Chương 55: Ngàn Năm Băng Tủy
"A Di Đà Phật."
Hắn nhìn về phía Tào Húc, giải thích nói.
"Hư Giác tự có duyên pháp của hắn. Còn ngươi, trong tình huống này vẫn có thể không chấp nhất hiềm khích, rất có phong thái Võ Thiền Phật Tử."
"Ngộ Tâm, ngươi hãy quay về ngoại viện trước đi. "
"Chờ ngươi đột phá đến Kim Cương Cảnh, gia nhập nội viện, chúng ta sẽ chính thức công bố ra ngoài rằng ngươi, sẽ là Phật tử của Pháp Hải Thiền Viện. Trước đó, vị trí Phật tử này tạm thời chưa công khai, nhưng mỗi tháng thiền viện sẽ cung cấp cho ngươi một ít tài nguyên tu luyện, đây cũng là đãi ngộ của Phật tử."
Tào Húc trong lòng không khỏi vui mừng.
Mỗi tháng đều có tài nguyên tu luyện, điều đó có nghĩa là mỗi tháng hắn đều có năng lượng để sử dụng.
Quả nhiên, người có thiên phú đãi ngộ nhận được hoàn toàn khác biệt.
Chẳng bao lâu sau, hắn được đưa trở về ngoại viện.
Hắn đứng trước cổng viện, âm thầm suy nghĩ.
"Một tháng sao? Xem ra phải ở lại thiền viện này thêm một tháng, sau đó mới có thể du ngoạn. Hy vọng có thể tìm thấy ít nhất một kiện thiên địa chí bảo..."
Đang thì thầm tự nói, hắn bỗng giật mình, một luồng linh quang lóe lên.
"Bảy mươi năm trước... Tịnh Diệu Thần Tăng của Thiên Long Tự... Ba món đồ giấu manh mối... Thần tăng... Đồ vật... Manh mối..."
Trong đầu Tào Húc liên tục hiện ra những văn tự này.
Hắn chợt nghĩ đến một khả năng.
" Phật châu mà ta nhận được, cùng tăng bài mà sư phụ để lại cho ta, liệu có phải ẩn chứa manh mối hay không? Tịnh Diệu Thần Tăng, có lẽ căn bản chưa từng hủy ba món đồ ẩn giấu manh mối, mà là..."
Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy khả năng này là có thật.
Dù sao, Phật châu và tăng bài thoạt nhìn vô cùng bình thường, ném xuống đất cũng khó mà khiến ai chú ý.
Nhưng hai món đồ này lại có giá trị mười vạn điểm năng lượng.
Chúng tuyệt đối không thể là vật bình thường.
Hơn nữa...
Phật châu và tăng bài đều liên quan đến Phật môn, hoàn toàn phù hợp với thân phận xuất gia của Tịnh Diệu Thần Tăng.
Còn pháp hiệu "Ngộ Tâm" của ta, có lẽ cũng lấy từ tăng bài này.
Sư phụ căn bản không hề làm riêng một tăng bài cho ta.
Chỉ là tạm dùng mà thôi.
"Nếu thật sự là như vậy, chẳng phải ta đã nắm trong tay hai trong ba món đồ ẩn chứa manh mối rồi sao? Chỉ cần tìm được món còn lại, có lẽ sẽ tìm ra được bảo vật chí tôn bị ẩn giấu hơn trăm năm trước?"
Trong lòng hắn không khỏi kích động.
Dù chỉ là suy đoán.
Nhưng khi hy vọng bùng lên, cả người hắn đột nhiên tràn đầy hứng khởi.
Tào Húc chỉ hận không thể ngay lập tức chạy đến ngôi miếu hoang mà Minh Không đã phát hiện ra chuỗi Phật châu, tiện thể có thể quay về di chỉ của Từ Vân Tự xem thử.
Mặc dù Từ Vân Tự đã bị hắn phá nát, nhưng lúc đó không phát hiện điều gì đặc biệt. Mà sư phụ hắn cũng từng để lại không ít dấu vết sinh hoạt ở gần Từ Vân Tự, biết đâu lại tìm được manh mối gì.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã khôi phục tâm cảnh, âm thầm làm ra quyết định.
"Quyết định rồi, một tháng sau, ta sẽ đến miếu hoang, sau đó quay lại di chỉ của Từ Vân Tự để xem xét. Trước đó, cần phải nỗ lực nâng cao thực lực, bằng không nếu gặp phải yêu ma quỷ quái trên đường, không hàng phục được yêu ma lại còn đem chính mình bỏ mạng thì không đáng."
Tào Húc vốn định quay về thiền phòng để tu luyện.
Nhưng không ngờ, vừa đến bên ngoài thiền phòng, đã gặp không ít sư huynh đệ từ ngoại viện đến chúc mừng hắn, cực kỳ sôi nổi.
Mãi đến khi chiều tà, ánh hoàng hôn nhạt dần rơi trên thiền viện, ngoại viện mới dần trở nên yên tĩnh.
“Tiếp theo, chính là lúc cho bảng thần công hấp thu, rồi suy diễn Băng Liên Vạn Phật Quyết.”
Trong thiền phòng, Tào Húc bắt đầu suy tính.
Chỉ cần Băng Liên Vạn Phật Quyết có thể nhập môn, thì Băng Liên Vạn Phật Bộ có khả năng trực tiếp đạt đến đại thành.
Ngoài ra, pháp môn tu luyện này sử dụng Thiên Niên Băng Tủy để nhập môn, không biết uy lực sẽ khủng khiếp đến mức nào?
Hắn lấy ra một nhánh đàn hương, châm nhẹ và để cho khói nhẹ nhàng bốc lên, tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng.
Tào Húc nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó mới lấy ra túi trữ vật mà phương trượng đã đưa.
“Trước đây ta vẫn nghĩ rằng tu sĩ chỉ nói đến thần thức, nhưng trong thời gian này mới hiểu rằng Phật môn gọi thần thức là A Lại Da Thức, và nó có chút khác biệt so với thần thức của Đạo gia.”
Tào Húc sũy ngẫm.
Thần thức, chính là cách gọi của Đạo gia và võ đạo.
Còn trong Phật môn, thứ mà người tu hành tu luyện chính là A Lại Da Thức, hoặc cũng có thể gọi là bát thức.
Nó tồn tại tương tác với thập thức trước.
Thập thức trước bao gồm nhãn thức, nhĩ thức, tỵ thức, thiệt thức, thân thức, ý thức và Mạt Na Thức.
Nhãn thức đến thân thức chủ yếu cảm nhận thế giới bên ngoài qua sắc, thanh, hương, vị, xúc.
Ý thức thì đảm nhận suy nghĩ, phán đoán và quyết định.
Mạt Na Thức bám chấp vào bản ngã.
Còn A Lại Da Thức là căn bản thức, là một dạng linh hồn lực, có sự tương đồng với thần thức của Đạo gia và võ đạo, nhưng cũng mang theo một số năng lực đặc biệt của Phật gia.
Hắn đưa A Lại Da Thức vào túi trữ vật, rồi theo ý niệm, đồ vật trong túi liền bị lấy ra, lần lượt xuất hiện trên bàn.
Ba chiếc bình sứ, hai hộp gỗ đàn hương, một hộp băng tinh, và một bộ tăng bào mới.
Ánh mắt của hắn trực tiếp dừng lại trên chiếc hộp băng tinh.
Mặc dù cách hộp, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được hàn khí tỏa ra từ bên trong.
Hắn nhẹ nhàng mở hộp băng tinh.
Ngay lập tức, kinh khủng hàn khí lan tỏa ra ngoài khiến nhiệt độ trong thiền phòng giảm xuống nhanh chóng.
Ngay cả trên mặt bàn cũng lập tức xuất hiện một lớp băng mỏng.
Hắn nhìn chăm chú vào khối băng tủy ở bên trong.
Cực kỳ tinh khiết, không một chút tì vết, khi hắn vừa cầm lên lập tức cảm nhận được cảm giác lãnh hẽo truyền đến nhưng lại mang theo một vài tia ấm áp khó diễn tả.