Chương 36: Phóng thích thiên binh thiên tướng
Nhị Lang Thần và Cửu Thiên Thần Quân chạy về Thiên Đình, lập tức bẩm báo với Ngọc Hoàng Đại Đế:
"Ngọc Hoàng Đại Đế bệ hạ, đại sự bất ổn rồi!"
Ngọc Hoàng Đại Đế vừa nhìn thấy Cửu Thiên Thần Quân liền tức giận.
"Cái tên chó má nhà ngươi, có chuyện gì thì nói mau!"
"Lý Tĩnh tướng quân và Na Tra tướng quân dẫn mười vạn thiên binh thiên tướng vừa tiến vào Kim Kiếm Vực, không biết bị thần khí gì đó khống chế toàn bộ. Bổn thần và Nhị Lang Thần chạy nhanh nên mới thoát được một kiếp nạn."
Ngọc Hoàng Đại Đế nghe xong thì kinh hãi, đồ đệ của Tôn Ngộ Không lợi hại đến vậy sao? Còn chưa giao chiến mà đã bắt sống được mười vạn thiên binh thiên tướng rồi, việc này phải giải quyết thế nào đây?
"Người đâu, bắt Cửu Thiên Thần Quân lại cho ta, áp giải lên Trảm Tiên Đài, chém đầu thị chúng. Dương Tiễn, ngươi hãy thuật lại tình hình cụ thể!"
"Lý Tĩnh tướng quân của chúng ta và Nhạc trưởng tướng quân mang theo quân đội vừa tiến vào địa giới Kim Kiếm Vực đã bị bọn chúng bắt giữ. Bổn thần và Cửu Thiên Thần Quân còn chưa tiến vào địa giới Kim Kiếm Vực nên mới chạy thoát được. Ngọc Hoàng Đại Đế, thần cảm thấy viên ngọc mà bọn chúng sử dụng vô cùng khủng bố, theo cảm ứng của thần, đó hẳn là Tiên Thiên thánh khí."
"Ngươi nói gì? Ở Tiên Nhân Vực này, thánh khí là vô cùng hiếm có!"
"Đó không phải chỉ một viên là thánh khí, mà là mười một viên đều là thánh khí. Còn phát hiện ra một đầu Hỗn Độn Tổ Thú, hình như là Kỳ Lân Thú." "Ngươi nói gì? Mười một viên đều là Tiên Thiên thánh khí, còn có cả Hỗn Độn Tổ Thú? Ta nghe nói năm trăm vạn năm trước, Kỳ Lân Tổ Thú đã biến mất không một dấu vết rồi. Ta chưa từng nghe nói qua đại trận tạo thành từ mười một viên ngọc lại toàn là thánh khí. Ngươi mau đi điều tra rõ ràng chuyện này cho ta! Nếu là thật, chúng ta phải suy xét lại về vấn đề của Kim Kiếm Vực."
Thái Bạch Kim Tinh đi tới đại điện, quỳ xuống trước mặt Ngọc Hoàng Đại Đế:
"Ngọc Đế, xin hỏi ngài triệu kiến thần có chuyện gì phân phó?"
"Ngươi hãy lập tức đến Kim Kiếm Vực, thương lượng với đồ đệ của Tôn Ngộ Không, xin thả quân đội của chúng ta về."
"Cái gì? Đồ đệ của Tôn Ngộ Không lợi hại như vậy, trong nháy mắt đã bắt sống toàn bộ mười vạn quân đội của chúng ta sao?"
"Còn nói nhảm gì nữa? Không thành vấn đề, trẫm bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi đi, giải quyết ổn thỏa việc này, trẫm sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi."
Thái Bạch Kim Tinh vội vàng nói:
"Vâng, vâng. Ngọc Đế, người hãy hạ chỉ, phong cho Kim Đản và Kim Giai làm chủ nhân Kim Kiếm Vực, như vậy thần mới có thể thương lượng với bọn chúng."
"Được."
Thái Bạch Kim Tinh lui khỏi Kim Loan Điện, cầm thánh chỉ nhanh chóng chạy tới Kim Kiếm Vực.
Kim Đản và Kim Giai dùng Thần Hồn Châu giam cầm toàn bộ thiên binh thiên tướng. Kim Đản đi tới trước mặt Lý Thiên Vương:
"Ngươi là Thác Tháp Lý Thiên Vương?"
"Ngươi là yêu nhân phương nào, dám chống đối lại thiên binh thiên tướng của chúng ta?"
"Bây giờ các ngươi đều là tù nhân của chúng ta, chẳng lẽ còn không phân biệt được tình thế hiện tại sao? Ta muốn các ngươi sống thì sống, muốn các ngươi chết thì chết."
"Tên này là Na Tra Tam Thái Tử?"
Na Tra khinh thường nhìn Kim Đản:
"Ngươi có dám thả ta ra không, chúng ta đánh ba trăm hiệp!"
"Ngươi còn chưa đủ tư cách."
Kim Đản lập tức bộc lộ tu vi của mình. Na Tra Tam Thái Tử giật nảy mình, đây là khái niệm gì? Hóa ra là Hậu Thiên Thánh Nhân sơ kỳ! Còn muốn khiêu chiến người khác, căn bản không cùng một đẳng cấp.
"Sau này ngoan ngoãn một chút cho ta, đừng có ra vẻ cao cao tại thượng nữa!"
Lúc này Kim Thần Vũ đến báo:
"Chủ nhân, Thái Bạch Kim Tinh của Thiên Đình đến đây, nói là muốn gặp người."
"Gọi Thái Bạch Kim Tinh đến đây, bản chủ tiếp kiến tại đây."
Thái Bạch Kim Tinh nhanh chóng đi tới.
"Hiền chất, lão phu đến đây là muốn bàn bạc với các ngươi một chút."
Vừa nói, Thái Bạch Kim Tinh vừa đưa thánh chỉ ra.
"Đây là thánh chỉ của Ngọc Hoàng Đại Đế, phong cho các ngươi làm chủ nhân Kim Kiếm Vực."
"Ta còn tưởng là chuyện tốt gì, chúng ta vốn dĩ là chủ nhân của Kim Kiếm Vực, cầm một tờ giấy tới đây đã muốn thả bọn chúng, ngươi nghĩ hay lắm sao?"
"Hiền chất, hãy suy nghĩ kỹ rồi hãy nói, đừng tưởng rằng Thiên Đình chúng ta không có cách nào trị được các ngươi."
"Thật sao? Ngọc Hoàng Đại Đế cũng có chút nhãn lực, rõ ràng là bất lực, vậy mà còn bày đặt ra vẻ ta đây."
"Hiền chất, được rồi, ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói ra, ta sẽ thay ngươi chuyển lời."
"Cũng được, Kim Kiếm Vực của chúng ta quá nghèo nàn, vô cùng thiếu thốn linh dược và linh thạch."
"Chuyện này có thể thương lượng, các ngươi muốn bao nhiêu linh đan diệu dược và linh thạch?"
"Linh đan một vạn viên, linh thạch ức vạn."
"Hiền chất à, ngươi tưởng linh đan diệu dược là đậu vàng, linh thạch là giấy vệ sinh sao? Ít một chút có được không?"
"Thiên Đình to lớn như vậy, chúng ta chỉ lấy một chút như vậy, các ngươi đã keo kiệt rồi."
"Hiền chất, ta nói cho ngươi một con số, linh đan một trăm viên, linh thạch năm trăm vạn."
"Không được, ít nhất phải là hai trăm viên linh đan, một ngàn vạn linh thạch, ít hơn thì miễn bàn."
Thái Bạch Kim Tinh thấy Kim Đản không dễ nói chuyện.
"Được rồi, ta sẽ lập tức sai người mang đến, bây giờ có thể thả người chưa?"
"Ngươi hãy viết giấy cam đoan trước đã, ta sẽ thả người, sợ các ngươi nuốt lời."
"Hiền chất, ngươi cũng quá không tin tưởng người rồi."
"Cẩn tắc vô áy náy, viết một cái cho chắc chắn."
Kim Đản sắp xếp cho các học viên
Thái Bạch Kim Tinh viết xong chứng từ, giao cho Kim Đản, Kim Đản xem nội dung, thấy cũng không sai biệt lắm. Mười một viên thánh châu, cùng Kỳ Lân tổ thú nhanh chóng tiến vào nạp giới của hắn. Thoáng cái liền giải trừ giam cầm đối với Thiên Binh Thiên Tướng.
Thác Tháp Lý Thiên Vương cùng Na Tra tam thái tử mang theo Thiên Binh Thiên Tướng xám xịt trốn về Thiên Đình. Thiên Đình cũng đưa tới 200 viên tiên đan cùng 1000 ức linh thạch.
Kim Đản cùng Kim Giai về tới căn cứ huấn luyện, những học viên kia lập tức xông tới.
"Chủ nhân sư phụ, chủ nhân sư phụ."
Kim Đản vừa nghe thấy cách gọi quái lạ này, hắn nhìn Kim Giai.
"Ca ca, huynh nghe quen là được rồi."
"Các đồ nhi, tu vi của các ngươi thế nào rồi? Hôm nay ta tới xem thành tích của các ngươi một chút. Chúng ta vẫn lấy đạo đức làm trọng, tu luyện võ công là thứ yếu."
Kim Giai đi tới.
"Các đồ nhi, bây giờ ta sẽ công bố thành tích đạo đức của các ngươi."
Kim Giai lớn tiếng đọc điểm của mỗi học viên. Chờ Kim Giai đọc xong điểm của mọi người. Các học viên dựa theo điểm số nghe được lúc nãy xếp thành hàng, người thứ nhất là điểm cao nhất, người cuối cùng là điểm thấp nhất, chia đội hình rõ ràng.
Kim Đản nhìn thành tích kém nhất của đồ đệ kia, điểm đạo đức cũng đạt tới 87 điểm, thành tích cũng không tệ lắm.
"Tu vi võ công cũng xếp thành hàng từ cao đến thấp, để ta xem một chút, dựa theo cảnh giới của mình mà xếp hàng."
Kim Đản xem xét, người cuối cùng cũng đạt tới Kim Tiên cảnh trung kỳ. Tu vi cao nhất là hơn 30 vị đã đạt tới Chuẩn Thánh sơ kỳ. Có một vị học viên còn đạt tới tu vi Chuẩn Thánh trung kỳ.
"Bất kể là đạo đức hay võ công, những đồ đệ tu vi tương đối thấp, các ngươi cũng không cần nản lòng thoái chí, các ngươi bây giờ đứng cuối không có nghĩa là về sau cũng đứng cuối, sang năm, ta muốn xem các ngươi có tiến bộ hay không? Những đồ đệ tu vi tương đối cao cũng không cần kiêu ngạo, đừng cho là mình tu vi cao liền đi ức hiếp người tu vi thấp, lại càng không được xem thường người khác, như vậy đạo đức tu vi lập tức sẽ về không, trở thành kẻ bất nhân bất nghĩa. Võ công tu vi rất dễ phân biệt cao thấp, duy chỉ có đạo đức tu vi là thứ khó lòng đo lường. Võ công của ngươi càng cao, đạo đức càng thấp, gây ra những chuyện xấu có phải là nhiều nhất hay không? Cũng chính là kẻ xấu xa nhất. Một người bình thường vẫn đạo đức cao thượng, có một ngày vô tình giết người, ngươi nói xem người này còn có đạo đức hay không? Đạo đức cả đời hắn tu luyện thoáng cái biến thành không, thậm chí là âm.
Sư huynh đệ các ngươi phải đoàn kết, phải quan tâm yêu thương lẫn nhau. Hiện tại ta muốn chia các ngươi thành từng nhóm nhỏ, sau đó mỗi một nhóm nhỏ sẽ chọn ra một nhóm trưởng, mười nhóm trưởng, chọn ra một tiểu đội trưởng, mười tiểu đội trưởng chọn ra một vị trung đội trưởng. Tiêu chuẩn lựa chọn là điểm đạo đức cộng thêm điểm vũ lực cao sẽ là người lãnh đạo. Các ngươi bắt đầu đi!"
Dưới sự giám sát của Kim Đản và Kim Giai, trước tiên chia thành từng nhóm nhỏ, năm người một nhóm. Sau đó mỗi một nhóm nhỏ chọn ra một nhóm trưởng, mười nhóm trưởng, chọn ra một tiểu đội trưởng, mười tiểu đội trưởng chọn ra một vị trung đội trưởng. Rất nhanh đã hoàn thành việc bầu cử.
Kim Đản lớn tiếng nói:
"Hiện tại mọi người đã bầu cử xong, sang năm lại tiếp tục. Không phải nói năm nay được chọn làm tiểu đội trưởng, sang năm ngươi vẫn là tiểu đội trưởng, điều đó là không chắc chắn, có thể năm nay là một đội viên, sang năm hắn sẽ được chọn làm tiểu đội trưởng.
Năm nay được chọn làm tiểu đội trưởng, sang năm có khả năng bị loại trở thành một đội viên, đó là phải xem biểu hiện của các ngươi, người tài năng đảm nhiệm, kẻ bất tài bị đào thải. Buổi tối hôm nay, ta sẽ dẫn các ngươi đi chấp hành nhiệm vụ lần đầu tiên, trong thực chiến mới biết được năng lực của mọi người. Buổi tối hôm nay chúng ta đi diệt trừ nội gián của Kim Kiếm Vực, hiện tại ta phân phó nhiệm vụ một chút."