Chương 28: Thu phục Kỳ Lân Thú
Kỳ Lân Thú vừa thấy đuổi không kịp Kim Đản, hắn cũng không muốn đuổi theo nữa. Một lát sau, Kỳ Lân Thú trở nên phi thường to lớn, nó càng lúc càng lớn, hắn muốn chiếm hết không gian này, nó vẫn còn tiếp tục biến lớn.
Kim Đản lập tức hiểu rõ, hắn muốn chiếm hết toàn bộ không gian này để mình không có chỗ trốn.
Kim Đản vừa nhìn, không còn cách nào khác, lập tức trốn vào trong Chiếu Yêu Kính.
Rất nhanh, hung thú đã chen đầy toàn bộ không gian, thân thể khổng lồ của hắn chen lấn đến mức Kim Đản và Chiếu Yêu Kính không thể di chuyển.
Cuối cùng, Kỳ Lân Thú há miệng nuốt Kim Đản và Chiếu Yêu Kính vào bụng.
Kim Đản vừa thấy lần này thì xong rồi, bị cự thú này nuốt vào trong bụng.
Đánh nhau với cự thú gần một tháng trời, Kim Đản mệt mỏi kiệt sức.
"Mặc kệ hắn, bây giờ ta ở trong Chiếu Yêu Kính, nghỉ ngơi một ngày rồi tính, dù sao hắn cũng không có cách nào làm gì ta, hắn muốn nuốt thì nuốt!"
Kim Đản nghỉ ngơi trong Chiếu Yêu Kính hai ngày.
"Phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài a, không thể bị vây ở trong bụng hắn mãi được!"
Kim Đản lập tức dùng thần hồn lực ngưng tụ thành một thanh Thần Hồn Đao, sau đó mở ra một khe hở nhỏ, đưa đao ra ngoài đâm hắn: “Ta không đâm chết ngươi mới là lạ!”
Hắn vừa mở ra một chút khe hở, dịch dạ dày của Kỳ Lân Thú liền chảy vào bên trong, dính vào quần áo của hắn, quần áo liền nát, dính vào trên người một chút, lập tức bị bỏng một cái lỗ, hắn sợ hãi, vội vàng đóng khe hở lại.
"Làm sao bây giờ? Tên súc sinh đáng chết này, dịch dạ dày lợi hại như vậy? Không đi ra ngoài nữa! Lão tử sẽ khu động Chiếu Yêu Kính đâm loạn trong bụng ngươi, ta cũng không để ngươi sống yên ổn!"
Kim Đản liền khu động Chiếu Yêu Kính ở trong bụng Kỳ Lân Thú đụng tới đụng lui, đụng cho Kỳ Lân Tổ Thú đau đớn lăn lộn trên đất. Nhưng Kim Đản cũng không dễ chịu gì, hắn ở bên trong đụng tới đụng lui, đụng đến mức đầu óc choáng váng.
Kim Đản vừa tỉnh táo lại, lại bắt đầu khu động Chiếu Yêu Kính đụng tới đụng lui, nghỉ ngơi một lát, lại đụng. Bị Kim Đản giày vò tới tới lui lui như vậy, Kỳ Lân Thú cũng đau đớn không chịu nổi, muốn phun Kim Đản ra.
Kim Đản cũng muốn đi ra ngoài, nhưng lại không có cách nào đối phó với hung thú này, trốn cũng không thoát, chi bằng cứ ở lại bên trong, đâm va trong bụng hắn, còn có chút tác dụng.
Cứ như vậy lại giày vò hơn mười ngày. Kim Đản còn đang ngủ trong Chiếu Yêu Kính, Kỳ Lân Tổ Thú bỗng nhiên nói: “Chúng ta thương lượng một chút được không?” Kim Đản giật mình, còn có người khác sao? Tại sao lại có tiếng nói chuyện?
Kim Đản bỗng nhiên nghĩ đến, a! Kỳ Lân Thú này là Hỗn Độn Tổ Thú, sớm đã mở linh trí, hắn biết nói chuyện cũng không kỳ quái.
"Thương lượng thì thương lượng, ngươi nói đi."
"Ngươi đi ra ngoài đi, ta cũng không đánh nhau với ngươi nữa, ngươi có thể đi, chỉ cần ngươi không lấy đi linh mạch là được."
"Ngươi nghĩ hay thật, ta ngủ ngon trong bụng ngươi, tại sao ta phải ra ngoài? Trong bụng ngươi, mùa hè không nóng, mùa đông không lạnh, đói bụng có thể cắt thịt của ngươi ăn, hôm nay ăn tim của ngươi, ngày mai ăn gan của ngươi, ngày mốt lại đào thận của ngươi."
Hỗn Độn Tổ Thú nghe xong, sợ tới mức to mồ hôi lạnh, lần này thì xong rồi, sớm biết như vậy đã không nuốt nó vào bụng. Hung thú trầm mặc một lát rồi nói:
"Nếu ngươi muốn làm như vậy, ta sẽ tự bạo, ta tin chắc không thể nổ chết ngươi, nhưng cũng sẽ khiến ngươi bị thương nặng."
"Ngươi cứ việc nổ, ta biết bảo bối này của ta, ngươi có nổ cũng không hỏng, đó là Thánh Vật Tiên Thiên, chỉ bằng năng lực của ngươi, ngươi không làm được đâu. Ngươi chết cũng chỉ là chết vô ích."
Hỗn Độn Tổ Thú cũng hiểu rõ, bản thân đã dùng hết mọi cách, nhưng đều không thể nào ăn mòn vật này, hắn thật sự không muốn chết.
"Vậy ngươi nói xem, phải làm sao mới được?"
"Hay là ngươi theo ta?"
"Ngươi nên theo ta mới đúng."
"Vậy thì thôi vậy, ta lười nói chuyện với ngươi, ta phải đi ngủ."
Kim Đản nói xong liền ngủ thiếp đi, mặc cho Kỳ Lân Tổ Thú gọi thế nào cũng không để ý. Kim Đản ngủ hai ngày, thi thoảng lại khu động Chiếu Yêu Kính đâm va vào Kỳ Lân Tổ Thú.
Hung thú đau đớn không chịu nổi, hắn lại một lần nữa nói: “Được rồi, ta nghe theo ngươi."
"Vậy mới được chứ, mở rộng thức hải của ngươi ra."
Hỗn Độn Tổ Thú lập tức mở rộng thức hải.
Kim Đản lập tức tiến vào trong thức hải của Kỳ Lân Tổ Thú, sau đó gieo vào thần hồn khống chế, từ nay về sau, Kỳ Lân Thú sẽ không bao giờ dám bất kính với hắn nữa.
Hỗn Độn Tổ Thú lập tức cung kính gọi: “Chủ nhân.”
"Há miệng ra, ta muốn đi ra ngoài."
Hung thú lập tức há to miệng.
Kim Đản liền nhảy ra ngoài.
Đến Vạn Bảo Thành
Kim Đản thu phục Kỳ Lân tổ thú, tiếp theo không cần một bữa cơm, liền dùng thần hồn chi lực, đem linh mạch kia thu vào trong nạp giới. Hắn cùng Kỳ Lân tổ thú chớp mắt đã chạy ra, đi đến mặt đất xem xét, toàn bộ Hắc Ám chi uyên biến mất.
Kim Đản vì đi lại thuận tiện, liền thu Kỳ Lân tổ thú vào trong nạp giới, áp chế tu vi của mình xuống Kim Tiên cảnh trung kỳ.
Một cái thuấn di liền về tới Kim Kiếm Vực. Hắn về phòng, thay một bộ y phục, sau đó lại đến Kim Kiếm Điện, xem Kim Thần Vũ đang cùng đám thủ hạ bàn chuyện.
Kim Thần Vũ nhìn thấy Kim Đản, lập tức chạy tới quỳ xuống bẩm: "Chủ nhân, người đã trở về."
"Ta đã trở về."
"Người không gặp phải nguy hiểm gì chứ?"
"Không có gì."
"Đi, người vào điện của ta!"
Kim Thần Vũ cung kính mời Kim Đản vào điện
"Chủ nhân, có gì phân phó?"
"Kim Thần Vũ, ta đi những ngày này, không có chuyện gì phiền phức chứ?"
"Sau khi người đi, thuộc hạ ban bố chút chính sách lâm thời, thu hồi được một số mỏ linh thạch tư nhân. Ngoài ra thì Thiên Đình phái người tới, thuộc hạ đang muốn bẩm báo chuyện này với người, có khả năng Thiên Đình sẽ bất lợi cho người."
"Dược liệu ta bảo ngươi đặt mua thế nào rồi?"
"Chủ nhân, dược liệu thuộc hạ đã liên hệ rồi, có một số phải đến chỗ xa để mua, cần không ít linh thạch."
"Linh thạch không thành vấn đề, chỗ ta có rất nhiều. Ngươi tính toán xem cần bao nhiêu?"
"Chủ nhân, thuộc hạ đã tính toán xong, mua ở chỗ chúng ta, ước chừng cần một trăm năm mươi ức. Còn có mấy vị dược liệu phải tới Vạn Bảo thành mới mua được!"
"Ngày mai chúng ta đến Vạn Bảo thành một chuyến, được chứ?"
"Vâng, chủ nhân."
"Bây giờ ngươi đi làm việc đi, ta về nhà trước."
Kim Đản trở về nhà, thu dọn hành lý, sau đó tìm tới một chỗ rộng rãi, huyễn hóa ra một không gian. Hắn lấy linh quáng từ trong nạp giới ra, dùng thần hồn lực ngưng luyện. Ban đầu tốc độ khá chậm, hắn ngưng luyện mấy lò, mỗi lần cũng chỉ được một hai vạn linh thạch. Dần dần thuần thục, một lần hắn có thể luyện ra hơn trăm vạn linh thạch.
Đến lúc trời sắp sáng, hắn đã ngưng luyện được hơn hai trăm ức linh thạch. Kim Đản trở về nhà, còn chưa kịp nằm xuống, đã nghe thấy tiếng gõ cửa của Kim Thần Vũ.
"Hôm nay ngươi tới sớm vậy?"
"Chủ nhân, chẳng phải người dặn đi sớm sao?"
"Được, vậy chúng ta đi thôi."
Hai người cưỡi tường vân, đi về phía Vạn Bảo thành. Vạn Bảo thành thuộc địa phận Lý gia, là thành trì lớn nhất.
"Kim Thần Vũ, Vạn Bảo thành trông thế nào, có nhiều bảo bối không?"
"Bảo bối bình thường thì không ít, còn thiên tài địa bảo thì rất ít."
Không bao lâu sau, hai người đã tới Vạn Bảo thành, nơi này so với Đào Bảo thành ở Kim Kiếm Vực còn lớn hơn nhiều, cũng phồn hoa hơn.
"Chủ nhân, chúng ta đến hội đấu giá, thứ chúng ta cần chắc là phải đến đó mới có."
"Được, ngươi dẫn đường đi!"
"Chủ nhân đừng vội, thời gian còn sớm. Hội đấu giá còn chưa bắt đầu, chúng ta đi dạo một vòng trước đã."
"Cũng được!"
Kim Thần Vũ và Kim Đản dạo bước trên đường phố.
Đang lúc hai người đi dạo vui vẻ, bỗng nhiên từ một góc đường xéo ra mười mấy người, vây quanh bọn họ. Bọn người này nhìn Kim Đản và Kim Thần Vũ, nói:
"Hai vị đi đường chắc cũng mệt rồi, không bằng vào trong nghỉ chân một lát."
Kim Thần Vũ lập tức nhìn Kim Đản, nhỏ giọng nói:
"Chủ nhân, chúng ta có lẽ gặp phải cường đạo rồi."
"Không sao."
Kim Đản nói: "Các ngươi muốn chúng ta đi đâu?"
"Vào trong đó."
Bọn chúng vây quanh Kim Đản và Kim Thần Vũ, sợ hai người chạy mất. Kim Đản thản nhiên đi vào trong hắc tiệm kia.
"Ta thấy hai vị cũng là người hiểu chuyện, để lại đồ vật mang theo trên người, ta cũng không muốn làm khó dễ gì. Hai vị cứ việc giữ lại chút lộ phí, chúng ta đều là người có đạo đức, sẽ không để hai vị chết đói đâu."