Chương 125: Hầu tử trộm đào
Tử Vân Diễn Khánh Lâu.
Lý Long Cơ ngồi thiền đã nửa ngày, quả thật cảm thấy cơ thể thư thái hơn một chút.
Việc Trương Ký và Lý Bí giới thiệu Tĩnh Huyền chân nhân cho hắn, thực sự khiến hắn rất hài lòng.
Vừa mở mắt ra, đã có thái giám lại gần bẩm báo: “Thánh Nhân, cống phẩm từ Hà Bắc đến rồi.”
Nghe vậy, Lý Long Cơ vuốt râu, cười nói: “Qua tết Trung Nguyên, trẫm sẽ về Trường An, Hồ nhi có cống phẩm gì mà phải mang đến tận Chung Nam Sơn?”
“Hồi bẩm Thánh Nhân, là đào cống từ quận Nhiêu Dương, sáng nay mới đến Trường An, sợ không còn tươi nữa nên đưa thẳng tới đây.”
“Hồ Nhi có lòng.” Lý Long Cơ cười sang sảng, tựa hồ rất vui vẻ, “Quý phi thích ăn món này nhất, mau mang cho nàng. Lấy thêm vài quả cho các vị thượng sư nếm thử.”
“Tuân chỉ.”
“Tạ bệ hạ hậu ái.”
Không lâu sau, Cao Lực Sĩ tự mình bưng khay đào lên lầu chia cho mọi người.
Khi đến trước mặt Lý Bí, vị đạo sĩ trẻ tuổi này đứng dậy, hai tay nhận lấy quả đào, nho nhã lễ độ nhưng không kém phần phong thái của một thế ngoại cao nhân, mọi cử chỉ đều rất đúng mực.
Lý Bí thực sự có tài học, gần đây hắn giảng giải đạo pháp đến ngay cả Thánh Nhân cũng phải nể phục, đã lệnh cho hắn đãi chiếu Hàn Lâm, cung phụng Đông Cung.
Điều này có nghĩa Đạo gia vì Đông Cung lấy lòng Thánh Nhân, rốt cuộc cũng nhận được hồi báo. Trong đó không thể thiếu công sức của Cao Lực Sĩ và Trương Ký khi cùng nhau hợp sức nói tốt cho Đông Cung.
Cùng lúc đó, từng rổ đào cống được bưng vào Tông Thánh Cung, đưa đến chỗ của Dương quý phi.
Cành lá của chúng đã được cắt tỉa gọn gàng, rồi chuyển đến đây bằng dịch kỵ chạy nghìn dặm mỗi ngày, nên lúc này vẫn còn đọng lại chút sương sớm.
Đủ thấy An Lộc Sơn cùng với Hữu tướng phủ đứng sau hắn, về phương diện lấy lòng Thánh Nhân cũng không hề thua kém Đông Cung, thậm chí còn có phần vượt trội hơn.
Suy cho cùng, làm Dương quý phi vui vẻ mới là điều quan trọng nhất, mà Dương quý phi lại đặc biệt thích những loại tiên quả theo mùa này.
Cống phẩm của An Lộc Sơn còn xa xa không chỉ có vậy, gần đây Thánh Nhân thường nhắc thầm "Chờ tháng tám, xem thử Hồ nhi sẽ mang gì đến" vì thế, đã không còn tâm tư để đánh bài hay đọc cố sự nữa…
~~
Ngồi ở Kim Trương Quán vào mùa thu, bóng cây rậm rạp che kín cả ban ngày. Bầu trời râm, khiến núi Chung Nam không hề có hơi nóng.
Trong một căn phòng nhỏ, trên bàn ngọc bày vài quả đào cống.
Dương Ngọc Dao đã nếm thử một quả vào buổi trưa, nhưng tâm trí của nàng giờ đây không còn đặt vào mỹ vị này nữa. Nàng ngồi trước gương đồng, hài lòng nhìn khuôn mặt không trang điểm của mình, rồi lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cuối cùng, một tiếng "két" vang lên, cửa mở ra, Minh Châu dẫn theo Tiết Bạch bước vào.
“Ai vậy?”
Dương Ngọc Dao xoay lưng lại, uể oải hỏi.
“Dao nương, Tiết lang quân đã đến.”
“Hắn cuối cùng cũng chịu đến, hôm qua ta đợi mãi, nhưng có lẽ không xứng để gặp Tiết lang tài khí?”
Minh Châu lườm sang Tiết Bạch, ra hiệu cho hắn tự giải quyết cho tốt, rồi vạn phúc lui ra.
Tiết Bạch nói: “Lư Huyễn đang theo dõi chúng ta, ta phải loại trừ hắn rồi mới dám đến.”
“Ai cơ?”
“Là viên Ngự sử bôi nhọ mối quan hệ của chúng ta trong đêm Nguyên Tiêu.”
“Hắn đã bôi nhọ thế nào?” Dương Ngọc Dao bật cười, quay lại nói: “Ngươi nói xem, hắn bôi nhọ thế nào?”
Tiết Bạch tránh né ánh mắt của nàng, không trả lời, vẻ mặt nghiêm túc hơi pha chút e dè.
Dương Ngọc Dao ánh mắt sáng lên, nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng nói: “Đều do Ngọc Hoàn quá mềm lòng, trảm thảo bất trừ căn, nên mới chưa trừ khử được tên… ai nhỉ?”
“Lư Huyễn. Không cần nhớ nữa, đã bị trừ rồi.”
“Nhìn hắn trông như vô hại, nhưng lời nói ra lại hại người, thật đúng là yêu quái. Qua đây ta xem nào, dạo này ngươi ở bên Ngọc Chân công chúa có bị nàng khi dễ không?”
“Không có, ta bận kết giao với chư vương, công chúa và phò mã.”
Dương Ngọc Dao không nhịn được cười, nói: “Ta nghe rồi, coi như ta lại thiếu Cao tướng quân một nhân tình. Nhưng cũng lạ, sao người khác cứ vu oan cho ngươi mãi thế?”
“Có lẽ vì ta thực sự làm như vậy?”
“Giống như người khác bôi nhọ mối quan hệ của chúng ta, thực ra đều là sự thật?”
“Ân.”
Tiết Bạch nghiêm túc gật đầu.
Dương Ngọc Dao càng thấy buồn cười hơn, đôi mắt nàng lấp lánh, kéo tay hắn, thì thầm: “Tỷ muội của ta sống ngay trong viện, các nàng đi dự tiệc rồi, ta cũng phải đi ngay.”
Đại khái nàng muốn nói rằng hôm nay không tiện, nhưng lại không nói ra, chung quy là muốn gần gũi thêm một chút cũng tốt.
Ngay cả Tiết Bạch cũng không hiểu rõ tâm tư của nữ tử như nàng.
“Ngươi nếm thử quả này.” Dương Ngọc Dao cầm một quả đào lên, “Đào này tên là ‘Yến Hồng đào’ thực sự rất ngon, nhiều nước lại ngọt...”
Đang nói dở, nàng ngước lên, nhìn chằm chằm vào mắt Tiết Bạch một hồi, đột nhiên nói: “Ngươi trông khác trước.”
“Khác chỗ nào?”
Ban đầu Dương Ngọc Dao không nói rõ được, nhưng nàng cảm nhận rõ sự thay đổi trong khí chất của Tiết Bạch, suy nghĩ một chút, rồi chần chừ nói: “Dường như... bá đạo hơn?”
“Hử?”
Một cách vô thức, Dương Ngọc Dao bị ánh mắt của hắn làm cho cúi đầu, cảm nhận được cảm giác thẹn thùng của thiếu nữ mà đã lâu nàng không có.
Nàng nghĩ thầm hôm nay không tiện, bèn nói: “Ta lột đào cho ngươi nhé?”
“Không cần đâu.”
Dương Ngọc Dao còn phải đi dự tiệc, biết rõ đã không kịp, nàng nhẹ nhàng đẩy Tiết Bạch như muốn cự tuyệt, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra là mình không tiện.
Hôm nay nàng cũng mặc đạo bào, màu sắc giản dị, thực ra còn hợp với khuôn mặt không trang điểm của nàng hơn những chiếc áo choàng mỏng manh rực rỡ ngày thường. Một sợi dây lưng thắt quanh eo thon, vô tình tôn lên đường nét cơ thể của nàng.
Cùng một chiếc đạo bào, khi khoác lên người Lý Đằng Không thì trông thanh tao thoát tục, còn Dương Ngọc Dao lại càng lộ ra vẻ đầy đặn.
~~
Ánh mắt của Dương Ngọc Hoàn dừng lại, Trương Vân Dung liền bước tới cầm lên một quả yến hồng đào. Quả đào rất lớn, bàn tay ngọc thon thả của nàng không nắm hết.
Lớp vỏ mỏng màu hồng được bóc ra, để lộ phần thịt trắng nõn bên trong, đều đặn và thơm ngon.
Trương Vân Dung nhẹ nhàng, tỉ mỉ bóc sạch, liền thấy phần đầu của quả đào đỏ ửng, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
“Cho ta đi.”
Dương Ngọc Hoàn nhận lấy, cắn một miếng nhỏ, chỉ cảm thấy thịt đào mềm mịn, tan ngay trong miệng, nước ngọt tràn đầy, hương thơm còn đọng mãi.
Thực ra nàng có chút tham ăn, gặp phải mỹ vị thế này, đôi mắt nàng vô thức hiện lên vẻ thỏa mãn, đẹp đến nỗi không thể tả, khiến Trương Vân Dung sững sờ, vội vàng đưa khăn tay lên, lau dòng nước đào chảy xuống khóe miệng nàng.
“Quý phi ăn như trẻ con vậy.”
Dương Ngọc Hoàn nhai từng miếng nhỏ một lúc lâu, sau đó nhả hạt đào đã mút sạch, động tác tuy tùy tiện lại vẫn mang theo vẻ quyến rũ.
Trong sảnh, bọn người Hứa Hợp Tử, Tạ A Man, Tiết Quỳnh Quỳnh vẫn đang bàn luận về cách hát bài từ mới, nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra được.
Dương Ngọc Hoàn để cho Trương Vân Dung giúp mình rửa tay, cười hỏi: “Tam tỷ sao vẫn chưa đến? Đến lúc cần nàng lại không thấy mặt.”
“Có lẽ đang ngủ trong phòng, nô tỳ sẽ đi mời.”
“Nàng bày vẽ ghê, ta đi mời vậy.” Dương Ngọc Hoàn cười đứng dậy, nói với mọi người: “Các ngươi cứ bàn đi, ta sẽ sai người đến hỏi từ gia một chút.”
Nàng không cần cung nữ theo sau, tự mình xách váy bước tới biệt quán của ba vị phu nhân.
Trong biệt quán, Minh Châu vội vàng nghênh tiếp, đang định mở miệng.
“Tam tỷ đang ngủ phải không? Ta đi gọi nàng.”
Dương Ngọc Hoàn bước lên bậc thềm, chợt nghe thấy giọng nói của Dương Ngọc Dao từ bên trong truyền đến.
“Không hàng phục nữa... không hàng phục nữa...”
“Tam tỷ? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Bên trong đột nhiên im bặt.
Dương Ngọc Hoàn lo lắng cho tỷ tỷ, ra hiệu Minh Châu đẩy cửa, bước vào phòng, vòng qua bình phong, màn che vẫn còn đang rung động.
Khi vén lên, chỉ thấy Dương Ngọc Dao đang quay lưng lại, tóc tai rối bời, sau gáy trắng muốt ướt đẫm mồ hôi, cả người không ngừng thở dốc.
“Đợi cả buổi trời, tam tỷ không chịu đến dự tiệc, lại trốn trong phòng?”
“Ngủ thiếp đi.” Dương Ngọc Dao ngáp một cái.
“Xem tỷ đầy mồ hôi thế này, không nóng sao?”
“Không nóng.”
“Lúc nãy ở ngoài ta nghe thấy tỷ gọi mà?”
“Ta,” Dương Ngọc Dao hơi chần chừ, “Ta mơ thấy ác mộng.”
“Ồ? Mộng gì?”
“Có một con yêu quái... rất hung hăng, nhất thời không thể hàng phục nó.”
Dương Ngọc Hoàn mỉm cười, quay người bày trò với những quả đào cống trên bàn, nói: “Có lẽ tam tỷ đã đọc cố sự của Tiết Bạch, nên nhật hữu sở tư, dạ hữu sở mộng?”
“Chắc là vậy.”
“Nhắc đến Tiết Bạch, gần đây hắn đã viết vài bài từ cho sư đồ Ngọc Chân công chúa, đều là cách luật và giai điệu mới.”
“Thật sao?”
“Chúng ta nghiên cứu mãi mà không thể hát trọn vẹn một bài nào, tam tỷ sao không gọi hắn đến hỏi một chút?”
Dương Ngọc Dao đưa cánh tay trắng nõn ra, nhặt chiếc đạo bào rơi trên đất lên, hỏi: “Ta sao? Ta gọi hắn đến?”
“Thánh Nhân bận tu đạo, ta là quý phi, không tiện triệu kiến ngoại thần a?”
“Vậy... Minh Châu, ngươi đi Ngọc Hoa Quan mời Tiết Bạch tới.”
Sau bình phong, Minh Châu dường như hơi hoảng hốt, ngập ngừng một lúc rồi vạn phúc nói: “Vâng.”
“Sư đồ Ngọc Chân công chúa đang tại yến tiệc của ta, bảo rằng hôm nay hắn không ở Ngọc Hoa Quan.”
“Có lẽ hắn đang kết giao với chư vương nào đó?” Dương Ngọc Dao nói: “Ta sẽ cho người đi tìm, ngươi trở về trước đi, ta sẽ tới ngay.”
“Được thôi.” Dương Ngọc Hoàn cười nói: “Tam tỷ cũng biết ta thích âm luật, những bài từ mới này đủ để ta chơi rất lâu.”
~~
Thi từ và âm luật cho tới bây giờ không thể tách rời nhau, phần lớn Nhạc Phủ thi là để hát, Thịnh Đường thi cũng vậy, ngũ ngôn và thất ngôn thường hay có giai điệu cố định.
Vì Thánh Nhân và quý phi đều rất yêu thích, nên cũng sẽ có những giai điệu mới, các văn nhân chiếu theo những giai điệu này để điền từ, tạo ra các khúc nhạc mới ở Giáo Phường, đó chính là ý nghĩa của ba chữ "từ bài danh".
Người khác chỉ biết điền từ theo điệu, nhưng Tiết Bạch lại tiện tay sáng tác liền mấy khúc nhạc mới.
Người ngoại đạo không hề để ý, nhưng đối với người yêu âm nhạc thì đây chẳng khác nào một buổi thịnh yến.
Trong bữa tiệc, Lý Quý Lan cẩn thận đẩy chén đĩa trước mặt ra một chút, trải rộng trang giấy, ghi lại những câu từ chợt lóe lên trong đầu.
Nghe các danh gia hát bài từ mới của Tiết Bạch, nàng đã nảy ra nhiều ý tưởng, như thể tìm được kho báu, muốn lấy cái này, muốn bắt cái kia.
Nàng nghĩ thầm, thảo nào Tiết lang nói hí khúc mà nàng viết quá chỉnh chu, chỉ có nghe những bài từ giàu biến hóa này, mới có thể viết ra những hí từ mãn khẩu dư hương như《 Trường Đình Tống Biệt 》...
“Quý Lan Tử, ngươi nói Tiết lang tiện tay đưa cho ngươi những từ tác này?” Tạ A Man bất ngờ đi tới hỏi, “Thực sự không dặn dò gì thêm sao?”
Lý Quý Lan lại nghe được câu hỏi này, gật đầu đáp: “Đúng vậy, Tiết lang tài hoa vô song, những câu từ như thế này đối với hắn cũng là chuyện thường thôi.”
“Nhưng phải hát thế nào đây?” Tạ A Man có chút khổ não, trầm ngâm rồi lẩm bẩm: “Trong mấy bài,《 Hoán Khê Sa 》là đơn giản nhất, chính thể song điệu bốn mươi hai chữ, chỉ hơi khác với khúc của Giao Phường, còn những bài khác thì càng ngày càng khó.”
Hứa Hợp Tử cũng đi tới bàn luận, nói: “《 Điệp Luyến Hoa 》vẫn dễ hơn.”
Nói rồi, nàng khẽ phất tay áo, lại cất giọng hát thử.
“Trữ ỷ nguy lâu phong tế tế, vọng cực xuân sầu, ảm ảm sinh thiên tế.”
Chỉ mới hát vài câu, giọng ca trong trẻo tựa như tiếng trời vang vọng vào tai, khiến Lý Quý Lan vừa nghe đã nổi da gà, thầm nghĩ nếu để Hứa Hợp Tử hát cả vở hí, thì không biết sẽ là quang cảnh gì?
Đây chính là yến tiệc của quý phi, bất cứ lúc nào đều có thể nghe danh gia hát tân khúc.
“Vĩnh Tân đã tìm được cảm giác chưa?”
Theo tiếng nói như chim hoàng anh, Dương Ngọc Hoàn quay trở lại bữa tiệc, nói: “Từ gia sợ còn lâu mới đến, chúng ta thử hát thêm một lần đi.”
“Cũng được.”
Tiết Quỳnh Quỳnh liền ngồi xuống trước đàn tranh, nhẹ nhàng giơ đôi tay trắng nõn, bắt đầu gảy dây. Nàng là đệ nhất tranh thủ trong cung, nên từng động tác vô cùng điêu luyện.
Tiếng nhạc vang lên, Hứa Hợp Tử lại cất giọng hát.
Tạ A Man nhấc lên váy, nhẹ nhàng bước đến giữa sảnh, uyển chuyển múa lượn.
“Thảo sắc yên quang tàn chiếu lý, vô ngôn thùy hội bằng lan ý.”
Lý Đằng Không ngồi nhìn cảnh tượng này, bất giác lại ngây dại.
Thực ra mấy ngày trước nàng đã nghe những bài từ này, cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng bằng đạo pháp tu vi, nhưng lúc này nhìn bọn họ diễn giải, lại có những cảm xúc khác lạ.
Còn nảy sinh rất nhiều suy nghĩ kỳ quái không nên có.
“Ngay cả những nữ tử khuynh quốc khuynh thành này cũng thích những câu từ của hắn? Nhưng rốt cuộc, hắn viết vì ai?”
“Đằng Không Tử, ngươi là người tu đạo, sao có thể có những vọng niệm hư vinh như vậy?”
“Ngươi cứ nhìn xem bọn họ hát, đàn, múa, nhưng thực ra đó là lời hắn viết riêng cho Tiểu Tiên ngươi, ngươi không vui sao?”
“Trong lòng đã sinh ma chướng, Đằng Không Tử, mau vung tuệ kiếm chém đứt nó, đạo pháp của ngươi sẽ lại thăng tiến thêm một bậc...”
“Tranh!”
Tiếng đàn tranh đột nhiên vút cao, rồi lại chuyển sang nhẹ nhàng; Tạ A Man vung lên tay áo, thân hình lại càng uyển chuyển hơn; Hứa Hợp Tử hát đến câu cuối, đôi mắt bất giác rơi lệ.
“Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.”
Lý Đằng Không vừa nghe xong trong lòng liền run lên, như thể trúng phải ma chướng.
...
Đột nhiên, một tràng vỗ tay vang lên, có người đang chậm rãi bước tới.
“Vĩnh Tân hát hay lắm.” Lý Long Cơ cười lớn bước vào sảnh, “Một tiếng xướng còn kèm ba tiếng ngân, thực có dư âm.”
“Tham kiến Thánh Nhân.”
“Đều không cần đa lễ, xưa nay vẫn luôn trước có khúc, sau mới có từ. Tiết Bạch viết từ xong lại muốn người khác phổ nhạc cho, thật là kiêu ngạo!”
Lý Long Cơ giả vờ mắng một câu, rồi thoải mái ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, yêu cầu mang đến một cây tỳ bà.
“Nhưng có vài chỗ các ngươi hát sai rồi, để trẫm chỉ cho.”
Cử chỉ này, chẳng giống gì một bậc đế vương uy nghiêm, lại càng toát lên vẻ phong lưu của một danh gia âm luật.
“Thần thiếp xin múa.”
Dương Ngọc Hoàn lập tức bước ra giữa sảnh, tà váy thướt tha, như tiên nữ giáng trần.
Không biết từ lúc nào, Dương Ngọc Dao cũng đã đến, ngồi xuống bên cạnh tỷ tỷ.
Nàng ngước lên nhìn ra ngoài sảnh, từ xa xa, Minh Châu đang dẫn Tiết Bạch đi vào.
Hắn đã chỉnh trang lại một lượt, trông lại chẳng khác gì một thiếu niên vô hại.
~~
“Từ gia đến rồi. Quý phi căn dặn, Tiết lang có thể trực tiếp vào trong.”
“Đa tạ.”
Tiết Bạch bước vào trong sảnh, nghe thấy giọng nói già nua của Lý Long Cơ đang hát bài《 Điệp Luyến Hoa 》 quả thật hát rất hay.
Hắn không am hiểu âm luật, không khỏi nghĩ ngợi nên dùng lời khen ngợi như thế nào.
Giây tiếp theo, ánh mắt hắn đột nhiên sững lại.
Bởi vì chợt thấy một nữ nhân đang biên tiên khởi vũ.
Nàng múa không nhanh, nhưng rất nhẹ nhàng, nhẹ đến mức như đang nhảy múa trên đầu ngón tay của hắn.
Hắn rõ ràng không hiểu vũ đạo, nhưng lại không thể kiềm chế được mà bước vào cảnh giới trong điệu múa đó... Nàng múa tựa hồ điệp và hoa, khi động, tay áo phấp phới như muốn bay lên, khi tĩnh, eo thon uốn lượn như hoa trong gió.
Đột nhiên, nàng quay đầu lại.
Một khuôn mặt phấn hồng xinh đẹp, hai mắt như nước mùa thu, đôi môi đỏ mọng, thần sắc mang theo nét tình ý sâu lắng cùng vẻ sầu muộn dai dẳng, khiến người ta mê mẩn.
Đối diện nhau, Tiết Bạch bỗng rung động một cách vô thức.
Tiếng nhạc dừng lại, hắn mới nhận ra, người đang múa chính là Dương Ngọc Hoàn.
Chỉ là bài từ này quả thực vẫn quá ngắn.
Khiến người ta muốn viết trường điệu, viết tản khúc...
Dương Ngọc Hoàn khẽ cười, kéo váy trở về chỗ ngồi phía trên.
“Ha ha.”
Lý Long Cơ đặt tỳ bà xuống, vừa hay nhìn thấy Tiết Bạch, cười nói: “Từ gia đến rồi, ngươi thấy trẫm hát có đúng không?”
Hắn hỏi đúng hay không, thực ra rất khó trả lời, trả lời thế nào cũng giống như muốn thể hiện trước mặt Thánh Nhân.
Tiết Bạch đơn giản không phí sức nghĩ lời tâng bốc, thật thà đáp: “Bài từ này thần chỉ chắp vá lung tung, chưa từng nghĩ tới lại thực sự có thể hát lên.”
Lý Long Cơ nghe vậy vừa giận vừa buồn cười, mắng: “Tuổi còn nhỏ đã láu cá, tài nịnh nọt không phải dạng vừa a.”
Mắng thì mắng, nhưng rõ ràng câu trả lời này khiến hắn rất vui.
...
Bên kia Dương Ngọc Hoàn vừa ngồi xuống, nghe thấy màn đối đáp này, nhìn xem Tiết Bạch phản ứng chậm chạp, không khỏi bật cười.
Nàng khá dễ đổ mồ hôi, mới nhảy một điệu ngắn mà cổ đã lấm tấm, cảm thấy thật phiền.
Trương Vân Dung liền giúp nàng lau sạch, rồi lại bưng đến những miếng đào đã được cắt sẵn.
Dương Ngọc Hoàn nhanh tay bốc vài miếng, nhấm nháp một cách ngon lành.
“Quý phi.” Có một thái giám bước lên một bước, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đây là đào cống mà Hồ nhi đặc biệt gửi tới từ Hà Bắc.”
“Ta biết.”
Dương Ngọc Hoàn vốn định khen An Lộc Sơn một chút với Thánh Nhân.
Nhưng đúng lúc này, Lý Long Cơ cũng ngồi xuống, nàng bèn cầm một miếng đào đưa qua.
“Thánh Nhân.”
Lý Long Cơ vẫn đang cùng Tiết Bạch trò chuyện.
“Trẫm không tin ngươi biết điền từ nhưng không hiểu âm luật, hát thử một bài xem nào. Đúng rồi, không hát thì khi quân, hát được thì quả thật quá láu cá.”
Tiết Bạch hơi khó xử, nói: “Thánh Nhân tha tội, thần thực sự không có khiếu về âm nhạc, e rằng sẽ làm bẩn tai Thánh Nhân.”
“Trẫm miễn tội cho ngươi, hát.”
“Tuân chỉ, vậy thần xin hát《 Nhất Tiễn Mai 》.”
Tiết Bạch không biết âm luật, nhưng lúc nhỏ thường nghe mẫu thân hát một khúc ca lấy bài từ này làm lời, tên là《 Nguyệt Mãn Tây Lâu 》thế nên không ngại hắng giọng, chuẩn bị khai xướng.
Ngồi xem cảnh này, Dương Ngọc Hoàn cảm thấy rất thú vị, không khỏi đặt miếng đào xuống, hướng đôi mắt xinh đẹp về phía hắn.
Tiết Quỳnh Quỳnh đã sẵn sàng gảy đàn, Tạ A Man cũng định nhảy múa.
“Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu. Khinh giải la thường, độc thượng lan chu.”
Mọi người đều sững sờ.
Công bằng mà nói, Tiết Bạch hát không khó nghe, giọng hắn vẫn có nét hay... nhưng, chỉ có giọng là hay.
“Vân trung thùy ký cẩm thư lai? Nhạn tự hồi thì, nguyệt mãn tây lâu.”
Tạ A Man thầm cười trộm, vẫn nhảy múa, chỉ là động tác có phần nghịch ngợm, hơi không hợp với ý cảnh của bài từ này.
Hứa Hợp Tử lại khẽ sững người, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc trước khả năng hát của Tiết Bạch.
Lý Long Cơ thì lắc đầu, tự mình bốc đào ăn, trong lòng thấy xấu hổ vì có một thần tử như vậy.
Nhưng, đột nhiên hắn nhíu mày, nhìn về phía Tiết Bạch.
“Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu. Nhất chủng tương tư, lưỡng xử nhàn sầu.”
Dương Ngọc Hoàn cũng nhận ra, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ, đứng dậy thấp giọng nói: “Đây là... cách hát mới sao?”
Chỉ có Lý Quý Lan ngồi thầm so sánh thơ của mình với bài từ này, cảm thấy nếu không luận ý thơ, thì cùng viết về nỗi sầu, cuối cùng bài từ này hát lên vẫn uyển chuyển và biến hóa hơn nhiều, không khỏi tự cho rằng “Tiết lang viết từ, là vì muốn dạy mình viết từ.”
Tiết Bạch bề ngoài trông như thiếu niên, nhưng da mặt lại rất dày, bị bao người nhìn chằm chằm mà hơi thở không loạn, vẫn có thể dùng chất giọng tự nhiên của bản thân để hát tiếp.
Sự kiên trì của hắn cuối cùng đã có tác dụng, vì lời thực sự hay, tiếng đàn tranh của Tiết Quỳnh Quỳnh cũng hay, cả hai kết hợp với nhau đưa người nghe chìm đắm vào ý cảnh của bài hát.
Dương Ngọc Dao nghĩ đến khung cảnh ân ái lúc nãy, khẽ cắn môi cười thầm, ánh mắt càng thêm dịu dàng.
Không ai để ý đến phản ứng của Lý Đằng Không. Vừa nghe Hứa Hợp Tử hát, nàng đã sinh ma chướng, khó khăn lắm mới giữ bình tĩnh, cố gắng ổn định đạo tâm, không ngờ, Tiết Bạch lại còn đích thân hát cho nàng nghe... thực sự là hơi quá đáng.
Sau cùng, hắn hát đến một câu cuối.
“Thử tình vô kế khả tiêu trừ, tài hạ mi đầu, khước thượng tâm đầu.”
Có người bỗng dưng muốn khóc, lặng lẽ cúi xuống.
...
Thật lâu sau.
Lý Long Cơ nhắm mắt trầm ngâm, rồi mở mắt nhìn quanh đại sảnh, phát hiện chỉ có Hứa Hợp Tử và Dương Ngọc Hoàn nhận ra chỗ bất phàm trong cách hát của Tiết Bạch.
Hắn định nhận xét vài câu, cuối cùng đành bất lực lắc đầu.
“Ngay cả trẫm, cũng không biết nên khen ngươi hay chê ngươi.”
Tiết Bạch tự biết thân biết phận, đáp: “Nghe được Thánh Nhân nói như thế, đã là khen ngợi thần.”
Lý Long Cơ như có chút thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Đúng rồi, vừa nãy quý phi muốn nói gì sao?”
Dương Ngọc Hoàn còn chưa hoàn toàn bình tĩnh, nghe vậy cũng quên mất vừa rồi định nói gì với Thánh Nhân.
Nàng liếc nhìn Tiết Bạch, khẽ mỉm cười, nói: “Thánh Nhân ăn đồ xào, đánh mạt chược, đọc cố sự, hôm nay lại nghe hắn hát, hẳn nên thưởng cho hắn chút gì đó mới phải.”
Lý Long Cơ cười lớn, nói: “Vẫn chỉ là một tiểu hầu tử thôi.”
Hắn giơ tay chỉ vào Tiết Bạch, nghiêm mặt dạy dỗ: “Trẫm nghe người ta cáo tội của ngươi, đủ thấy ngươi là kẻ hay gây sự! Nên học Lý Bí một tí, lúc hắn bằng tuổi ngươi, còn trầm ổn hơn ngươi nhiều, bây giờ hắn bất quá hai mươi lăm tuổi, mà trẫm đã ban cho hắn chức lục phẩm rồi.”
Đây là chuyện Lý Bí làm thơ xuất sơn lúc mười sáu tuổi, bị Trương Cửu Linh khuyên trở về, trước đây không lâu Tiết Bạch mới nghe Lý Bí kể qua.
Cao Lực Sĩ không khỏi nhắc nhở: “Tiểu tử, đứng đờ ra làm gì? Mau tạ long ân của bệ hạ.”
Ý của Thánh Nhân đã rõ ràng —— "Chờ ngươi lớn thêm chút nữa, sẽ ban cho ngươi một chức cao quan, để ngươi bớt bớt gây sự."
Có thể khiến Dương quý phi mở miệng vì mình xin thưởng, há có chuyện thất bại?
---------------
*Hàn Lâm Đãi Chiếu: là một chức quan phụ trách viết và phê duyệt các biểu sớ từ bốn phương gửi về, cũng như soạn thảo và đáp ứng các bài văn chương.
*nhật hữu sở tư, dạ hữu sở mộng: ngày nghĩ đêm mơ.
*Nhạc Phủ vốn là tên gọi cơ quan âm nhạc do Hán Vũ Đế lập nên, và phong cho Lý Diên Niên chức Hiệp luật đô úy, để làm nhiệm vụ thu thập ca dao và thơ để phổ nhạc. Bài nào được chọn thì gọi là "nhạc phủ khúc" hoặc "nhạc phủ thi" sau gọi vắn tắt là "nhạc phủ". Thành thử danh từ "nhạc phủ" dùng để chỉ nhiều thể văn có vần, phổ vào nhạc được. Trong số này, bộ phận được chọn nhiều nhất, có giá trị nhất là dân ca, bởi vậy từ "nhạc phủ" còn dùng để chỉ dân ca đời Hán.
*Từ bài danh là tên của một điệu nhạc cố định, cũng là phần tên nguyên gốc của các khúc nhạc thường được sử dụng để điền từ trong thời Đường. (như kiểu jazz, pop, r&b)
*Điền từ: là việc dựa theo nhạc hoặc luật để viết các câu từ có thể ngâm hoặc hát theo giai điệu.
*mãn khẩu dư hương: có nghĩa là sau khi ăn, trong miệng vẫn còn lưu lại hương thơm. Thành ngữ này còn được dùng để ẩn dụ những tác phẩm văn học hoặc nghệ thuật khiến người ta suy ngẫm và thưởng thức mãi.
*“Trữ ỷ nguy lâu phong tế tế, vọng cực xuân sầu, ảm ảm sinh thiên tế.”
“Đứng lặng trên lầu cao, làn gió nhè nhẹ thổi tới; ngắm nhìn không hết nỗi buồn chia ly trong ngày xuân, như đang lan tỏa khắp chân trời.”
*“Thảo sắc yên quang tàn chiếu lý, vô ngôn thùy hội bằng lan ý.”
“Trong ánh tà dương, màu cỏ xanh nhạt và sương khói hòa quyện; ai có thể hiểu được nỗi lòng ta đây.”
*“Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.”
“Dù thân thể ngày càng gầy yếu, ta cũng chẳng hối hận; vì người, ta nguyện hao gầy đến kiệt quệ, tinh thần tiều tụy.”
*biên tiên khởi vũ: miêu tả dáng vẻ đang xoay tròn khi khiêu vũ.
*tản khúc: là một loại thơ trữ tình ngắn và dễ hiểu, bắt nguồn từ những bài từ truyền thống, mang tính phổ thông và thường được phổ nhạc để biểu diễn.
*《 Nhất Tiễn Mai 》: là một bài từ của Lý Thanh Chiếu, sau đó được phổ nhạc thành bài hát《 Nguyệt Mãn Tây Lâu 》của Đồng Lệ, còn Nhất Tiễn Mai của Phí Ngọc Thanh là một bài khác.
*“Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu. Khinh giải la thường, độc thượng lan chu.”
“Sen đã tàn, hương đã phai, chiếu trúc mịn màng như ngọc toát lên hơi lạnh của mùa thu. Nhẹ nhàng vén tà váy lụa, một mình lặng lẽ lên thuyền.”
*“Vân trung thùy ký cẩm thư lai? Nhạn tự hồi thì, nguyệt mãn tây lâu.”
“Ngẩng đầu nhìn trời xa, nơi những đám mây trắng trôi lững lờ, có ai gửi thư nhung nhớ đến không? Khi đàn nhạn xếp thành hình chữ "nhân" từng hàng bay về phương Nam, thì ánh trăng đã trải khắp tòa lầu phía Tây.”
*“Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu. Nhất chủng tương tư, lưỡng xử nhàn sầu.”
“Hoa tự rơi rụng, nước tự chảy trôi. Một nỗi nhớ chia ly khơi dậy hai nỗi sầu muộn.”
*“Thử tình vô kế khả tiêu trừ, tài hạ mi đầu, khước thượng tâm đầu.”
“Nỗi buồn này chẳng cách nào xua tan, vừa rời khỏi lông mày, đã lại vương vấn trong lòng.”