Chương 363: Thanh mai trúc mã

Sau khi nói xong, Mộ Dung Vũ định rời đi. Tuy Nhị Ma lão đã rời đi trước, nhưng Mộ Dung Vũ biết, Nhị Ma lão vẫn nhìn chằm chằm biểu hiện của nàng, nếu nàng ở lại đây lâu, chắc chắn sẽ không thiếu một trận quở trách.

"Đúng rồi, còn một việc." Lúc đi được nửa đường, Mộ Dung Vũ quay đầu lại.

"Chuyện gì?" Long Thần hỏi. Hắn thấy vẻ mặt Mộ Dung Vũ có chút vội vàng, hoàn toàn không chăm sóc mình như trước. Trong lòng hắn suy nghĩ một lát, đại khái hiểu là tam đại ma lão tạo áp lực với nàng. Hiện tại trong Thiên Ma Cung, tam đại ma lão thoạt nhìn đang tranh đấu gay gắt với Thiên Ma Cung chủ. Long Thần và nàng đang ở hai phe khác nhau, cho nên làm vậy cũng rất bình thường.

"Trong Diễn Hỏa địa mạch, Hỏa Luyện Tinh là vật tầm thường nhất, Hỏa Luyện Tinh trải qua vô số năm rèn luyện nham thạch nóng chảy, có thể hình thành Thần Luyện Tinh. Thí luyện của chúng ta, nếu có thể có được Thần Luyện Tinh thì càng tốt, giá trị của Thần Luyện Tinh, một viên có thể hơn một trăm viên Hỏa Luyện Tinh. Nếu như ngươi may mắn lấy được Thần Luyện Tinh, vậy trên cơ bản tương đương với ngươi có được Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp."

"Thần Luyện Tinh? Ta nhớ kỹ." Cứ như vậy, sói con lại có thêm một mục tiêu.

"Còn nữa, Hỏa Luyện Tinh có Thần Luyện Tinh càng mạnh hơn, mà Ly Hỏa Diễm Thú cũng có yêu thú càng cường đại hơn, được xưng là Thần Diễm Thú. Bộ dáng của Thần Diễm Thú tương đối giống Ly Hỏa Diễm Thú, nhưng lại càng to lớn và cường đại hơn. Thần Diễm Thú là yêu thú Địa giai thất phẩm, trong Diễn Hỏa Địa Mạch cũng có không ít, đến lúc đó ngươi phải cẩn thận một chút."

Tuy Mộ Dung Vũ cố ý giữ khoảng cách với Long Thần, nhưng những chuyện nên nói nàng đều nói hết một cách cẩn thận. Từ đó có thể thấy, trong lòng nàng vẫn rất quan tâm đến Long Thần.

"Đa tạ." Long Thần gật đầu với nàng, bình thường người đối xử tốt với mình cũng không gặp nhiều.

"Ừm, còn nữa, ngươi phải cẩn thận với những người khác, không biết bọn họ có ngáng chân ngươi không. Ta nói là ai ngươi hiểu mà, cáo từ." Nói xong, Mộ Dung Vũ rời đi.

Trên võ đài to lớn, cũng chỉ còn lại một mình Long Thần đứng. Lúc này, Tiểu Lang mới nhảy lên lôi đài từ một góc không xa, có chút hưng phấn đi tới bên cạnh Long Thần. Những ngày này, thực lực của Long Thần tăng nhanh như gió, mà hắn vẫn luôn dậm chân tại chỗ. Chẳng qua, cũng may ngày lành của hắn sắp tới.

Nhưng Tiểu Lang không hiểu, rõ ràng nó còn cách ngày Long Thần ước chiến hai ngày nữa, sao mới chợp mắt một chút đã qua hai ngày rồi?

Chuyện của Thiên Ma Cung đã kết thúc, mà tâm thần của Long Thần hiện tại toàn bộ đầu nhập vào trong thạch phù thần bí kia.

"Thứ thần kỳ như vậy, đáng tiếc ta vốn không cách nào nắm giữ. Trước tiên cứ để đó đã, nếu ta vẫn luôn tiến bộ, một ngày nào đó ta sẽ hoàn toàn hiểu được thứ này."

Sau khi nghĩ thông suốt, Long Thần dẫn theo tiểu lang đi về phía Thanh Vân Cư. Chỉ có năm ngày, Long Thần cũng không định đi tu luyện nữa. Hiện tại Vô Tung Ma Ảnh chỉ có thể tiến bộ trong thực chiến.

Trên đường trở về, ánh mắt mọi người nhìn Long Thần đã hoàn toàn khác. Trước kia, mọi người sẽ cười nhạo hắn vì thân phận của hắn, bởi vì hắn khoác lác mà chê cười hắn. Nhưng hiện tại lại khác, hắn vốn là Long Thần chân chính, hơn nữa hắn đã tu luyện thành chiến kỹ Thiên giai, trên cơ bản đều phá kỷ lục của Thiên Ma Cung, thiên tài yêu nghiệt như vậy, ai dám chê cười hắn?

Nhìn ánh mắt của hắn, ngoại trừ cung kính chính là kính nể.

"Trong năm ngày tiếp theo, ta sẽ ở yên đó, thuần thục thí luyện Vô Tung Ma Ảnh. Về phần Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp và Đế Ma Kiếm Đạo, ta đều muốn lấy tới tay. Chờ khi ta có được những thứ này, thực lực lại tăng lên, chính là lúc ta giết về Bích Ương hoàng thành. Tiểu Hi, ngươi mong đợi đi, chẳng mấy chốc ta sẽ vì ngươi lấy được Cửu Thiên Tiên Linh Quả."

"Ừm!" Nhìn ánh mắt nóng cháy của Long Thần, Linh Hi ngoan ngoãn gật đầu. Trong mắt nàng chợt toát ra ưu thương nồng đậm, bởi vì có một việc nàng không thể nói cho Long Thần, cũng không đành lòng nói cho Long Thần biết, nếu Long Thần thật sự vì nàng mà lấy được Cửu Thiên Tiên Linh Quả, vậy rất có thể đổi lấy là vĩnh viễn chia lìa.

Đây là chuyện càng ngày càng khủng hoảng trong lòng Linh Hi.

Nếu như nói, quan hệ giữa bọn họ vẫn giống như lúc Bạch Dương trấn mới quen biết, khi đó Long Thần đồng ý để nàng đúc lại thân thể cho hắn, điều nàng nghĩ là sau khi đúc lại thân thể sẽ cho Long Thần một số thù lao, sau đó có thể rời khỏi nơi này.

Nhưng hiện tại không được, hồn của nàng đã ở trên người Long Thần, nếu như muốn tách ra, hồn phách của nàng tất sẽ ném ở nơi này, để nàng trở thành một người không khác gì không có hồn phách.

Nàng thà vĩnh viễn ở bên Long Thần với dáng vẻ hiện tại, nhưng nàng biết chấp niệm trong lòng Long Thần mạnh mẽ đến mức nào. Long Thần là loại người quyết định một chuyện không thể quay đầu lại, cho nên đời này hắn không lấy được Cửu Thiên Tiên Linh Quả, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

Đương nhiên, những thứ này đều là chuyện sau này.

Sau khi cùng Linh Hi mỗi người mang tâm sự, Long Thần trở lại chỗ ở của Thanh Vân Cư. Hắn ở Thiên Ma Cung đã gần hai tháng, nhưng không ở lại Thanh Vân Cư thêm mấy ngày. Thời gian một tháng còn lại, hai tháng này bình tĩnh là hai tháng. Long Thần biết, một tháng tiếp theo, Thiên Ma Cung sẽ gió nổi mây phun.

Đúng lúc này, Long Thần thấy được một đôi giày trên mặt đất. Đôi giày này chỉ có một, lẻ loi trơ trọi ở đây, có vẻ hơi kỳ lạ.

"Đây là giày của đệ tử tạp dịch, trong Thanh Vân Cư chỉ có một Vương Hưng, sao Vương Hưng lại ném giày ở chỗ này?" Long Thần có chút kỳ quái, y cầm giày lên, rõ ràng phát hiện chỗ đế giày vậy mà có khắc một câu:

Một mình, đến dưới tàng cây hòe phía sau núi.

Hậu sơn Thiên Ma Cung, ngay trên đường đi lên đỉnh Đế Ma Sơn, trong đó có một gốc hòe thụ đặc biệt cao lớn. Long Thần nhớ lần trước Vương Hưng nói với các đệ tử khác cũng ở gần cây hòe đó.

"Không ngờ lại đánh chủ ý lên người Vương Hưng. Rốt cuộc đây là ai? Dương Quân đã bị thương, hẳn là không thể nào, như vậy hẳn là Dương Đan Phong?"

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán mà thôi.

Long Thần không nói hai lời, để Tiểu Lang ở phía xa, còn mình thì đi về phía sau núi. Những ngày qua, hắn vẫn bôn ba trên con đường này, cho nên tốc độ rất nhanh đã đến được nơi đế giày chỉ định. Từ xa, khi nhìn thấy cây hòe, Long Thần đã thấy có hai người đang đứng ở đó. Một người trong đó đang run rẩy chính là Vương Hưng, còn một người khác đang đứng dựa vào thân cây, lạnh lùng, không phải Dương Đan Phong thì là ai?

"Vương Hưng, mang giày vào." Sau khi đi đến bên cạnh Vương Hưng, phát hiện hắn không bị thương, Long Thần thấy an lòng hơn một chút, sau đó ném giày trong tay cho Vương Hưng, bản thân lại đứng trước mặt Vương Hưng, nhìn Dương Đan Phong.

"Thần ca!" Trông thấy Long Thần, Vương Hưng đã lệ nóng doanh tròng. Bởi vì ban nãy Dương Đan Phong đã nói với hắn, nếu Long Thần không biết, hắn sẽ xử tử Vương Hưng. Cũng may, Long Thần đã đến thật.

"Không có chuyện của ngươi, về trước đi. Không nên nói chuyện ở nơi này với người khác." Long Thần thản nhiên nói.

"Ừm!" Vương Hưng biết mình ở đây chỉ liên lụy Long Thần, hơn nữa hắn có cực độ sùng bái Long Thần, không tin Dương Đan Phong có thể làm gì Long Thần.

Chờ Vương Hưng đi rồi, khóe miệng Dương Đan Phong mới nở nụ cười lạnh, nói: "Xem ra ngươi còn để ý đến một tên đệ tử tạp dịch ti tiện hơn sao?"

"Tương phùng là duyên phận, có thể nói mấy câu, có chút giao tình, lại càng là duyên phận trong duyên phận. Theo ta thấy, chuyện này không liên quan tới thực lực và địa vị, cũng không có xung đột. Nhưng ngược lại, ngươi hoàn toàn không cần như vậy, muốn ta ra ngoài một mình gặp ngươi, tùy tiện nói một tiếng là được." Long Thần nói.

Dương Đan Phong nở nụ cười, nói: "Ta kéo hắn tới là để xem thử rốt cuộc ngươi có quan tâm đến cái chết của hắn không mà thôi. Đệ tử hạch tâm của chúng ta hoàn toàn có quyền lợi không bị trừng phạt vì sát phạt đệ tử tạp dịch, ta chính là giết hắn trước mặt mọi người, cũng là chuyện bình thường, ngươi hiểu không?"

"Ngươi có ý gì? Nói thẳng mục đích của ngươi đi." Long Thần thấy điệu bộ này của Dương Đan Phong, rõ ràng là muốn đối địch với hắn. Dương Đan Phong là võ giả Thiên Hà cảnh tầng thứ tám, hơn nữa còn tu luyện Vô Tung Ma Ảnh và Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, Long Thần tin chắc bản thân hiện tại không phải đối thủ của hắn.

"Ta đang đưa ra mấy yêu cầu với ngươi, thứ nhất: Thí luyện Diễn Hỏa địa mạch, Thiên Hà cảnh tầng bảy, ngươi không thể lấy thứ nhất, thứ hai: Sau này không được nói chuyện với Tiểu Vũ, càng không được phép có bất kỳ tiếp xúc nào." Giọng nói của Dương Đan Phong trở nên lạnh lẽo.

Long Thần suýt chút nữa cười ra tiếng. Dương Đan Phong này đúng là tự cho là đúng. Cho dù là Triệu Thanh Vân, hắn cũng không có tư cách hạn chế Long Thần như vậy. Dương Đan Phong hắn còn là người gì nữa.

"Ngươi có tư cách gì khiến ta phải làm như vậy?" Long Thần cười nói.

"Biết ngay là ngươi sẽ hỏi như vậy mà." Vẻ mặt của Dương Đan Phong đều nằm trong dự liệu, nói: "Nếu như ta uy hiếp ngươi, ngươi nói không được, ta sẽ giết ngươi. Sức uy hiếp như vậy thật sự quá nhỏ, ngươi tâm cao khí ngạo, nghĩ đến đã tự nhận là đã có thể sánh vai với ta."

"Vậy ta còn có nhược điểm gì nắm trong tay ngươi?" Thái độ của Dương Đan Phong khiến hắn rất không thoải mái, cho nên trong ánh mắt Long Thần, hung tính đã dần dần bị khơi dậy.

"Rất đơn giản, ta đã nói cho ngươi biết, có thể thấy Long Thần ngươi là người trọng tình cảm. Mạng của đệ tử tạp dịch đối với ta mà nói như cỏ rác, đối với ngươi mà nói lại là bảo bối. Mà ở Thiên Ma cung này, ta có rất nhiều thế lực, ta có thể cam đoan, ta có một trăm cách có thể giết chết Vương Hưng. Nếu như ngươi dám cả gan phạm phải hai điều trên, vậy ngươi cứ đợi nhặt xác hắn đi." Dương Đan Phong cắt trúng tử huyệt của Long Thần, đắc ý nói.

Long Thần không nói nữa.

Quả thật hắn kiêng kỵ, không muốn Vương Hưng mất mạng vì chuyện của mình. Nhưng điều này không có nghĩa là hắn sẽ bị bắt nạt. Vì vậy Long Thần ngẩng đầu, ánh mắt dần lạnh lẽo, nói: "Nếu như vậy, ta cũng nói cho ngươi biết. Nếu Vương Hưng xảy ra chuyện gì, một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ mất mạng, ngay cả Tùng Trung Thành ta cũng có thể giết chết, ngươi nghĩ ta không thể giết chết ngươi sao? Cáo từ."

Sau khi nói xong, Long Thần không quay đầu lại mà đi thẳng.

Thù đã kết, cũng không cần thiết nói nhảm.

"Ta và Tiểu Vũ thanh mai trúc mã, chiến đấu hai mươi năm. Nếu ngươi quấy rối, cho dù ta không cần cái mạng này, cũng phải giết chết ngươi. Long Thần!" Ở phía sau, Dương Đan Phong kêu gào.

TruyenCV.app là nền tảng miễn phí đọc truyện chữ đóng góp nội dung từ các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo.
Truyện Tiên HiệpTruyện Huyền HuyễnTruyện Võng DuTruyện Đô ThịTruyện Kiếm Hiệp
Truyện hoàn thànhTruyện chọn lọcXếp hạng đang đọcXếp hạng đề cử Xếp hạng lượt đọc