Chương 120: Đạo cung
Trời vừa tờ mờ sáng, tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên.
Tiết Canh Bá vừa nghe đã biết đó là khách quý, mặc dù chân tay không linh hoạt nhưng hắn vẫn rất nhanh nhẹn, bước tới mở cửa, vừa nhìn thấy người tới, hắn vừa mừng vừa hoảng.
"Nhan huyện úy? Sao lại đến sớm thế này, mời vào... Đại phu nhân, Nhan huyện úy đến rồi!"
"Ta đã hẹn với Tiết Bạch, hôm nay đưa tiểu nữ lên Chung Nam Sơn cầu y. Phu phụ ta háo hức cả đêm không ngủ được, nên đến quá sớm."
Nhan Chân Khanh lần đầu đến nhà Tiết Bạch làm khách, vuốt râu dài bước vào, ánh mắt liền bị thu hút bởi một vật dụng bằng gỗ.
"Đây là vật gì? Trông không giống xích đu, chẳng lẽ gọi là 'lập thu thiên'?"
"Dùng để bước đi, nhưng ai mà thiếu đi bộ chứ? Lâu lắm rồi không ai dùng đến."
"Khung gỗ lớn, khung gỗ thấp này là gì?"
"Một cái là Lục Lang thường trèo lên chơi, nói là giúp cao lên, cái khác là để các lang quân chơi ném bóng hai bên." Tiết Canh Bá hạ thấp giọng, cười xòa nói: "Đều là những vật vô dụng làm mệt người, trong sảnh có một chiếc ghế bập bênh, Nhan huyện úy ngồi thử xem?"
Nhan Chân Khanh ngồi xuống ghế bập bênh, cảm nhận một lúc, ban đầu có chút bất an, sau một hồi đu đưa thì thấy rất thú vị.
Liễu Tương Quân vội vàng ra đón, nhân lúc Tiết Bạch chưa dậy, dẫn Vi Vân, Nhan Yên ra sau vườn tham quan.
Một nữ tỳ mang thang tới, leo lên tường viện, vẫy tay về phía tây hậu viện.
"Thanh Lam, mở cửa nhanh lên."
"Đây, đến rồi đây. Lang quân đã dặn dò chuẩn bị đồ đạc từ hôm qua, giờ Mão khởi hành... ra mắt Nhan tam tiểu thư."
Nhan Yên quen biết Thanh Lam, tiến lên chào hỏi, liếc nhìn vào tây hậu viện, cái gì cũng thấy mới mẻ.
"Đây là gì?"
"Là võng, buổi trưa nằm trên đó hóng mát, thoải mái lắm."
"Vậy cái kia?" Nhan Yên chỉ vào một vật khác treo trên cành cây.
"Bao cát địch nhân". Thanh Lam đáp: "Lang quân đôi khi sẽ ra tay đánh nó. Bên kia còn một bao cát khác, lang quân thường đeo nó để luyện tập."
Nhan Yên theo Thanh Lam xem nàng rửa mặt, từ bàn chải làm từ lông, bột thảo dược đánh răng, đến xà phòng táo đậu đều là những vật đã có từ lâu, nhưng ở sân nhà Tiết Bạch lại có chút khác biệt, theo lời Thanh Lam, tất cả đều là những vật dụng mà lang quân của nàng cải tiến.
...
Trong giấc ngủ, Tiết Bạch mơ màng nghe thấy giọng nói trong trẻo của nữ tử, tưởng rằng đó là Thanh Lam.
Nhưng khi mở mắt, hắn thấy Nhan Yên đang đứng ở cửa phòng, thò đầu vào, đôi mắt to tròn đen láy của nàng nhìn hắn đầy ngây thơ.
"Ca ca..."
"Mau đi ra."
Tiết Bạch vội vàng dậy, kéo qua chăn mỏng, đuổi nàng ra ngoài.
Hắn thu xếp xong xuôi, mới bước ra ngoài.
Nhan Yên đang trò chuyện với Thanh Lam trong sân, quay đầu nhìn thấy hắn liền trêu: "Ca ca có 'khuê phòng' không cho ai vào sao?"
"Ừ, không được vào."
"Không vào thì không vào, có gì phải làm quá, ta cũng chỉ vô tình xông lầm thôi."
Tuy nói thế, nhưng Nhan Yên vẫn còn nhớ đến nhiều thứ mới lạ trong phòng của hắn, lưu lại cho nàng ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Khi trở lại tiền viện, bọn họ chuẩn bị khởi hành.
Nhan Chân Khanh vẫn còn công vụ phải làm, nên Tiết Bạch dẫn theo Vi Vân, Nhan Yên và các gia nhân, hợp cùng đoàn người của Ngọc Chân công chúa, hướng về Chung Nam Sơn.
~~
Lâu Quan Đài, Ngọc Hoa Quan cách thành Trường An hơn trăm dặm, xe ngựa chậm rãi tiến tới, phải mất cả một ngày mới đến nơi.
Quãng đường này đối với một số người thì vất vả, nhưng với một số khác lại rất thú vị.
Nhan Yên đã lâu không ra khỏi nhà, háo hức vén rèm lên, thì thấy Tiết Bạch đang cưỡi ngựa bên cạnh xe của nàng.
Nàng thò đầu ra, nhìn về phía trước, thấy Lý Đằng Không cưỡi ngựa nhưng không dám lại gần, không khỏi vì hảo hữu không có chí tiến thủ này lắc đầu ngao ngán, nghĩ thầm phải tự mình ra tay.
"Tiểu Tiên tỷ tỷ, qua đây."
Lý Đằng Không liền thúc ngựa lại gần, hỏi: "Tam nương có phải không thoải mái? Là do xe ngựa xóc nảy à?"
"Không phải, chỉ là muội muốn cùng tỷ tán dóc một chút?"
"Hảo."
Lý Đằng Không không nhịn được liếc nhìn Tiết Bạch, không biết nên nói gì.
Chẳng bao lâu, Lý Quý Lan trong đoàn xe tìm thấy bọn họ, liền thúc ngựa đến bên Tiết Bạch.
"Ra mắt Tiết lang, ta không có tài cao như lang quân, ngày đêm suy ngẫm, lại chỉ viết được một nửa hí văn, vẫn còn không hài lòng, liệu có thể nhờ lang quân xem qua?"
Mấy ngày trước trong bữa tiệc, nàng đã xem một nửa hí văn do Tiết Bạch viết, nên đồng ý sẽ vì hắn viết "Tây Sương Ký", lúc này không kịp chờ đến Ngọc Hoa Quan, đã nóng lòng muốn cho hắn xem.
Nói xong, Lý Quý Lan vừa cầm dây cương bằng một tay, vừa xoay người ra sau tìm quyển trục để trong túi vải treo trên lưng ngựa.
Kỵ thuật của nàng bình thường, nên động tác này khiến nàng không giữ chặt được ngựa, cơ thể nghiêng ngả, suýt nữa thì ngã xuống, cũng may là Tiết Bạch nhanh tay đỡ lấy nàng.
"Đa tạ Tiết lang."
Lý Quý Lan còn chưa kịp hoàn hồn, đã khẽ cúi đầu nói lời cảm tạ, đôi má đào ửng hồng, ánh mắt dịu dàng như làn thu thuỷ.
Tiết Bạch biết nàng thật sự sợ hãi chứ không phải là làm nũng, nên không nảy sinh bất kỳ tà ý nào, nhận lấy quyển trục, trải ra xem trên lưng ngựa.
"Tiết lang cẩn thận." Lý Quý Lan dịu giọng nhắc nhở.
Lý Đằng Không ở phía bên kia của Tiết Bạch, nhưng ánh mắt lại rơi vào trước ngựa của hắn, chỉ lưu ý đến đường xá.
Cố sự "Tây Sương Ký" rất đơn giản, cái khó là phải hành văn một cách tài tình. Lời thoại phải tựa như mỹ nhân giữa vườn hoa, thơm ngát dư vị, sau đó được hát lên bằng giọng hí mới có thể khiến Lý Long Cơ động dung. Khi Tiết Bạch đọc sách đã từng thuộc lòng một đoạn hí văn, còn quên hơn phân nửa, chỉ cố gắng đem nội dung nhớ được viết ra, để người khác bắt chước phong cách đó mà viết, tất nhiên sẽ rất khó.
Tài hoa của Lý Quý Lan, quả thật phù hợp để làm việc này.
Mở đầu chỉ là tiểu sự về Thôi gia gửi linh cữu ở chùa, nhưng nàng cũng có thể viết nên những dòng chữ rực rỡ, thanh thoát uyển chuyển.
Nhưng Tiết Bạch cho rằng, còn có thể làm tốt hơn.
"Quý Lan Tử tài hoa ngút trời, chỉ có một chút thiếu sót." Hắn cất quyển trục, chậm rãi nói.
Ánh mắt Lý Quý Lan sáng lên, hỏi: "Chỉ có một chút thiếu sót thôi sao? Tiểu nữ lại thấy còn thiếu rất nhiều."
Dường như nàng đã hoàn toàn quên mất mình là một đạo sĩ.
"Hí khúc là sự kết hợp giữa ca hát và cố sự." Tiết Bạch thuận miệng nói, "Nhưng hí khúc không phải cố sự, không thể kể thẳng như văn xuôi, khi giới thiệu bối cảnh và thân thế, nên mượn lời của nhân vật để nói, đến lúc diễn mới dễ hát."
"Nhưng nếu để Thôi Oanh Oanh tự kể về thân thế của mình, thì một nữ tử khuê các liệu có thể nói tường tận đến vậy không?"
"Cũng đúng." Tiết Bạch cân nhắc một hồi, nói: "Vậy để mẫu thân nàng nói thì sao?"
"Tiết lang thật là cao kiến."
Nói xong về cách viết, Tiết Bạch lại nói tiếp: "Quý Lan Tử có tài làm thơ vô song, nhưng khi đặt thơ vào hí văn thì lại quá chỉnh tề..."
"Đúng, đúng." Lý Quý Lan vội vàng gật đầu, "Đây chính là điều mà tiểu nữ đang đau đầu suy nghĩ."
Khi nàng hứng khởi, gò má càng thêm ửng hồng.
"Tiết lang viết lời ca, 'Bầu trời xanh, hoa cúc vàng, gió tây thổi, nhạn bay về nam. Ai đã nhuộm rừng sương đỏ rực sớm mai? Hóa ra là nước mắt của người ly biệt.' Quả thật dài ngắn tinh tế, hát theo điệu lại càng có vận vị. Còn tiểu nữ chỉ biết làm thơ, trong cả vở hí, cách hát biến hóa quá ít, thật đơn điệu."
Tiếc là trên lưng ngựa không tiện gảy đàn, nàng chỉ có thể hát vài câu.
"Tiểu nữ viết những dòng suy nghĩ u sầu, 'Tình đến không muốn soi gương chải đầu, mưa chiều rả rích làm cây trong sân đượm sắc thu' hát lên thật không hay bằng 'Từ xa trông thấy thập lý trường đình, làm cho thân ngọc hao gầy, nỗi hận này ai thấu đây?'"
Thực ra tài năng của Tiết Bạch kém xa Lý Quý Lan, phần lớn thời gian hắn chỉ lặng lẽ lắng nghe, dần dần hiểu ra điểm yếu của nàng là nghe quá ít từ khúc.
"Không vội, đợi khi đến Chung Nam Sơn, ta sẽ cho ngươi xem vài từ khúc, khi viết tự nhiên sẽ thoải mái hơn."
"Thật sao?" Lý Quý Lan vui vẻ nói: "Đa tạ Tiết lang."
Nhan Yên đứng bên cạnh, thấy Lý Đằng Không như ánh trăng lạnh lẽo, thực ra là không biết nói gì, chỉ còn cách ra tay lần nữa.
"Ca ca, huynh đang viết cố sự mới? Mà không cho ta cùng Tiểu Tiên tỷ xem."
"Là hí khúc." Tiết Bạch đáp, "Phải đợi diễn ra mới tính hoàn thành."
"Hí khúc là gì?"
Tiết Bạch cùng Lý Quý Lan giải thích sơ qua, Nhan Yên chỉ thấy là cố sự tình yêu rườm rà, hứng thú giảm sút, lẩm bẩm: "Nhưng ta vẫn thích xem Tôn Ngộ Không thỉnh kinh hơn... Tiểu Tiên tỷ, thì sao?"
Lý Đằng Không bị hỏi có chút hoảng hốt, vội vàng ổn định đạo tâm.
Mặc dù, Tiết Bạch và Quý Lan Tử gần gũi hơn vì hí văn, nhưng nàng vẫn cảm thấy vở "Tây Sương Ký" này là dựa theo câu chuyện của bọn họ mà viết, cả hai yêu nhau nhưng bị người nhà ngăn trở.
Tiếc là, trong câu chuyện nói rằng Trương Sinh đỗ Trạng Nguyên thì cả hai có thể trở thành phu thê, nhưng thực tế giữa hai người lại có khoảng cách lớn hơn cả Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh.
Có thật là như hắn viết trong hí văn, nỗi hận này ai thấu?
"Tiểu Tiên tỷ?"
"Hả? À, bần đạo thấy, đều không khác mấy."
Nhan Yên hiểu Tiết Bạch nhất, liền bảo: "Ca ca làm gì có quan tâm chúng ta thích cố sự nào đâu, ta thấy chắc chắn hắn lại muốn dâng bảo vật cho Thánh nhân, đúng là kẻ ham làm quan."
"Chính xác, kẻ tham thượng tiến."
Bầu không khí giờ đây mới trở nên vui vẻ, các cô nương tụ lại cùng nhau, mạnh dạn hơn hẳn, những lời ngày thường không dám trêu chọc Tiết Bạch, lúc này ngươi một câu ta một câu, tha hồ mà nói.
~~
Xuất phát từ sáng sớm, đến khi màn đêm buông xuống, đoàn xe mới đến Lâu Quan Đài.
Dù trong bóng đêm, Tiết Bạch vẫn nhận ra Đạo cung này cực kỳ rộng lớn, chiếm giữ rất nhiều cung quan ở chân núi phía bắc của Chung Nam Sơn.
Cung điện trung tâm chính là Tông Thánh Cung, Ngọc Hoa Quan nơi Ngọc Chân công chúa ở cũng không hề hẻo lánh, cách Tông Thánh Cung bảy dặm đường núi, đủ thấy Đạo cung này lớn ra sao.
Ngọc Hoa Quan cũng xưng là "Ngọc Chân công chúa biệt quán", được xây dựng hoành tráng, hòa quyện với cảnh sắc xung quanh, tạo nên vẻ đẹp vừa cổ kính vừa tự nhiên.
Gió đêm thổi qua, mang đến cảm giác mát mẻ, dễ chịu mà thành Trường An không có.
Mọi người vòng qua chính điện, Ngọc Chân công chúa và các nữ quan có chỗ ở riêng, Tiết Bạch và Nhan gia thì được dẫn vào một tòa khách viện.
"Mời vào."
Bà lão dẫn đường tuy đã cao tuổi nhưng bước đi rất nhanh nhẹn.
Bước vào đại sảnh của khách viện, chiếc rèm tre treo trong sảnh thu hút sự chú ý của Tiết Bạch.
Vì trên vài mảnh rèm có đề thơ.
Tiết Bạch cầm đèn lồng lên xem, thư pháp trên rèm khác với Nhan thể đoan chính, vừa phóng khoáng vừa chỉnh tề, không câu nệ tiểu tiết, hiện rõ sự tiêu sái.
Hắn đọc tiêu đề của bài thơ.
"‘Ngọc Chân công chúa biệt quán trong mưa tặng cho Vệ uý Trương Khanh’ đây là?"
Bà lão nghĩ ngợi một chút, lẩm bẩm: "Năm xưa đứa nhỏ đó tên là gì nhỉ? Tự xưng là nổi tiếng lắm. À, Lý Bạch, đã từng ở đây một thời gian."
Vừa nói, bà vừa không hài lòng mà phàn nàn: "Viết bậy vẽ bạ, Công chúa cũng không cho thay cái rèm tre này."
Tiết Bạch tuy đã đoán ra, nhưng vẫn rất kinh ngạc, lại hỏi: "Xin hỏi, Vệ uý Trương Khanh này là ai?"
"Có lẽ là phò mã của Ninh Thân công chúa, Trương Ký, lúc đó hắn thường đến thăm Lý Bạch, cả hai cùng uống rượu, rồi vứt bừa bãi bình rượu khắp nơi..."
Đi qua sảnh viện, chia phòng, Nhan gia mẫu nữ một phòng, Tiết Bạch và Thanh Lam một phòng, riêng phần mình nghỉ ngơi.
Một đêm yên bình.
Sáng sớm hôm sau, Tiết Bạch dậy sớm, đứng trên đài cao của Ngọc Hoa Quan nhìn ra xa, thấy núi non chập chùng, lầu các nối tiếp nhau, tre trúc che phủ các cung quan Đạo gia, cảnh sắc thập phần tú lệ.
Mùa hè nóng bức, nhưng trong núi rừng lại rất mát mẻ.
Hắn hít một hơi thật sâu, tận hưởng không khí trong lành của Chung Nam Sơn, rồi bắt đầu dang hai tay, đánh một bài Thái Cực.
Không biết từ lúc nào, một đạo sĩ trung niên với phong thái tiên phong đạo cốt cũng bước lên đài đá, đứng đó lặng lẽ nhìn hắn.
Tiết Bạch kết thúc một bài quyền, thấy đạo nhân này, liền hành lễ nói: "Có phải là Khải Huyền Chân Nhân đang đứng trước mặt?"
"Ngươi chính là Tiết Bạch nổi danh ở Trường An?"
"Chính là vãn bối."
"Bần đạo xem ngươi có thể đánh ra quyền pháp như vậy, hẳn là có tuệ căn, có muốn theo bần đạo tu hành không?"
"Vãn bối còn nhiều tục sự chưa xong, lòng phàm quá nặng, vẫn thích lăn lộn trong cõi hồng trần hơn, tiếc là phụ lòng đạo trưởng rồi."
Tiết Bạch rất lịch sự từ chối, chợt nghĩ, nếu thực sự trở thành đồ đệ của Khải Huyền Chân Nhân, thì với Lý Đằng Không hắn sẽ thành sư huynh muội.
Vì vậy, một từ gần đây hay nghe thoáng hiện lên trong đầu hắn.
— Đạo lữ.
Hắn liền vội vã xua tan ý nghĩ đó, thầm cảnh giác bản thân càng ngày càng không chịu nổi khảo nghiệm từ các tiểu cô nương.
"Lòng phàm quá nặng, nhưng vẫn còn có chút tự nhận thức."
Khải Huyền Tử Vương Băng nhìn sâu vào mắt Tiết Bạch, lắc đầu, thở dài nói: "Ngươi muốn chữa bệnh cho ai? Để bần đạo đi xem thử."
"Đa tạ Chân Nhân."
Lúc xem bệnh, Tiết Bạch luôn quan sát thần sắc của Vương Băng, thấy hắn không lộ vẻ khó khăn hay nghiêm trọng, liền thở phào nhẹ nhõm.
Lại thấy Vương Băng gọi Lý Đằng Không đến, với ý thử thách mà hỏi vài câu.
"Tâm phủ huyết khí không đủ, cần điều dưỡng lâu dài, phương thuốc của Đằng Không Tử khá hợp, chỉ cần điều chỉnh một chút, trước tiên dùng Đan Tham Thư Tâm Hoàn và Hoàng Kỳ Bổ Huyết Thang mỗi ngày, dạo này lão phu sẽ dạy các ngươi một bộ công pháp hô hấp dưỡng khí, tăng cường khí huyết của tâm phổi, điều dưỡng vài năm nữa xem sao..."
~~
Trong núi thanh tịnh, mấy ngày sau đó đều trôi qua thoải mái dễ chịu.
Mỗi sáng sớm Tiết Bạch cùng Nhan Yên theo Vương Băng học thổ nạp dưỡng khí chi pháp, luyện thể dưỡng sinh; Sau đó cùng Vương Băng và Ngọc Chân công chúa phẩm trà tán gẫu; Buổi chiều trước tiên bận rộn việc học hành, sau đó cùng Lý Quý Lan, Lý Đằng Không thảo luận văn học và hí kịch; Đôi khi bọn họ nói chuyện đến khuya, đôi khi cùng uống một chén rượu nhỏ, chơi đùa hành tửu lệnh.
Ở đương thế sống như vậy, cũng có thể coi như những ngày tháng thần tiên rồi.
Nhưng Tiết Bạch biết, Ngọc Chân công chúa mời mình vào núi chắc hẳn sẽ không hề đơn giản.
Quả nhiên, đến cuối tháng sáu, nàng liền phát ra lời mời.
"Tết Trung Nguyên, phải bái tế Lão Quân, Thánh nhân có thể sẽ đến, nghi thức cần chuẩn bị trước, bần đạo ngày mai định đi Tông Thánh Cung, Tiết lang có muốn theo cùng không?"
Tiết Bạch đã chuẩn bị sẵn, cũng đoán được ai muốn gặp mình.
Ngọc Chân công chúa là muội muội của Thánh nhân, nếu có qua lại với thế hệ con cháu, chắc chắn sẽ không chơi với những người trẻ như Lý Thập Bát Nương, mà sẽ có giao tình tốt hơn với những người như Lý Đại Lang, Lý Nhị Lang và Lý Tứ Nương.
Đại Lang đã bị hủy dung, Nhị Lang đã chết, Tứ Nương bị giam lỏng, đúng là những người thê thảm nhất.
Chắc hẳn Ngọc Chân công chúa có thể mời một cách thản nhiên như vậy, là vì chỉ dựa vào tình cảm, chứ không phải lợi ích.
Tiết Bạch cũng không nói ra, chỉ ung dung đáp: "Đương nhiên sẽ cùng Vô Thượng chân nhân đi tới."
...
Tông Thánh Cung còn hoành tráng hơn cả Ngọc Hoa Quan, chiếm diện tích hơn một trăm mẫu.
Đi theo bậc đá chầm chậm lên trên, trước sơn môn rộng lớn có Bắc Nha cấm quân đang tuần tra, trong không khí thanh tịnh của Đạo gia lại thêm cảm giác uy nghiêm của Hoàng gia, chắc hẳn Thánh nhân sẽ đến vào tết Trung Nguyên.
Ngược lại cũng không chậm trễ quốc sự, dù sao không lên Chung Nam Sơn thì cũng ở Ly Sơn.
Đi qua một sơn môn lại thấy một sơn môn khác, lần lượt là Ngọc Thanh Môn, Thượng Thanh Môn, đến sơn môn thứ ba thì lại khắc hai chữ "Tiên Đô". Quy mô của đạo cung này không thua kém gì một tòa thành cả.
Ở bên trong các đạo sĩ phiêu nhiên qua lại, quả thực có cảm giác Tiên Đô.
Đi tiếp về phía trước, có một gốc ngân hạnh mọc giữa sân, không biết đã bao nhiêu năm, cành lá sum suê, già nua mà vẫn hiên ngang vươn cao, xung quanh thậm chí còn có giáp sĩ canh gác.
"Đây là do Thái Thượng Huyền Nguyên Lão Quân tự tay trồng. Đã có hơn một nghìn bốn trăm năm tuổi."
Ngọc Chân công chúa hiếm khi giới thiệu một câu.
Nàng dừng bước, nói tiếp: "Bần đạo còn việc phải đi chính điện trước. Quý Lan Tử, con dẫn Tiết Bạch và Đằng Không Tử đến khách viện ở Tử Vân Quan ngồi tạm một chút."
"Dạ."
Lý Quý Lan liền dẫn Tiết Bạch đi về phía tây Đạo cung.
Vòng qua một dãy núi, phía trước dần dần hẻo lánh.
Có lẽ, phía sau núi là nơi ẩn cư của các đạo sĩ.
Cuối cùng, một Đạo cung xuất hiện ở cuối con đường mòn, Lý Quý Lan ngẩng đầu nhìn lên, thì thầm: "Tử Vân Quan, là chỗ này rồi."
Một nữ đạo trưởng già nua bước ra tiếp đón, sắp xếp hai nữ quan nghỉ ngơi trên sảnh.
Khi nhìn thấy Tiết Bạch, bà lại nói: "Tiểu lang tử từ đâu tới? Tuấn tú thế này, nhất định sẽ ảnh hưởng đến các tiểu nữ quan ở đây tu hành, tạm vào thiên viện chờ đi."
Lý Đằng Không, Lý Quý Lan chỉ thấy buồn cười, đưa mắt nhìn Tiết Bạch bị đuổi vào Thiên viện.
~~
Thiên viện tồi tàn, cỏ dại mọc đầy mặt đất, trên mái hiên treo đầy mạng nhện, dường như đã lâu không ai quét dọn.
Tiết Bạch quay lại đóng cửa viện, tiếp tục đi vào trong, giữa sân có một tiểu điện, thờ chính là Địa Quan thần tiên.
Hai đạo sĩ đang đứng đó, một là nữ quan trung niên, một là thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi. Dáng vẻ đều có chút tiêu điều, khiến người khác cảm thấy như những cành cây khô héo.
Khí chất của bọn họ không đủ điềm tĩnh, lộ ra vẻ rất căng thẳng.
"Ngươi..."
Nữ quan trung niên dường như quên mất cách nói chuyện với người lạ, mở miệng xong dừng lại một lúc để điều chỉnh cảm xúc, mới tự nhiên hơn một chút.
"Bần đạo, đạo hiệu Thuận Ninh... Ta là đệ tứ nữ của Thánh Nhân, Đường Xương công chúa."
Thời gian gấp rút, rốt cuộc nàng cũng không có tâm trí để vòng vo, trực tiếp báo danh phận.
Tiết Bạch không ngạc nhiên, nói: "Bái kiến công chúa."
Hắn biết đây là do Lý Tông sắp xếp, Lý Tông nóng lòng muốn hắn xác định thân thế, để trở thành người ủng hộ của hoàng trưởng tử.
Đường Xương công chúa kéo thiếu niên đạo sĩ đó lại, nói tiếp: "Đây là hài nhi của ta, Tiết Quảng, các ngươi có thể gọi nhau là huynh đệ."
Tiết Quảng mấp máy môi, không nói lời nào.
Sắc mặt hắn lộ vẻ tái nhợt không khỏe mạnh, hai tay rụt trong đạo bào, phất trần hơi nghiêng, do không giỏi giao tiếp nên tỏ ra vô cùng bất an.
Tiết Bạch bèn hành lễ nói: "Tiết huynh."
Đường Xương công chúa có chút lúng túng cùng do dự, chậm rãi nói: "Quảng nhi là huynh trưởng của ngươi, cũng là người thân thiết nhất với ngươi trên đời này, các ngươi có thể..."
Tiết Bạch ngắt lời: "Xin hỏi công chúa, có phải Khánh Vương bảo người đến tìm ta không?"
"Chuyện này... phải."
"Công chúa có biết việc này rất nguy hiểm? Nếu để kẻ có lòng bất thiện phát hiện, chúng ta đều sẽ bị kết tội cấu kết."
"Ta không hiểu những điều này, chúng ta đã bị giam lỏng hơn mười năm, rất ít khi được gặp người ngoài."
"Lý giải." Tiết Bạch nói: "Nhưng sự thật là, mặc dù nguy hiểm và khó khăn, Khánh Vương vẫn hy vọng người đến đây, để nói cho ta biết thân thế của mình?"
"Phải." Đường Xương công chúa giải thích: "Ta nghĩ rằng ngươi cũng nên biết chuyện này."
Qua vài câu thăm dò, Tiết Bạch thực ra đã giành được quyền chủ động trong cuộc trò chuyện.
Hắn có thể nhận thấy, mười năm bị giam lỏng, khiến Đường Xương công chúa rơi vào tình thế rất bị động, cuối cùng đành phải cho nàng một cơ hội để nói.
"Công chúa chắc chắn rằng ta là con ngoài giá thú của phò mã?"
"Ân." Đường Xương công chúa nói: "Năm Khai Nguyên thứ mười sáu ta gả cho phò mã, đến năm Khai Nguyên hai mươi lăm phò mã qua đời, trong chín năm đó, ta chưa từng biết hắn có ngoại thất, cho đến khi Tam Nhứ Nhân án xảy ra, phò mã chết thảm ở Lam Điền dịch, triều đình tra rõ Tiết gia sản nghiệp, tướng quốc phu nhân mới nói cho ta biết, phò mã thực sự đã có một biệt trạch ở Khúc Trì, sinh ra một ngoại thất tử."
Tiết Bạch lắng nghe một hồi, đã có nghi vấn đầu tiên, liền ghi nhớ trong lòng, không ngắt lời nàng.
Đường Xương công chúa lại nói: "Khi đó, bản thân ta còn tự lo chưa xong, chỉ cầu tướng quốc phu nhân tìm cách bảo vệ ngoại thất tử này, bà đã đồng ý, nhưng tiếc rằng Trương công sau đó liền bãi tướng, chỉ có thể âm thầm chuộc ngươi về, mười năm nay, bọn họ nuôi dưỡng ngươi trong biệt trạch ở An Nghiệp Phường, cho đến khi các vị lão thần lần lượt qua đời, Ninh Thân công chúa phát hiện ra việc này, nàng vốn có hiềm khích với ta, cố ý đem ngươi bán đi, gần đây ta mới nghe nói chuyện này..."
Tiết Bạch cẩn thận nghe xong, bắt đầu hỏi điều hắn nghi vấn.
"Vậy ngoại thất tử này lúc đầu đã mang tên là 'Tiết Bình Chiêu' sao? Còn có tên khác không?"
"Ta không biết." Đường Xương công chúa nói: "Khi phò mã còn sống chưa bao giờ nhắc đến hài tử này với ta, như ta đã nói, hắn qua đời rồi ta mới biết."
"Mẹ đẻ đâu? Nhất định phải có mẹ đẻ."
"Ta cũng không biết."
"Vậy là khi tịch thu gia sản, công chúa chỉ muốn bảo vệ cốt nhục của phò mã, để mặc cho ngoại thất phụ nhân đó bị bán vào Giáo phường, mẫu tử phân ly, có đúng không?"
"Không phải." Đường Xương công chúa vội nói: "Ta chưa bao giờ giao phó như thế..."
"Vậy là do tướng quốc phu nhân quyết định?"
"Không phải, nhất định không phải, khi đó đại nạn sắp đến, cứu thêm một người vô tội còn không kịp, làm gì có tâm tư nào khác? Sở dĩ không tìm thấy ngoại thất phụ đó, có lẽ là đã chết rồi."
Tiết Bạch quả quyết nói: "Công chúa chưa nói thật với ta."
Đường Xương công chúa sững sờ, vội nói: "Những điều này đều là thật, đây là chuyện thời thơ ấu của ngươi, ngươi thực sự không nhớ sao? Ngươi phải nhớ chứ?"
"Đã mạo hiểm gặp mặt, không nói sự thật, thì có ích gì?"
Tiết Bạch nói xong, quay người đi.
"Đợi đã."
Đường Xương công chúa thấy hắn bước đi không ngừng, vội nói: "Đợi đã, ta nói thật với ngươi."
Lúc này Tiết Bạch mới dừng bước, nói: "Công chúa đến gặp ta hôm nay, chẳng qua là nghe Khánh Vương phóng đại năng lực của ta, mong muốn tìm một chỗ dựa cho nhi tử mình, nếu chúng ta thực sự là huynh đệ, thì về sau tự nhiên phải hỗ trợ lẫn nhau; nhưng nếu không phải, công chúa làm thế này ngược lại là tự rước hoạ. Muốn hỗ trợ lẫn nhau, trước tiên phải thành thật đúng không?"
"Đương nhiên là phải thành thật." Đường Xương công chúa nói: "Chắc hẳn ngươi còn nhớ và biết rằng những gì ta vừa nói đều là sự thật, khi đó thực sự không tìm thấy mẹ đẻ của ngươi, vả lại khi lập hồ sơ tịch thu gia sản, ngươi đã tự xưng là phò mã chi tử, tên Tiết Bình Chiêu... Điều duy nhất ta không nói là có hai khả năng trong việc này, một là, ngươi là con của phò mã; hai là, ngươi được hắn nhận nuôi."
"Thật sao?"
"Phò mã thực sự đã thu dưỡng một số cô nhi, lớn nhỏ đều có, nhận làm nghĩa tử, dốc lòng bồi dưỡng, vì sau này có thể... giúp đỡ Điện hạ."
Nói đến đây, Đường Xương công chúa lo lắng nhìn xung quanh một vòng, giọng nói cũng có chút hoảng sợ.
"Sau khi Tiết gia bị điều tra, những hài đồng này này đều bị tìm thấy, chúng ta rất sợ..."
Quả nhiên.
Tiết Bạch suy đoán nếu chỉ vì một ngoại thất tử, Trương Cửu Linh muốn chuộc liền chuộc được, không cần mạo hiểm nhờ thê tử đi tìm Đường Xương công chúa.
Chắc hẳn tình hình lúc đó là, Trương Cửu Linh biết được Tiết Tú đã âm thầm nhận nuôi rất nhiều nghĩa tử, lo lắng Tam Thứ Nhân án sẽ liên luỵ rộng rãi, liền vội vàng bảo thê tử đến chỉ dạy Đường Xương công chúa lí do thoái thác, nhằm xoa dịu việc này.
Tất nhiên, Tiết Tú dưỡng sĩ giúp Lý Anh cũng là điều bình thường, trong hoàng thất nhà Đường mưu phản nhiều như cơm bữa, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ.
"Khi đó những nghĩa tử khác đều đã bị đưa đi, chỉ có biệt trạch ở Khúc Trì phường là do xa nhất nên không kịp, vì vậy mới bị tịch thu tra xét." Đường Xương công chúa nói: "Ta phỏng đoán, khi đó ngươi đã tự nhận là phò mã chi tử và khai tên 'Bình Chiêu' là vì lòng trung nghĩa, vừa che đậy được âm mưu của phò mã, vừa quyết tâm giải oan cho phò mã, quả thật là một hảo hài tử..."
Nói đến đây, nàng cũng không thể chứng minh được thân thế của Tiết Bạch.
Nếu đổi lại là người khác chắc chắn sẽ thất vọng, nhưng Tiết Bạch lại rất vui mừng.
Đối với hắn, quá khứ là ai không quan trọng, quan trọng là sau này có thể trở thành ai. Chính vì việc này không thể chứng minh được, quyền quyết định mới nằm trong tay hắn.
Vì một chút huyết thống hoặc vài câu chứng từ của người khác liền có thể tùy tiện thao túng số phận của mình, hắn tuyệt đối không chấp nhận. Hắn phải nắm giữ vận mệnh của mình, tự mình lựa chọn.
Bây giờ, hắn có thể cân nhắc xem có bao nhiêu rủi ro, bao nhiêu cơ hội, suy xét có nên làm Tiết Bình Chiêu hay không.
"Tất cả những điều này ngươi đều nhớ, đúng không?" Đường Xương công chúa thăm dò hỏi: "Ngươi vừa rồi nghe xong đã biết ta giấu giếm, là vì ngươi chưa từng mất trí nhớ."
Tiết Bạch không đáp, mà hỏi ngược lại: "Thảo chiếu là thật sao?"
"Ngươi thậm chí còn biết chuyện thảo chiếu?"
"Thảo chiếu là thật sao?" Tiết Bạch hỏi lại lần nữa.
Câu hỏi này rất quan trọng, liên quan đến việc liệu trở thành Tiết Bình Chiêu là sống hay chết.
Đường Xương công chúa lại lắc đầu, nói: "Thảo chiếu là thật hay giả ta không biết. Khi đó phò mã đã phạm tội, bị áp giải ra khỏi Trường An, ta đuổi theo xe tù khóc tiễn, hắn nói bọn hắn bị oan, có thảo chiếu của Thánh nhân lệnh bọn hắn vào cung, nhưng ta chưa từng tận mắt thấy qua thảo chiếu."
"Người chưa từng hỏi những người bên cạnh Tam Thứ Nhân về việc này sao?"
"Ta muốn hỏi, nhưng khi ta đến Đông Cung, Tiết phi đã chết rồi."
"Tiết phi lúc đó đã chết?" Tiết Bạch có chút ngạc nhiên, nói: "Nàng chết trước Tiết Tú?"
Đường Xương công chúa không trả lời ngay, mà liếc mắt nhìn hắn, băn khoăn tại sao hắn lại hỏi những chuyện này.
Tiết Bạch nói: "Công chúa mong ta giúp đỡ Tiết huynh, vậy phải giải oan vụ án này mới có thể giúp các người được tự do, đúng không? Khánh Vương để các người đến gặp ta, chắc hẳn cũng tin vào khả năng và lập trường của ta."
Đường Xương công chúa gật đầu, đáp: "Tiết phi bị ban chết cùng Điện hạ, ngay khi phò mã vừa ra khỏi Trường An."
"Nói cách khác, Thánh nhân ban chết cho ba vị nhi tử của mình đồng thời phò mã chỉ bị lưu đày, đến khi áp giải tới Lam Điền dịch mới bị giết?"
"Phải." Đường Xương công chúa ngập ngừng.
"Công chúa muốn nói gì?"
"Còn chết một tôn tử..."
"Ý gì?"
Đường Xương công chúa bờ môi run rẩy, chưa kịp mở miệng, mắt đã đỏ hoe.
Tiết Bạch nói: "Việc này rất quan trọng đối với việc giải oan, người có thể tin ta."
"Nghe nói, binh sĩ giết Điện hạ và Tiết phi là người của Võ huệ phi, bọn họ không đợi hạ chỉ bảo hộ hoàng tôn đã xông vào Đông Cung, mấy vị hoàng tôn đều bị kéo đi, tam tử của Điện hạ ôm chặt lấy Tiết phi không chịu buông, nên bị giết nhầm..."
"Sao có thể?"
"Ngay cả ngươi cũng không thể tin, cũng đúng, chuyện giết nhầm hoàng tôn, thiên hạ giữ kín như bưng, không ai dám nhắc đến, quan viên xử án cũng chỉ dám nói tam tử của Điện hạ bị mất tích. Nhưng ngươi có biết không? Đứa bé đó tên là 'Lý Thiến' trong cùng năm nó chết, hoàng lục tử Vinh Vương Lý Uyển lại sinh ra một vị nhi tử, Thánh nhân đích thân đặt tên là 'Lý Thiến' chưa đến tuổi trưởng thành đã phong làm Trần Lưu quận vương, nếu không phải vì việc này, làm gì có chuyện đường huynh đệ cùng tên? Bây giờ nếu ngươi hỏi hoàng tôn Lý Thiến là ai, thiên hạ chỉ biết đó là nhi tử của Vinh Vương, ai có thể ngờ còn có một đứa trẻ sáu tuổi bị chém chết trước mặt mẹ mình?"
"Có nhân chứng không?"
"Làm gì có nhân chứng? Ngay cả Võ huệ phi cũng đã qua đời cùng năm đó vì quá kinh hãi."
"Vậy người làm sao biết được chuyện này?"
"Lúc đó ta đến Đông Cung, có một cung nữ chạy ra nói với ta, một binh sĩ không kéo được hoàng tôn ra, liền nổi giận đập mạnh vào hoàng tôn, không ngờ giết chết người, tên binh sĩ đó cũng sợ hãi đến phát điên, không ngừng giết người xung quanh, muốn diệt khẩu. Đông Cung náo loạn, cung nữ sợ hãi chạy trốn, vừa đúng lúc gặp phải ta nên mới nói chuyện này, nhưng chưa kịp nói xong, Long Vũ quân đã tới, nàng sợ hãi bỏ chạy, lập tức bị bắn chết, cũng chính vì vậy, người khác không biết ta đã nghe được chuyện này."
Nghe xong, Tiết Bạch có chút thất vọng, Võ huệ phi không bị giết vì giả truyền thánh chỉ, nên Tam Thứ Nhân án liền tuyệt không thể lật lại.
Nếu bị gán cho là Tiết Bình Chiêu, gần như chỉ còn con đường chết.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, hắn vô thức sờ lên cổ.
Ngón tay chạm vào vết sẹo hơi nhô lên, hắn biết rất rõ đây là vết bỏng chứ không phải vết thương do đao... Nhưng kỳ lạ là, một ý nghĩ giống như cỏ dại bắt đầu nảy mầm.
Nếu có lợi, hắn có thể trở thành Tiết Bình Chiêu, nhưng nếu ngồi vững ở vị trí này chắc chắn cần sự giúp đỡ của Đường Xương công chúa, vậy thì tước vị Hà Đông quận công phải nhường lại cho Tiết Quảng. Mà hắn liều sống liều chết, ngay cả một tước vị quận công cũng không đạt được?
Rủi ro và lợi ích hoàn toàn không tương xứng.
Tam Thứ Nhân án là một đại án mà dính vào có thể sẽ chết, chứa đựng thiên đại phong hiểm, lẽ ra phải có thiên đại lợi ích.
Thiên đại lợi ích này, ban đầu Tiết Bạch không dám nghĩ đến, hắn biết thời đại này mưu đồ thiên hạ rất khó.
Nhưng giờ đây hắn đã đau khổ vùng vẫy một thời gian, đã đặt cược tính mạng, tất cả những gì đáng đặt cược đều đã đặt, đột nhiên nhìn thấy hồi bào cao hơn... Dã tâm vừa nổi lên, không thể kiềm chế được.
Có phải Tiết Bình Chiêu, có phải Lý Thiến, điều đó không quan trọng. Hắn có lẽ là một cô nhi, cũng không hề gì, ngược lại còn là điều tốt nhất. Hắn không có lòng dạ để bận tâm những vấn đề không liên quan này, mà chỉ để ý đến việc mình có thể trở thành và chứng minh mình là Lý Thiến.
— Nhi tử của Thái tử Lý Anh, một trong những người có tư cách tranh đoạt ngai vàng Đại Đường.
Lý Hanh, Lý Tông, Lý Mạo đều muốn tranh đoạt ngai vàng, An Lộc Sơn có thể tranh giành thiên hạ, vậy tại sao hắn không thể?
Thay vì giúp đỡ một hoàng thân, chẳng bằng tự giúp chính mình.
Ý nghĩ này không ngừng lan ra trong đầu, đến bản thân cũng cảm thấy điên rồ.
Nhưng Tiết Bạch biết hiện tại không phải là lúc để cân nhắc những chuyện quá xa vời này, hắn vội vàng dằn xuống suy nghĩ, nhắc nhở bản thân không để quyền lực làm lu mờ lý trí, phải lo chuyện trước mắt đã.
...
"Nói thế, lúc đó người không tận mắt xác nhận tình hình bên trong Đông Cung, đây là những gì nghe được thôi sao?"
"Đúng." Đường Xương công chúa nói: "Hầu như không còn ai biết chuyện này."
Tiết Bạch lại hỏi: "Phế thái tử có bốn người con trai được nuôi dưỡng dưới gối Khánh Vương?"
"Đúng, đại ca đối đãi với đệ muội, cháu trai và cháu gái rất tốt."
Ánh mắt Đường Xương công chúa chân thành, bồi thêm một câu: "Ngươi có thể tin tưởng đại ca."
Đây cũng là lý do mà nàng mạo hiểm gặp mặt hôm nay, chỉ vì muốn nói với Tiết Bạch những lời này, giúp Lý Tông tranh thủ một điểm trợ lực.
Tiết Bạch không vội kết luận, hắn còn phải tính toán lâu dài, bèn trầm ngâm, rồi chậm rãi nói: "Ta minh bạch, công chúa, phò mã có ân bảo hộ và nuôi dưỡng ta, ân tình này ta nhất định sẽ đền đáp, tấm lòng của Khánh Vương ta cũng đã rõ."
"Bây giờ tam huynh đã làm Thái tử..."
Đường Xương công chúa còn muốn nói thêm điều gì đó.
Bỗng nhiên, bên ngoài viện có tiếng động vang lên.
"Tiết Bạch, ngươi có ở bên trong không?"
Tiết Bạch nhận ra đó là tiếng của Lý Đằng Không.
Giọng nàng có chút gấp gáp, dường như có chuyện quan trọng cần nói.
Tiết Bạch vội ra hiệu cho mẹ con Đường Xương công chúa không phát ra tiếng động, còn mình thì đi mở cửa viện.
Chỉ thấy vị nữ đạo trưởng già nua đang ngăn Lý Đằng Không ở con đường mòn bên kia.
Nhưng ở xa hơn, đã có mấy người trong trang phục đạo sĩ đang tiến về phía này, từng bước đi vững vàng, rõ ràng không phải là đạo sĩ thực sự.
Lần gặp mặt này vẫn là bị để mắt tới…
----------
*'lập thu thiên': giống máy tập đi bộ trên không.
*xà phòng táo đậu”: sau khi rửa sạch máu bẩn của tuyến tụy lợn, bỏ mỡ, nghiền nhuyễn thành dạng sệt, rồi trộn đều với bột đậu, hương liệu, v.v. sau đó phơi khô tự nhiên thì sẽ thành táo đậu có thể dùng để tẩy rửa.
*cung quan: tức là đạo quán, đạo cung, là tên gọi chung của các loại kiến trúc Đạo giáo.
*Địa Quan thần tiên: là một trong ba vị đại đế của đạo giáo, còn được gọi là Địa Quan đại đế, Thanh Hư đại đế, Thanh Linh đế quân. Tương truyền rằng 'Địa Quan xá tội' ngày 15 tháng 7 âm lịch là ngày sinh của Địa Quan, dân gian thường gọi ngày này là Trung Nguyên Tiết. Vào ngày này, có tục lệ cúng tổ để cầu xin Địa Quan tha tội cho tổ tiên, cũng là ngày cúng tế tất cả các vong linh và siêu độ cô hồn.