Chương 52: Võ Thiền phật tử.
"Ta cũng muốn hỏi điều này?"
"Đúng vậy, võ học truyền thừa từ tầng sáu và tầng bảy, chẳng lẽ chỉ luyện ra được chân khí lục phẩm thôi sao? Không đúng lắm a."
Mọi người không khỏi xôn xao bàn tán.
"Ta biết rồi, giọng nói vừa nãy không phải của phương trượng, cũng không phải của phương trượng nội viện, có người giả mạo!" Một đệ tử bỗng dưng lớn tiếng, gương mặt hiện lên vẻ đắc ý, giống như hắn vừa phát hiện ra thiên đại bí mật.
Chẳng biết rằng, hành động của hắn rơi vào mắt một số người, quả thật chẳng khác gì một kẻ ngu ngốc.
Nhưng điều này không thể ngăn cản được những ánh mắt như mũi tên sắc bén, không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào Tào Húc, mang theo nồng đậm chất vấn.
Tào Húc cũng không kìm được mà cười khẩy.
Những lời nhảm nhí này, mà lại có nhiều người tin đến vậy sao?
Trong giây lát.
Hư không bỗng nhiên khẽ rung chuyển, một gợn sóng bỗng lan tỏa ra.
Một vị hòa thượng mặc áo cà sa xuất hiện, gương mặt uy nghiêm, thân hình đứng lơ lửng giữa không trung. Mặc dù chỉ cao hơn người bình thường một chút, nhưng lại như một ngọn đại sơn, tạo ra uy áp mạnh mẽ khiến người ta không thở nổi.
Các đệ tử ngoại viện ngẩng đầu nhìn lên, ngay lập tức hiện lên vẻ cung kính.
Hư Giác vội vàng chắp tay, gương mặt toát ra vẻ thành kính: "Tham kiến phương trượng!"
Nghe thấy vậy.
Các đệ tử ngoại viện lập tức tỉnh ngộ, thân thể không tự chủ mà hơi cúi về phía trước, đồng loạt chắp tay hành lễ.
"Tham kiến phương trượng!"
Hắn quét ánh mắt về phía Tào Húc, rồi nhìn sang các đệ tử ngoại viện, cất giọng.
"Băng Liên Vạn Phật Quyết, là một trong những võ học truyền thừa cao nhất của Pháp Hải Thiền Viện, các ngươi không cần phải nghi ngờ nữa. Đệ tử ngoại viện Ngộ Tâm vừa thi triển, chính xác là Băng Liên Vạn Phật Quyết."
Tào Húc không hề nói dối!
Thứ hắn thi triển, chính là võ học truyền thừa của Pháp Hải Thiền Viện.
Mà Hư Giác, rõ ràng cố tình làm khó hắn.
Thật không ngờ.
Đường đường là trưởng lão ngoại viện, người được giang hồ xưng tụng là "Hư Giác La Hán" lại có hành vi nhỏ nhen này, quả thực làm ô uế thanh danh của thiền viện.
Trong lòng đám người không khỏi cảm thấy phẫn nộ, khinh thường hành vi này.
Trên lôi đài.
Minh Chân đã hoàn toàn ngơ ngác, cả người đứng sững tại chỗ, đôi mắt mở to, trong lòng dâng trào ngàn vạn suy nghĩ, gương mặt tràn ngập sự khó tin.
Hắn không dám tin, cũng không muốn tin.
Dù sao, hắn cũng chỉ mới vào đến tầng thứ năm của Thiền Võ Tháp.
Tào Húc dựa vào cái gì mà có thể vào được tầng thứ sáu...
Không!
Vị phương trượng vừa xuất hiện đã đích thân nói rằng Băng Liên Vạn Phật Quyết là một trong những võ học truyền thừa cao nhất của Pháp Hải Thiền Viện, chẳng phải nó được cất giữ ở tầng thứ bảy sao?
Tào Húc đã vào đến tầng thứ bảy!!
Như vậy thì...
Vị trí Phật tử của hắn, làm sao có thể giữ lại được nữa?
Thật nực cười!
Phật tử mà chỉ vào được tầng thứ năm của Thiền Võ Tháp?
Chuyện này chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao?
Ngộ Năng và Minh Không cũng đứng ngây ra tại chỗ.
Ngộ Năng cảm thấy có chút hối hận, gương mặt lộ ra vẻ hối tiếc.
Lúc trước hắn không có dũng khí đứng ra giúp Tào Húc nói vài lời.
Đây rõ ràng là cơ hội tốt nhất để lấy lòng Tào Húc.
Thế mà hắn lại bỏ lỡ mất!
Minh Không thì trong lòng lại đầy vui mừng, gương mặt phấn khởi: "Tốt quá, ta đã nói Ngộ Tâm sư huynh không thể nào là kẻ mang võ vào cửa. Với thiên tư của hắn, quả thật nên có thực lực và thiên phú này."
"Hư Giác, Ngộ Tâm, hai người các ngươi theo ta đi."
Giọng nói của phương trượng hiện lên vẻ uy nghiêm, không cho phép từ chối.
Nói xong, hắn vung tay áo cà sa, trong nháy mắt mang theo một thanh phong rít gào, cuốn theo Tào Húc và Hư Giác rời đi.
Chỉ trong chớp mắt.
Bóng dáng ba người đã biến mất khỏi tầm mắt của đám đệ tử.
Thủ đoạn này, khiến tất cả đệ tử ngoại viện trố mắt không thôi, hy vọng một ngày nào đó cũng đạt đến thực lực này.
Pháp Hải Thiền Viện, nội viện.
Tào Húc cảm thấy như thiên địa xoay chuyển, vạn vật xung biến đổi không ngừng.
Khi mọi thứ dần dần rõ ràng trở lại, hắn nhận ra mình đã đặt chân đến một nơi khác.
Trước mặt hắn là vài vị lão hòa thượng, người nào cũng mặc áo cà sa, nét mặt hiền từ, nhưng lại mang đến khí tức cực kỳ mạnh.
Những người này… là phương trượng và các vị trưởng lão của Pháp Hải Thiền Viện sao?
Tào Húc trong lòng thầm đoán, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Ngay lúc này, Hư Giác đã nhanh chóng chắp tay, cung kính nói: “Đệ tử Hư Giác, bái kiến phương trượng và các vị trưởng lão.”
Tào Húc thấy vậy, cũng lập tức chắp tay: “Đệ tử Ngộ Tâm, bái kiến phương trượng và chư vị trưởng lão.”
Lúc này, Tào Húc kinh ngạc nhận ra Hư Giác đã lui về một bên, cực kỳ kính cẩn.
Thái độ này khác hẳn với hình ảnh của hắn khi ở ngoại viện, như thể đã hóa thân thành một người khác.
“Nam Mô A Di Đà Phật.”
Phương trượng đứng giữa nhẹ nhàng niệm một câu, ánh mắt quét qua Tào Húc, như thể có thể nhìn thấu tận tâm can, khiến Tào Húc cảm thấy bất an như đang đứng trần trụi giữa nơi này.
May mắn thay, cảm giác đó nhanh chóng tan biến.
“Ngộ Tâm, ngươi có biết tại sao ta lại cho ngươi đến đây không?”
Tào Húc đã có vài phỏng đoán trong lòng, nhưng hắn không nói thẳng, chỉ giữ nguyên tư thế chắp tay.
“Đệ tử ngu muội, xin phương trượng chỉ bảo.”
Phương trượng và vài vị trưởng lão không khỏi nhìn nhau cười.
“Ngươi, tiểu hòa thượng, rõ ràng đã đoán ra, nhưng lại giả vờ không biết, hành động rất cẩn trọng, quả là tư chất của một đệ tử võ thiền. Nhưng xuất gia không nên nói dối, chúng ta sẽ coi như ngươi thực sự không biết.” Một vị trưởng lão thẳng thắn lên tiếng.
Những người khác cũng đồng loạt tiếp lời.
“Hư Giác đã nhận lệnh của chúng ta, cố ý làm khó ngươi ở ngoại viện, nhưng ngươi lại có thể nhìn thấu tình hình, ứng phó thong dong, không chỉ mù quáng hành động, điều này chính là trí tuệ cần có của một đệ tử võ thiền.”
“Bên cạnh đó, ngươi có thể luyện thành Băng Liên Vạn Phật Quyết trước khi có được thiên niên băng tinh, thật sự là điều hiếm thấy.”
Các vị trưởng lão lần lượt gật đầu.
Nhưng những lời này khiến trong lòng Tào Húc chấn động không thôi.
Hắn không kìm được mà quay đầu nhìn Hư Giác đã lùi lại bên cạnh, chỉ thấy sắc mặt của Hư Giác bình tĩnh, khi thấy Tào Húc nhìn lại, ánh mắt hắn thoáng hiện một chút áy náy khó nhận ra.
Tào Húc bỗng dưng hiểu ra, hóa ra Hư Giác trước đó ở La Hán Đường ngoại viện đã nhằm vào hắn, đều là do các vị trưởng lão này sắp đặt.
Mọi chuyện, hóa ra chỉ là để dò xét hắn!
Quả thật, những người tu hành Phật pháp, sao lại có thể phàm tục như vậy?