Chương 19: Luyện Khí tầng mười
Thấy vậy, Lâm Nghị giả bộ ho khan một tiếng, sau đó lên tiếng hỏi: “Tiên tôn, người ngày nào cũng đeo một cái hồ lô, chẳng lẽ không thấy mỏi sao? Hay là để ta cất nó vào túi trữ vật giúp người?”
Nghe vậy, lão Ô Quy thân hình thoắt một cái, lùi về sau mấy bước, kéo dài khoảng cách với Lâm Nghị, sau đó mặt lộ hung quang, gằn giọng nói: “Tiểu tử thối, đừng có đánh chủ ý vào hồ lô của ta!”
Lâm Nghị cười ngượng ngùng: “Haha, ta chỉ đùa chút thôi!”
“Hừ, bớt nói nhảm, mau đi tu luyện!” Dứt lời, thân ảnh lão Ô Quy nhoáng lên, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.
Lâm Nghị đưa tay xoa trán, thầm oán trách lão già keo kiệt.
Hắn lắc đầu, đưa mắt nhìn về phía Linh Diệp trên Linh Đằng, sau đó khoanh chân ngồi xuống dưới gốc cây, bắt đầu chuyên tâm tu luyện.
Ngày lại ngày trôi qua, bất tri bất giác đã qua hơn nửa tháng.
Sáng sớm, tại Cốc Sơn nơi tọa lạc Cốc Thành Đạo Viện, rừng trúc bạt ngàn vẫn một màu xanh mướt, nhưng dần dần bị một tầng sương lạnh bao phủ.
Bên trong lầu các Đạo Viện, trong phòng của Bạch Thanh Xuyên lúc này có mấy người đang cung kính đứng, khẽ cúi đầu, thương nghị chuyện quan trọng.
“Viện trưởng, chỉ còn năm ngày nữa là đến đại hội võ đạo rồi. Tuy năm nay đạo viện chúng ta có không ít đệ tử thiên phú xuất chúng, nhưng thời gian quá gấp gáp, đến nay vẫn chưa có ai đột phá đến Luyện Khí tầng mười, e rằng…” Một vị nam tử trung niên mặc trường bào màu vàng lên tiếng.
Người này là Lý Tố, một trong những vị đạo sư của Cốc Thành Đạo Viện.
Nghe vậy, tất cả mọi người trong phòng đều im lặng.
Đã nhiều năm liền bọn họ bỏ lỡ đại hội võ đạo, thậm chí bên ngoài còn có lời đồn rằng Triệu quốc chỉ có bốn đại đạo viện, Cốc Thành Đạo Viện bọn họ từ khi thành lập đến nay, chưa từng một lần xuất hiện tại đại hội võ đạo. Chính vì vậy mà thanh danh đạo viện bị ảnh hưởng không nhỏ.
Bạch Thanh Xuyên trầm mặc một lát, quay sang hỏi Triệu Trác: “Tình hình của Lâm Nghị hiện giờ thế nào rồi?”
Triệu Trác hơi chần chừ, đáp: “Mấy hôm trước ta có đi tìm Lâm Nghị, nhưng không thấy hắn đâu. Hỏi Vương Kiên và Nhan Tiểu Điệp ở phòng bên cạnh mới biết, nửa tháng trước hắn nói muốn ra ngoài bế quan tu luyện, đến nay vẫn chưa trở về.”
Bạch Thanh Xuyên nghe vậy, nhíu mày.
Triệu Trác vội vàng nói: “Viện trưởng yên tâm, ta đã dặn bọn họ, khi nào Lâm Nghị trở về, bảo hắn đến gặp ta ngay.”
Bạch Thanh Xuyên gật đầu: “Chỉ còn năm ngày nữa, cứ chờ hắn trở về đã. Hiện tại chỉ còn mình hắn có khả năng tham gia đại hội võ đạo. Nếu hắn trở về mà vẫn chưa đạt đến Luyện Khí tầng mười, vậy chúng ta đành phải chờ đến năm sau.”
Mấy vị đạo sư khác cũng gật đầu đồng tình, hiển nhiên bọn họ đều biết rõ tình hình của Lâm Nghị.
“Được rồi, mọi người giải tán đi.” Bạch Thanh Xuyên phất tay.
Nghe vậy, mọi người lần lượt cáo lui.
Ra khỏi phòng, Lý Tố thở dài: “Haizz, năm nay nếu chúng ta lại không thể tham gia đại hội võ đạo, thanh danh của đạo viện lại càng bị ảnh hưởng nặng nề.”
“Đúng vậy, mấy năm nay tiếng đồn bên ngoài càng ngày càng khó nghe. Tuy đạo viện chúng ta vì một số nguyên nhân mà thành lập muộn hơn so với những nơi khác, nhưng hiện tại ở Triệu Quốc, phần lớn thanh niên thiên phú đều nhắm vào bốn đại đạo viện, tình hình này đối với chúng ta rất bất lợi.” Lưu Thạc, một vị đạo sư khác cũng mặt mày ủ rũ nói.
Triệu Trác an ủi: “Yên tâm đi, chỉ cần Lâm Nghị trở về, năm nay chúng ta nhất định có thể tham gia đại hội võ đạo.”
Lý Tố hừ lạnh: “Ta nghe nói Lâm Nghị kia thiên phú hơn người, nhưng hiện tại chỉ còn năm ngày nữa, ngay cả hắn đang ở đâu cũng không biết.”
“Triệu Trác đạo hữu, có phải huynh nhầm lẫn rồi không? Nếu Lâm Nghị kia thật sự có thiên phú hơn người như vậy, nhận năm viên linh thạch cực phẩm, hẳn là đã sớm đột phá đến Luyện Khí tầng mười rồi chứ?”
Triệu Trác nhíu mày: “Mười bốn tuổi đã đạt đến Luyện Khí tầng chín, chẳng lẽ còn chưa đủ chứng minh thiên phú của hắn sao? Hôm đó lúc hắn kiểm tra linh căn, Tôn Ngôn đạo hữu cũng ở đó, chẳng lẽ còn sai được?”
Vị nam tử gầy gò đứng bên cạnh chính là Tôn Ngôn, người phụ trách kiểm tra linh căn cho nhóm đệ tử còn lại hôm đó.
Tôn Ngôn gật đầu: “Đúng vậy, Lâm Nghị tuyệt đối có linh căn không kém gì Ất cấp trung phẩm, thậm chí còn có khả năng là Ất cấp thượng phẩm giống như Dương Xung của Hoàng Thành Đạo Viện.”
Lưu Thạc thấy bầu không khí có chút căng thẳng, liền cười hòa giải: “Haha, chư vị đạo hữu đừng tranh cãi nữa, việc cấp bách hiện tại là mau chóng tìm được Lâm Nghị.”
Mọi người gật đầu, sau đó cùng nhìn về phía Triệu Trác.
Triệu Trác thở dài: “Để ta đến khu nhà gỗ xem lại một lần nữa.”
Lúc này, trên đỉnh Cốc Sơn, Lâm Nghị đã bế quan tu luyện trong rừng trúc hơn nửa tháng. Suốt khoảng thời gian qua, việc duy nhất hắn làm ngoài tu luyện chính là đứng dậy hái Linh Diệp.
Hơn nửa tháng, Lâm Nghị đã hái được bốn năm lá. Nhờ có Linh Diệp cùng với việc không ngừng tu luyện, khí hải màu xanh trắng của hắn liên tục chuyển hóa linh khí.
Lâm Nghị cảm nhận được linh khí trong cơ thể lưu chuyển, chậm rãi điều khiển linh khí hội tụ về đan điền, ngưng kết thành linh lực dạng lỏng, sau đó dẫn dắt linh lực chảy vào các huyệt đạo.
Việc đột phá cảnh giới Luyện Khí kỳ tương đối đơn giản, chỉ cần không ngừng ngưng luyện linh khí, khiến linh khí ngày càng tinh khiết. Khi đạt đến một mức độ nhất định, tự nhiên có thể đột phá. Bởi vậy, đột phá Luyện Khí kỳ kỳ thật chính là đột phá chất lượng linh lực. Mỗi khi tăng lên một tầng, dung lượng chứa đựng linh lực và tốc độ hấp thu linh khí của huyệt đạo và đan điền đều tăng lên.
Tuy linh lực vẫn ở trạng thái gần như dạng lỏng, nhưng Lâm Nghị có thể cảm nhận được, sau khoảng thời gian không ngừng ngưng luyện, chất lượng linh lực hiện giờ của hắn so với trước kia đã tăng lên một bậc.
Theo lượng linh khí hấp thu ngày càng nhiều, mỗi khi linh khí dung hợp với linh lực trong đan điền, đan điền sẽ tự động ngưng luyện lại toàn bộ linh lực trong cơ thể một lần. Trải qua vô số lần tôi luyện như vậy, linh lực trong cơ thể Lâm Nghị rốt cuộc cũng đạt đến một điểm giới hạn.
Hắn mừng rỡ, vội vàng toàn lực vận chuyển Tiên Thiên Nguyên Khí Quyết. Khí hải trong đan điền bắt đầu sôi trào, linh lực cuồn cuộn không ngừng tràn vào các huyệt đạo. Theo từng luồng linh lực dũng mãnh tiến vào, toàn thân Lâm Nghị chấn động, một cảm giác mát lạnh lan tỏa khắp người.
Luyện Khí tầng mười!
Lâm Nghị mở mắt, tâm niệm vừa động, một luồng linh lực màu xanh đậm liền xuất hiện trên tay hắn.
“Linh lực tinh khiết thật!” Lâm Nghị không khỏi kinh động.
“Đột phá rồi sao?” Giọng nói của lão Ô Quy vang lên.
Lâm Nghị gật đầu, trên mặt tràn đầy vui sướng.
“Không tệ, linh lực lại tăng lên một bậc rồi.” Lão Ô Quy khen ngợi.
Dứt lời, lão Ô Quy vươn tay, cây Linh Đằng cao vài trượng co lại, biến thành một hạt giống nảy mầm nằm gọn trong lòng bàn tay lão.
Lão Ô Quy nhìn chằm chằm hạt giống Linh Đằng, nói: “Thứ này ta tạm thời giữ, đợi đến khi nào ngươi kết thành Kim Đan, ta sẽ trả lại cho ngươi.”
Lâm Nghị gật đầu, nhìn sắc trời, nói: “Ta phải về thôi, đại hội võ đạo sắp bắt đầu rồi, hôm nay ta sẽ xuống núi.”