Chương 15: Tu Luyện Linh Kỹ
Lâm Nghị nghiêm túc lật giở từng cuốn sách một.
Tiểu nhân màu xanh nhìn mà lắc đầu ngao ngán, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
"Ngươi định xem hết chỗ sách này sao? Công pháp thì đừng xem nữa, ngươi đã có Tiên Thiên Nguyên Khí Quyết rồi, xem mấy thứ rác rưởi này làm gì? Mau đi tìm linh kỹ đi! Cứ chọn đại một môn công kích là được."
Nghe tiểu nhân màu xanh cằn nhằn, Lâm Nghị ngượng ngùng gào đầu, vội vàng ném cuốn công pháp trong tay xuống, bắt đầu tìm kiếm linh kỹ.
« Điệp Lãng Kình » « Tích Thủy Kiếm Quyết » « Hóa Viêm Chưởng »...
Đang lúc Lâm Nghị chăm chú lựa chọn, thanh âm của tiểu nhân màu xanh lại vang lên:
“Chọn quyển kia, quyển được viết trên giấy vàng ấy!”
Lâm Nghị sững người, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cuốn linh kỹ được viết trên giấy vàng, cầm lên xem thử.
"Kình Chỉ"? Hoàng giai hạ phẩm linh kỹ, có thể ngưng tụ linh lực vào đầu ngón tay, bắn ra chỉ lực cường hãn, công kích đối thủ từ xa.
"Tiền bối, đây chỉ là Hoàng giai hạ phẩm linh kỹ..." Lâm Nghị nhíu mày, khó hiểu nói.
Tiểu nhân màu xanh thản nhiên đáp:
"Tuy là Hoàng giai hạ phẩm linh kỹ, nhưng lại rất thích hợp với ngươi."
"Môn linh kỹ này thuộc loại ám kình, ngưng tụ linh lực vào đầu ngón tay, có thể xuyên qua lớp phòng ngự của đối thủ, trực tiếp công kích vào nội thể. Tuy nhiên, nếu gặp phải đối thủ cùng cấp bậc, linh lực nội thể tương đương thì uy lực sẽ bị hạn chế.”
"Nhưng ngươi thì khác. Linh lực nội thể của ngươi vượt xa người thường cùng cấp, khi đối mặt với những người cùng cấp bậc, e là không mấy ai có thể chịu nổi một chiêu của ngươi."
"Hơn nữa, kỳ thi đấu ở Đạo Viện sắp tới, đối thủ của ngươi đều là những người có tu vi Luyện Khí tầng mười. Có Kình Chỉ hỗ trợ, ngươi sẽ dễ dàng chiến thắng hơn.”
Lâm Nghị nghe vậy, gật đầu, trong lòng dâng lên một tia vui mừng, hỏi: "Vậy ta có cần chọn thêm một môn nữa không?"
"Đi thôi! Toàn là thứ rác rưởi, hiện tại chỉ cần môn Kình Chỉ này là đủ rồi." Tiểu nhân màu xanh mất kiên nhẫn nói.
Lâm Nghị nhìn lướt qua một vòng, thấy hứng thú cũng đã giảm đi phân nửa, bèn cầm theo cuốn “Kình Chỉ” đi xuống lầu.
"Lâm huynh, huynh chọn được gì rồi?" Nhìn thấy Lâm Nghị đi xuống, Vương Kiên ở gần đó liền cao giọng hỏi.
Lâm Nghị cười, giơ cuốn “Kình Chỉ” trong tay lên: "Là cái này."
Nói xong, hắn đi đến chỗ ghi chép, đặt cuốn sách lên bàn.
Vương Kiên và Nhan Tiểu Điệp tò mò nhìn theo.
“Kình Chỉ? Hoàng giai hạ phẩm?” Nhan Tiểu Điệp nhíu mày, khó hiểu nhìn Lâm Nghị.
“Lâm huynh, chúng ta khó khăn lắm mới vào được Đạo Viện, sao huynh không chọn linh kỹ Hoàng giai trung phẩm, lại chọn môn cấp thấp này làm gì?” Vương Kiên cũng tỏ vẻ không đồng tình.
Lâm Nghị chỉ mỉm cười, đáp: "Môn này rất thích hợp với ta."
Thấy Lâm Nghị đã quyết định, hai người cũng không nói thêm gì nữa.
Sau khi ghi chép xong, Lâm Nghị nhận lấy một bộ đạo bào cùng một tấm lệnh bài - vật chứng minh thân phận của học viên Đạo Viện, sau đó cùng Vương Kiên và Nhan Tiểu Điệp rời khỏi Tàng Kinh Các.
“Đúng rồi, hai người các ngươi chọn được linh kỹ nào vậy?” Lâm Nghị cười hỏi.
Vương Kiên nghe vậy, hưng phấn nói: “Ta chọn được một bộ công pháp Hoàng giai trung phẩm tên là “Thăng Diễm Quyết” còn có một môn linh kỹ cũng là Hoàng giai trung phẩm, tên là “Liệt Hỏa Chưởng”.”
“Ta chỉ chọn được một môn “Huyền Băng Chưởng” - Hoàng giai trung phẩm. Công pháp thì ta đã có sẵn rồi nên không chọn nữa.” Nhan Tiểu Điệp cười nói.
Nói xong, nàng tò mò nhìn Lâm Nghị, hỏi: “Lâm huynh, huynh cũng không chọn công pháp sao? Chẳng lẽ huynh cũng có sẵn rồi?”
Vương Kiên nghe vậy, cũng tò mò nhìn Lâm Nghị.
Hắn ta nhớ rất rõ, Lâm Nghị đến từ Thanh Thạch Thôn, một thôn nhỏ nằm giữa rừng núi hoang vu, làm sao có thể có công pháp để tu luyện chứ?
Lâm Nghị trầm ngâm một lát, đáp:
"Trước kia, thôn chúng ta từng được một vị tiên nhân đi ngang qua ban ân, để lại một số công pháp tu luyện. Từ nhỏ ta đã được gia gia dạy cho tu luyện môn công pháp đó.”
Lâm Nghị nửa thật nửa giả bịa chuyện. Hắn biết rõ, kỳ ngộ của mình không thể tiết lộ cho bất kỳ ai, vì vậy chỉ đành phải tìm cách che giấu.
Nghe vậy, Vương Kiên và Nhan Tiểu Điệp đều lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Lâm Nghị nói xong, làm như để tăng thêm phần tin cậy, liền lấy từ trong ngực ra tấm thẻ gỗ có khắc hai chữ "Tử Huyền".
"Tấm thẻ gỗ này chính là do vị tiên nhân kia để lại, trên đó có khắc chữ "Đông Lâm Đạo Viện". Ta chính là vì nhìn thấy tấm thẻ gỗ này nên mới đến Đông Lâm Đạo Viện." Lâm Nghị mặt không đổi sắc nói.
Nhìn thấy tấm thẻ gỗ trong tay Lâm Nghị, Vương Kiên và Nhan Tiểu Điệp lúc này mới hoàn toàn tin tưởng.
Vương Kiên đưa tay muốn nhận lấy tấm thẻ gỗ, vừa nhìn vừa lẩm bẩm: “Quả nhiên có khắc chữ "Đông Lâm Đạo Viện". Tử Huyền? Tử Huyền là cái gì?”
Nhan Tiểu Điệp cũng đưa mắt nhìn theo, như có điều suy nghĩ:
"Tử Huyền? Nghe giống như là đạo hiệu… Hay là chúng ta hỏi thử Triệu đạo sư xem sao, biết đâu ông ấy biết.”
Lâm Nghị gật đầu. Hắn cũng đang có ý định này, định bụng sẽ tìm cơ hội hỏi Triệu Trác.
Không nói thêm gì nữa, Lâm Nghị cất tấm thẻ gỗ đi, cùng Nhan Tiểu Điệp và Vương Kiên trở về khu nhà ở.
…
Trở về phòng, Lâm Nghị lập tức bắt tay vào tu luyện linh kỹ.
Chỉ xem qua một lần, hắn đã nắm giữ được những yếu quyết quan trọng nhất của "Kình Chỉ". Lâm Nghị duỗi ngón tay ra, vận chuyển linh lực ngưng tụ vào đầu ngón tay, sau đó tâm niệm vừa động, một luồng chỉ lực mạnh mẽ bắn ra.
Vút!
Một luồng kình khí màu xanh bắn thẳng về phía trước, xuyên thủng một lỗ trên cánh cửa. Lâm Nghị vội vàng dừng lại, gãi đầu cười: "Môn Kình Chỉ này cũng quá đơn giản rồi, mới luyện một lần đã thành công.”
Tiểu nhân màu xanh đột nhiên xuất hiện, liếc nhìn Lâm Nghị:
“Hiện tại, thể chất của ngươi đã được cải tạo, bao gồm cả ngộ tính, tinh thần lực đều được nâng cao rất nhiều. Học một môn linh kỹ cấp thấp như vậy, xem một lần là đã nắm được rồi, có gì là lạ đâu.”
Lâm Nghị ngẩn người, sau đó gật gù, tiếp tục luyện thêm vài lần cho thuần thục, sau đó mới dừng lại.
“Ra ngoài đi dạo một vòng, làm quen với hoàn cảnh xung quanh một chút.” Nghĩ vậy, Lâm Nghị thay bộ đạo bào mới nhận được, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài.
Lúc này đã gần đến giữa trưa. Lâm Nghị đoán chừng Vương Kiên và Nhan Tiểu Điệp vẫn còn đang bận tu luyện nên cũng không gọi bọn họ.
Hắn chậm rãi đi dạo, rất nhanh đã đến Tàng Kinh Các. Sau khi trả lại cuốn “Kình Chỉ” Lâm Nghị tiếp tục đi dạo xung quanh, nhân tiện quan sát địa hình trong Đạo Viện.
Đúng lúc này, Lâm Nghị tình cờ gặp Triệu Trác đi từ hướng Đông Lâm Các ra.
Nhìn thấy Lâm Nghị, Triệu Trác mỉm cười chào hỏi: "Lâm Nghị, đang đi dạo đấy à?"
“Triệu đạo sư.” Lâm Nghị vội vàng hành lễ, cười đáp: “Ta đang muốn đi dạo xung quanh, làm quen với hoàn cảnh trong Đạo Viện.”
Triệu Trác gật đầu, nhìn Lâm Nghị, hỏi: "Ngươi đã chọn được linh kỹ vừa ý chưa? Tu luyện đến đâu rồi?”
Lâm Nghị gãi đầu, đáp: "Cũng tạm được, cơ bản đã nắm vững.”
Nghe vậy, Triệu Trác không khỏi kinh ngạc. Ông ta thầm nghĩ, quả nhiên là thiên phú hơn người.
Nghĩ vậy, Triệu Trác ân cần dặn dò:
"Cũng phải tiếp tục luyện tập cho thuần thục. Thiên phú của ngươi rất tốt, phải cố gắng nắm chắc cơ hội trong kỳ thi đấu sắp tới.”
Lâm Nghị nghiêm mặt đáp:
"Đa tạ đạo sư quan tâm, ta sẽ ghi nhớ.”
Triệu Trác gật gù, cười nói:
“Ta đã bẩm báo chuyện của ngươi cho Viện trưởng, ông ấy rất coi trọng ngươi, muốn gặp ngươi một lần.”
“Nhưng hôm nay các ngươi phải tu luyện linh kỹ, nên ta đã hoãn lại. Bây giờ ngươi đã cơ bản nắm vững linh kỹ rồi, hay là cùng ta đến gặp Viện trưởng một lát?”
Lâm Nghị nghe vậy, do dự một chút, nói:
“Đạo sư, ta có một chuyện muốn hỏi người.”
Triệu Trác nhíu mày: “Chuyện gì?”
Lâm Nghị do dự một chút, hỏi: “Xin hỏi… đạo hiệu của Viện trưởng có phải là… Tử Huyền?”