấy đấy là vài chữ Khải không tệ, tuy cũng coi như dễ nhìn, nhưng kém xa Vi Thuật bản thân thư pháp.
Đây là Tế tửu đang mô phỏng lại bút tích của Tiết Bạch.
“Quả thật thiên y vô phùng.”
“Đồ đệ của Thanh Thần, thư pháp chỉ có trình độ thế này thôi sao.” Vi Thuật thở dài một tiếng, “Nó đã đi cứu Trịnh Tam Tuyệt, hai phần thi sau đành để lão phu thi hộ nó vậy.”
~~
Tiết Bạch thay một bộ y phục khác, đội mũ che nửa khuôn mặt, theo Tô Nguyên Minh rời Quốc Tử Giám bằng tiểu môn ở phía đông.
Hắn nhảy lên ngựa, nhưng không tìm đến Dương Tiêm, Dương Ngọc Dao, hay Ngọc Chân công chúa.
Trong lúc làm bài thi thiếp kinh, Tiết Bạch đã suy tính qua, nếu chuyện Trịnh Kiền tư soạn quốc sử thực sự liên quan đến vụ án của Tam thứ nhân vào năm Khai Nguyên thứ 25, thì một khi hắn vận dụng quan hệ giúp Trịnh Kiền, chẳng khác nào ôm rơm chữa cháy, chỉ khiến lửa càng cháy càng lớn.
Chuyện này, Tiết Bạch càng tham gia sâu, càng lôi kéo nhiều người, càng nguy hiểm.
Tựa như, Lý Lâm Phủ vu cáo Vi Kiên cấu kết với Đông cung, Lý Hanh nếu lên tiếng bảo vệ Vi Kiên cũng chỉ là hại người hại mình, không bằng phân rõ giới hạn.
Nhưng nếu chuyện này nhằm vào Tiết Bạch, vì dẫn xuất bè cánh của Lý Anh đứng sau hắn, đối phương nhất định sẽ hạ tử thủ với Trịnh Kiền.
Tiết Bạch không hề định học theo Lý Hanh.
Nửa canh giờ sau, hắn thúc ngựa tiến vào Bình Khang phường.
Kéo thấp mũ trên đầu, Tiết Bạch nhìn quanh xem thử có ai theo dõi không, rồi rẽ vào con ngõ nhỏ ở góc tây bắc.
Chiếm cứ toàn bộ phần tây bắc của Bình Khang phường chỉ có một tòa phủ đệ, chính là Trường Ninh công chúa phủ, hiện đang thuộc về nhi tử Dương Hồi và thê tử Hàm Nghi công chúa.
Phủ đệ tráng lệ, tựa như đang kể về sự hiển hách một thời của hai đời công chúa.
Hai bên con ngõ đều là tường cao, Tiết Bạch một mình đến trước cửa sau, đưa lên bái thiếp, nói: “Xin phiền bẩm với công chúa và phò mã, có hảo hữu đến thăm.”
…
“Ai cùng tiểu quỷ này là hảo hữu chứ.”
Lý Nương lầm bầm chửi một câu, nhưng vẫn cùng Dương Hồi ra Tĩnh Nghi đường tiếp khách.
Đến lúc bước vào trong đường, thấy Tiết Bạch ung dung ngồi ở đó, thần sắc của đôi phu thê bắt đầu ngưng trọng hơn, bởi vì cảm nhận được áp lực khi đối mặt với Tiết Bạch.
“Ngươi đến làm gì?” Dương Hồi hờ hững hỏi.
Lý nương bề ngoài tỏ vẻ cứng cỏi nhưng bên trong lại yếu đuối, cố nói vài lời hung hăng với giọng đầy căm phẫn: “Không sợ chúng ta giết chết ngươi sao?”
“Giết ta có ích lợi gì?” Tiết Bạch đáp: “Chờ Lý Hanh lên ngôi, cũng sẽ không tha cho các ngươi, vì đã phò trợ Thọ vương mà cùng hắn đấu nhiều năm như thế.”
“Lại tới xúi giục đúng không, chúng ta có thể bị ngươi lợi dụng sao?”
Tiết Bạch lộ vẻ khó xử, chậm rãi nói: “Chúng ta thực sự đang gặp rắc rối.”
Dương Hồi cười lạnh, thầm nghĩ Tiết Bạch quả nhiên là muốn lợi dụng bọn họ.
Vậy thì, cuộc trò chuyện hôm nay, sẽ do bọn họ làm chủ.
“Thái học bác sĩ Trịnh Kiền, bởi vì ghi chép Tam Thứ Nhân án nội tình, đã bị bắt giam.” Tiết Bạch càng tỏ vẻ lo lắng.
Có phần thờ ơ, Dương Hồi điềm tĩnh hỏi: “Trịnh Kiền là người của các ngươi?”
“Trịnh bác sĩ dĩ nhiên là lão sư của ta.” Tiết Bạch cố ý nói một lời sắc bén, “Phò mã cũng biết, Trịnh Kiền và Trương Cửu Linh đều là môn sinh của Vương Phương Khánh, đã từng ủng hộ tiền Thái tử.”
“A.”
Tiết Bạch hơi cau mày lại, nói: “Trịnh Kiền trông như người của Đông cung, nhưng thực ra là quân cờ mà chúng ta cài vào.”
Dương Hồi, Lý Nương không khỏi nhướng mày, ngạc nhiên trước bản lĩnh của dư đảng Lý Anh.
“Nói tiếp đi.”
“Chuyện này tạm thời còn khó phán đoán, có thể là Ca Nô ra tay đối phó Đông cung, vô tình làm hại người của chúng ta; Hoặc có thể là Lý Hanh đã phát hiện lập trường của Trịnh Kiền nên mới ra tay.”
“Lý Hanh dù có phát hiện, cũng không cần thiết ra tay với hắn chứ?”
Tiết Bạch nói: “Trước đây không lâu, bọn họ định gả Hòa Chính huyện chúa cho ta, ta đã cự tuyệt, từ đó không còn cơ hội để vãn hồi nữa.”
Chuyện này Lý Nương đã nghe qua, bèn gật đầu ra hiệu cho Dương Hồi, tỏ ý những lời Tiết Bạch nói đều là sự thật.
“Hồ Nhi sắp vào kinh, Ca Nô thanh thế đại chấn, nhất định sẽ trừ khử Bùi Khoan.” Tiết Bạch tiếp tục nói: “Kể từ lúc Bùi Khoan nhậm chức Hộ bộ Thượng thư, đã hợp sức với Quốc cữu, thu được không ít thuế muối ở Hà Bắc, chuẩn bị áp giải về kinh. Đáng tiếc, gặp phải chuyện này, Bùi Khoan đã thành chim sợ cành cong, muốn chuyển sang quy phục Đông cung. Một công lao to lớn như thế, chỉ e sẽ thuộc về Lý Hanh.”
Dương Hồi trầm ngâm, không hiểu sao Tiết Bạch lại nói ra những chuyện này.
Nhưng đây là những tin tức trọng yếu trên triều, bình thường khó mà dò la được, hắn rất sẵn lòng lắng nghe, bởi vậy bèn dỏng tai lên, thỉnh thoảng khe khẽ gật đầu.
Tiết Bạch thở dài, nói: “Hữu tướng và Đông cung tương tranh, tựa như hai tảng đá lớn va chạm, kẹt ở giữa chính là những kẻ như chúng ta, chẳng khác nào cỏ dại bị chà đạp. Hiện giờ, chúng ta đang lâm vào cảnh nội ưu ngoại hoạn, phong ba chao đảo.”
“Đáng đời!” Lý Nương nhổ nước bọt, “Dư đảng của Lý Anh, đáng lẽ nên bị diệt sạch.”
Tiết Bạch không đáp.
Dương Hồi ngẫm lại cuộc trò chuyện trước kia, tự nhủ song phương có khả năng hóa thù thành bạn, huống hồ hôm nay Tiết Bạch chủ động tỏ ra yếu thế, chắc chắn có ý muốn giao hảo, nên phải thừa cơ lợi dụng một phen.
“Các ngươi là ai?”
“Năm Khai Nguyên thứ 25, hoàng tam tử Lý Hanh dẫn dắt Thánh Nhân nghi ngờ Thái tử cấu kết với Tể tướng, xúi giục Lý Giảo mật tấu, lợi dụng Vũ huệ phi, bãi Trương Cửu Linh, trừ Tam thứ nhân, sau đó lại mưu tính hãm hại Vũ huệ phi, thiết kế Thánh nhân nạp Thọ vương phi, nhất tiễn song điêu, loại bỏ hai mối họa lớn. Hết thảy những chuyện này, đều là Trương Cửu Linh phát giác, tiếc rằng ngài ấy đã bị đày ra Kinh Châu, chỉ kịp cáo tri chí hữu Trịnh Kiền. Đây chính là nguyên do khiến Trịnh Kiền bị gán cho tội danh ‘Tư soạn quốc sử’.”
Nói đến đây, Tiết Bạch khẽ cười khổ, rồi mới trả lời câu hỏi của Dương Hồi.
“Chúng ta, là những người biết chuyện này, nên muốn vạch trần nó, bởi chúng ta đều cho rằng xã tắc Đại Đường không thể giao vào tay một kẻ như Lý Hanh.”
Dương Hồi hỏi: “Vậy các ngươi cho rằng xã tắc Đại Đường nên giao cho ai?”
Tiết Bạch nói: “Thọ vương không thích hợp.”
Dương Hồi nhướng mày, hỏi: “Các ngươi nghĩ đến Khánh Vương?”
Tiết Bạch nói: “Khánh Vương tuy là trưởng tử, người ngoài đều tưởng chúng ta muốn phù trợ hắn, nhưng thực ra chúng ta không thường qua lại với hắn. Hôm nay, ta cũng chưa từng đi tìm Khánh Vương.”
“Đúng đấy, Khánh Vương có tướng mạo không tốt, không thể làm quân vương.”
Lý Nương khó chịu với những lời nói nhảm của bọn họ, liền nói thẳng: “Không lập trưởng thì lập đích, mẫu thân ta đã được phong làm Trinh Thuận hoàng hậu, bào đệ ta Thịnh vương Lý Kỳ đường đường là đích tử, nên làm Thái tử.”
~~
Dương Hồi thoáng chút bối rối, không còn che giấu, nhìn Tiết Bạch hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”
“Có thể.”
“Ngươi đồng ý tùy tiện vậy sao?”
“Thịnh vương là đích tử duy nhất của Thánh nhân, đương nhiên khả thi. Huống chi đại nạn lâm đầu, nào ai còn tâm trí tính xa đến những chuyện sau này?”
Dương Hồi không ngờ Tiết Bạch sẽ thẳng thắn như thế.
Nhưng nghĩ lại, hiện giờ có bàn thế nào đều là chuyện xa vời. Nếu muốn thu phục thế lực của đối phương, cũng phải xem đối phương đến nhờ vả điều gì. Lúc này địa vị của công chúa phủ đã không còn như xưa, chưa chắc có thể làm được.
“Hôm nay ngươi đến đây, mục đích là gì? Muốn lợi dụng chúng ta cứu Trịnh Kiền sao?”
“Không nên vội ra tay.” Tiết Bạch trầm ngâm nói: “Tại Chung Nam Sơn, ta từng nói về thân phận của Bùi Miện, phò mã đã xác nhận điều đó rồi chứ?”
Lý Nương thấy hắn chỉ nói với Dương Hồi, như thể không biết ai mới là đương gia ở đây, liền đáp ngay: “Xác nhận rồi thì thế nào?”
“Công chúa chưa tiết lộ cho Ca Nô biết sao?”
“Hừ, vì sao ta phải để ngươi lợi dụng?”
Tiết Bạch lấy ra một bức văn thư, trải ra cho bọn họ xem.
Chỉ thấy văn thư này được đóng lên chính là con dâu của chúc quan ở Đông cung, nhưng ở giữa bị xé mất một phần.
“Đây là?”
“Là bằng chứng có thể chứng minh thân phận của Bùi Miện.” Tiết Bạch nói: “Nếu ta trình cho Ca Nô, chắc chắn hắn sẽ không tin.”
Dương Hồi đưa tay định lấy.
Nhưng Tiết Bạch liền thu lại văn thư, mỉm cười hỏi: “Thế thân khế của ta đâu?”
Lý Nương không vui, cau mày nói: “Ngươi cùng ta bàn điều kiện?”
“Giao dịch công bằng.”
“Ngươi là ai mà dám giao dịch công bằng với ta? Nếu ta giết ngươi…”
Dương Hồi vội vã vỗ vai nàng, ôn nhu an ủi vài câu, rồi phu thê họ mới sai người đi lấy thân khế của Tiết Bạch.
Hai bên vừa trao đổi xong, thì Tiết Bạch lại nói: “Có điều, nếu phò mã trình nó cho Ca Nô, hắn liền sẽ biết chúng ta đang hợp tác. Thay vào đó có thể dùng để khống chế Bùi Miện.”
“Vì sao ngươi không tự mình tận dụng điều này?”
“Thân phận ta chưa đủ, chỉ khiến Bùi Miện tâm sinh sát ý, không bằng đưa cho phò mã.”
Ánh mắt Dương Hồi lấp lóe.
Tiết Bạch nói tiếp: “Phò mã có thể giúp hỏi một chút về tình hình hiện tại của Trịnh Kiền không? Bọn họ bắt Trịnh Kiền là để dẫn xà xuất động, ta không tiện mắc bẫy, nhưng chuyện này đối với phò mã lại không khó.”
~~
Hữu tướng phủ.
Lý Lâm Phủ đang chăm chú trước bàn làm việc.
Đợt thuế muối đầu tiên của Hà Đông sắp được áp giải vào kinh, tạo cho hắn áp lực rất lớn. Gần đây hắn liên tục tra xét chuyện này, đồng thời cân nhắc đối sách.
Hai ngày trước, trên danh sách chính địch lại có thêm một cái tên, Nguyên Tái.
Nghe nói chính kẻ này đã bày mưu cho Dương Tiêm, về thuế phú chi sự rất có năng lực, quả là mối đe dọa cần phải loại bỏ.
“A Lang, phò mã đến.”
Nghe tiếng thông truyền, Lý Lâm Phủ liền đặt công văn xuống, cho mời Dương Hồi đến trong đại sảnh ngồi.
Hắn đoán rằng, Dương Hồi lại đến để thúc giục Hữu tướng phủ trừ khử Tiết Bình Chiêu, nên vừa gặp đã khoát tay áo.
“Phò mã không cần quá nóng vội, bản tướng đã nghe nói Lư Huyễn vừa bị giáng chức. Cứ chờ thánh quyến của tên nhóc kia dần phai nhạt, chúng ta sẽ tìm cơ hội loại bỏ hắn.”
“Hữu tướng nói rất phải.”
Dương Hồi nghe những lời này, rồi giương mắt nhìn Lý Lâm Phủ, đột nhiên nảy sinh một cảm giác mới mẻ.
Ca Nô nói như thể đối phó Tiết Bạch là vì bọn họ, nhưng thực chất chỉ đang lợi dụng bọn họ như những kẻ ngốc mà thôi.
Sau khi hàn huyên vài câu, Dương Hồi mới nói: “Hữu tướng, hôm nay ta nghe một chuyện... Hình bộ đột nhiên bắt giam Thái học bác sĩ Trịnh Kiền, phải chăng có liên quan đến án cũ trước kia?”
Lý Lâm Phủ thoáng sững lại, chậm rãi nói: “Phò mã biết chuyện thật nhanh.”
“May là có vài tử điệt đúng lúc ở Quốc Tử Giám, chuyện vừa xảy ra liền nhận được tin tức.”
Dương Hồi đáp xong, trong lòng chợt có một loại trêu đùa Ca Nô khoái ý.
Lý Lâm Phủ gật đầu nói: “Đêm qua Hình bộ Thượng thư nhận được mật tín, tố cáo Trịnh Kiền tự mình soạn văn, hư tạo quốc sử.”
“Hữu tướng nếu muốn dùng nó đối phó Đông cung, ta nguyện góp một phần sức lực.”
Dương Hồi nghiêng người về phía trước, bày tỏ thái độ, thực ra là muốn dò xét liệu có phải Lý Lâm Phủ đã chỉ đạo chuyện này không.
Nhưng không ngờ, Lý Lâm Phủ lại khoát tay nói: “Vụ án này chưa rõ ràng, đợi Tiêu Ẩn Chi điều tra xong hãy bàn tiếp, phò mã không cần gấp gáp.”
Dương Hồi ngạc nhiên, hỏi: “Chuyện này không phải do Hữu tướng sắp đặt sao?”
Lý Lâm Phủ liếc hắn một cái, nghiêm mặt nói: “Bản tướng chấp pháp công bằng xác đáng, chưa từng bày trò hãm hại ai.”
“Là ta lỡ lời.” Dương Hồi vội vàng xin lỗi, “Ý ta là… Thực sự có người vạch trần Trịnh Kiền, hắn thực sự đã tư soạn quốc sử sao?”
“Đúng vậy.”
Lý Lâm Phủ vuốt râu, ánh mắt lộ vẻ trầm tư, chậm rãi nói.
“Trương Cửu Linh đã mất bảy năm, nhưng đệ đệ hắn là Trương Cửu Cao vẫn luôn muốn vì hắn lập một tòa Thần Đạo Bi…”
Thần Đạo Bi là tấm bia được dựng trước lăng mộ, ghi chép sự tích thuở bình sinh của người đã khuất. Khắc bia cũng không dễ, phải mời người soạn văn, viết chữ, điêu khắc.
Dương Hồi vừa nghe, liền hiểu vì sao Trương Cửu Linh qua đời đến nay vẫn chưa lập Thần Đạo Bi. Bởi Lý Lâm Phủ hẹp hòi nhỏ nhen vẫn còn sống, nhất định sẽ soi mói xem văn bia có nói xấu hắn ta hay không, Trương Cửu Cao chắc hẳn muốn đợi Lý Lâm Phủ chết, rồi mới viết một thiên văn bia thật sướng khoái lâm li.
Quả nhiên.
“Chứng cứ mà Tiêu Ẩn Chi nhận được lần này, chính là văn bia Trịnh Kiền viết cho Trương Cửu Linh, trong đó có câu ‘Vũ huệ phi ly gián các quân thần, muốn lập con mình làm Thái tử’.” Lý Lâm Phủ nói: “Vì để bảo vệ thanh danh của Vũ huệ phi, Hình bộ liền bắt giam Trịnh Kiền, nghiêm tra chuyện này.”
“Thì ra là vậy.” Dương Hồi không khỏi tỏ vẻ cảm động.
“Đợi vụ này điều tra xong, tự khắc sẽ báo cho phò mã.”
Lý Lâm Phủ dứt lời, giơ tay tiễn khách.
Dương Hồi bèn cáo từ.
Khi hắn quay lưng lại, trong mắt đã hiện lên lãnh tiếu chi ý.
Người đời đều đồn Vũ huệ phi hãm hại tam thứ tử, nhưng Hình bộ ráo riết bắt người như thế, làm sao có thể là vì thanh danh của Vũ huệ phi?
Đúng như Tiết Bạch đã nói, chuyện này nhất định có ẩn tình.
Cho tới bây giờ, Lý Lâm Phủ vẫn còn xem hắn là kẻ ngốc.
“Phò mã, hồi phủ sao?”
“Không vội.” Dương Hồi nhảy lên ngựa, suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Đến Ngự Sử Đài…”
------------
*thiên y vô phùng: ban đầu có nghĩa là áo của thần tiên trên trời không có đường may, về sau dùng để chỉ thơ văn tự nhiên, trọn vẹn hoặc sự việc hoàn hảo, chu đáo không có sai sót.