Chương 520: Tuyên chiến (1)
"Có chuyện gì sao?"
Rudger không khỏi thắc mắc khi nhìn thấy biểu cảm chán nản của Sheridan.
"Tôi nghĩ bản thân sẽ chẳng giúp được gì cho mọi người đâu."
"Sao cô lại nghĩ vậy?"
"Chuyên môn của tôi không có tác dụng ở đây. Không có chất nổ, không có vật liệu để chế tạo bất cứ thứ gì."
Chuyên môn của Sheridan là lắp ráp và chế tạo mọi thứ. Điểm mạnh của cô ấy chính là chế tạo thuốc nổ. Bình thường, Sheridan sẽ không gặp khó khăn gì trong việc tạo ra thứ gì đó vì đã có đủ sự hỗ trợ từ bên ngoài.
Nhưng nơi này thì khác.
Bên trong Dreamland không có vật liệu cần thiết để cô ấy phát huy sở trường. Việc thiếu đi những thứ cơ bản nhất khiến Sheridan cảm thấy mình rất vô dụng khi ở thế giới này. Sheridan cũng không phải kẻ ngốc hay cậy mạnh, cô ấy chỉ tự tin khi thực sự có bản lĩnh làm chuyện gì đó. Trong hoàn cảnh hiện tại, Sheridan nghĩ sẽ tốt hơn cho mọi người nếu không cần mang thêm một gánh nặng là mình.
"........."
Rudger cảm thấy bản thân đã thiếu sót khi không để ý đến cảm nhận của đồng đội.
"Tôi cũng có ý định tương tự."
Sedina cũng nói ra suy nghĩ của mình.
"Phép thuật của tôi không hoạt động bình thường ở đây. Thời gian thi triển ma pháp bị chậm trễ rất nhiều. Đặc biệt hơn là trong thế giới này, tôi không thể nghe được giọng nói của những loài thực vật nữa."
Thực vật tồn tại trong Dreamland chỉ là ảo ảnh được tạo ra bởi vô thức và trí nhớ của những sinh vật sống. Theo lẽ tự nhiên, Sedina sẽ không thể kết nối được với chúng bởi những loài thực vật đó bản chất không phải sinh vật sống.
Giống như Sheridan, Sedina cũng không nghĩ mình có thể giúp ích được gì.
"Tôi hoàn toàn hiểu quan điểm của hai người. Nhưng tôi không đồng ý với suy nghĩ hai người sẽ là gánh nặng của đồng đội."
"Chúng ta nên chấp nhận thực tế. Thiết lập của thế giới kỳ quái này biến chúng tôi trở thành những người không có sức chiến đấu."
Sheridan thực sự không muốn nói điều này. Thông qua những hành vi cư xử hàng ngày có thể thấy Sheridan là một cô gái có lòng tự trọng rất cao. Việc bảo cô ấy phụ thuộc và trở thành gánh nặng cho đồng đội không khác gì xúc phạm cô ấy.
Rudger gật đầu, không phủ nhận những lời này.
"Tôi hiểu. Nhưng thứ tôi muốn nhắc đến lúc này chính là về thế giới chúng ta đang đứng."
"Ý anh là nơi này có cách vận hành riêng của nó?"
"Một trong những đặc điểm của Dreamland là những gì chúng ta tưởng tượng sẽ trở thành hiện thực. Ví dụ như thế này."
Rudger đột nhiên biến ra cây trượng yêu thích của mình trong tay. Cây trượng có nền đen pha vàng tinh tế với hình dáng một con quạ được chạm nổi ở cuối tay cầm. Thao tác này rất khác so với bình thường. Thông thường, Rudger sẽ rút cây trượng từ trong bóng tối, còn cây trượng này hoàn toàn biến ra từ hư không.
Đôi mắt của Sedina và Sheridan tràn đầy kinh ngạc.
"Ma thuật nguyên tố và phép triệu hồi không hoạt động bình thường ở Dreamland. Đây là một thế giới hoàn toàn khác với thực tế mà chúng ta biết, vì vậy chúng ta phải thích ứng với những luật lệ riêng của nó."
Ở Dreamland sẽ có những phương pháp của Dreamland.
"Từ giờ trở đi, hãy vứt bỏ những hiểu biết thường thức. Cô phải có niềm tin rằng bản thân có thể làm được bất cứ thứ gì."
"Sao tôi làm được chứ?"
"Tôi vừa làm mẫu rồi đó thôi. Cô cứ làm giống thế là được."
Cái gì?
Sheridan nhìn chằm chằm vào vẻ mặt tỉnh bơ của Rudger với ánh mắt ngơ ngác. Đột nhiên, Sheridan có xúc động muốn ném một quả lựu đạn vào khuôn mặt của người đối diện. Rất tiếc là trên tay cô ấy hiện tại không có thứ gì cả.
"Tôi biết điều đó sẽ khó khăn. Để hiện thực hóa một thứ trong tưởng tượng không phải chuyện dễ dàng."
"Ờ, thế anh có lời khuyên nào không?"
Rudger suy nghĩ một lúc.
"Điều cơ bản nhất là hãy nghĩ đến điều cô giỏi nhất và điều cô thích trước tiên. Cô thích thứ gì nhất?"
"Còn phải hỏi?"
Sheridan đáp lại những lời đó bằng cách hất tóc lên.
Đột nhiên, như thể cảm nhận được điều gì đó, Sheridan chợt mở lòng bàn tay phải ra.
"Từ lúc nào mà...?"
Mí mắt Sheridan khẽ co giật. Trong tay cô ấy hiện tại chính là một khối thuốc nổ. Khuôn mặt Sheridan sáng bừng lên. Cô ấy cười vui vẻ ném thuốc nổ trong tay về phía trước.
"Nổ tung!"
Quả bom rơi xuống nước ngay lập tức phát nổ. Mặt nước dao động mạnh mẽ, những cột nước nhỏ phun trào. Hans và Sedina ở bên cạnh tròn mắt ngạc nhiên trước cảnh tượng đó. Dù vậy, vẻ mặt của Sheridan lại không được tốt.
"Không đủ!"
Chỉ cần nhìn vào kích thước của cột nước phun ra, thứ Sheridan ném đi thiếu hỏa lực đáng kể so với thuốc nổ thông thường cô ấy chế tạo.
"Chuyện gì vậy?"
"Có lẽ là lần đầu tiên nên tiềm thức của cô không nghĩ rằng sẽ thành công. Điều đó ảnh hưởng đến vật thể được hiển hóa."
"Hóa ra khó hơn tôi nghĩ."
Rudger lắc đầu.
"Thế đã là rất tốt rồi. Không phải người nào cũng có thể làm được như thế ngay từ lần đầu tiên đâu."
"Nếu tôi cố gắng thêm các chi tiết thì uy lực của chúng có tăng lên không?"
"Chắc chắn rồi."
Thuốc nổ do Sheridan chế tạo yếu một chút về phần hỏa lực nhưng một số khía cạnh khác thì ưu việt hơn. Cô ấy không cần phải châm ngòi nổ hay bổ sung kíp nổ hẹn giờ để kích hoạt thuốc súng. Nói cách khác, việc thuốc nổ trong tay Sheridan phát nổ lúc nào hoàn toàn phụ thuộc vào một ý nghĩ của cô ấy.
Không thể không nói, nếu biết cách tận dụng trí tưởng tượng đúng cách, sức chiến đấu của bất kỳ ai trong thế giới này cũng không thể coi thường.
Ánh mắt của Rudger chuyển sang Hans và Sedina vẫn còn giữ vẻ mặt ngơ ngác.
"Hai người cũng nên bắt đầu tìm cho mình một phong cách chiến đấu rồi."
* * *
"Vậy là cậu đã tưởng tượng các động tác trong đầu và nó đã xảy ra đúng y như thế à?"
"Ừ."
Leo day trán, có chút bất lực khi nghe được câu trả lời này.
"... ... Cậu tính nói chúng ta nên dùng trí tưởng tượng để chiến đấu hả?"
"Nhưng đó là sự thật."
Sức mạnh đáng kinh ngạc mà Aidan đã thể hiện là một trong những mối quan tâm của mọi người. Nhưng câu trả lời của Aidan khiến mọi người không thể không câm nín.
Trí tưởng tượng.
"Cậu tính nói rằng cậu tưởng tượng ra sẽ chém lũ cua đá bằng một thanh kiếm cùn à? Nghe thật phi lý!"
Aidan xấu hổ gãi má.
"Chắc lúc đấy mình không suy nghĩ được gì nhiều nên chỉ muốn làm sao đó để hạ đám quái vật nhanh nhất có thể."
"Nếu mọi chuyện không như ý muốn thì sao? Cậu sẽ bị đám cua đó xé xác đấy."
"Haha. Chắc không đến mức đấy đâu. Chuyện này khó giải thích lắm. Nó giống như thứ mà các thú nhân gọi là trực giác chiến đấu ý."
Càng nghe Aidan giải thích, vẻ mặt của các học sinh khác càng trở nên mơ hồ.
"Cậu ta nói đúng."
Nhưng ngạc nhiên là Flora Lumos lại lên tiếng xác nhận cho những gì Aidan nói.
"Nếu suy nghĩ rõ ràng hơn về việc thi triển, phép thuật sẽ thực thi tốt hơn nhiều so với cách niệm chú thông thường."
"Thật sao, Flora?"
Ngay khi Cheryl hỏi, mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn vào Flora Lumos. Flora Lumos vừa nói vừa dùng ngón tay thử điều động ma pháp.
"Nếu nơi này thực sự là thế giới trong mơ thì việc dùng lý tính đi phân tích mọi chuyện là không khả thi. Dù sao thì chúng ta đều biết, không có thứ gì là không thực hiện được trong mơ."
"Ồ, vậy thì chúng ta thực sự có thể làm được mọi thứ... ... ."
Flora Lumos ngay lập tức cắt đứt sự hào hứng của Tracy.
"Không phải tất cả."
"Cái gì?"
"Hiện thực hóa trí tưởng tượng không đơn giản như những gì mọi người nghĩ đâu."
"Cậu chưa từng thử thì làm sao biết được?"
Flora Lumos chẳng buồn tranh cãi với đối phương.
"Tốt thôi! Vậy cậu thử tưởng tượng một con mèo trong đầu xem."
"Cái gì?"
"Một con mèo. Thử tưởng tượng ra và hiển hóa nó ra đây đi."
Tracy sửng sốt mất một lúc. Sau đó cô bé nhắm mắt lại, cố gắng nhớ về hình dạng của con vật đáng yêu kia.
Đột nhiên, không có bất kỳ dấu hiệu nào, một con mèo nhỏ xuất hiện dưới chân Tracy, bộ lông của nó đỏ rực giống như màu tóc của cô ấy.
"Gì thế?"
"Nó từ đâu chui ra vậy?"
Một con mèo xuất hiện từ hư không. Tracy nhìn xuống con mèo đang dụi đầu vào chân mình với vẻ hoài nghi.
"Làm thế nào mà... ... ."
"Thấy không? Đó là bằng chứng cho thấy cậu không thể kiểm soát được suy nghĩ của bản thân một cách đúng đắn."
"Nhưng nó chỉ là một con mèo thôi."
"Đó thực sự là một con mèo sao?"
Flora Lumos hạ giọng. Tracy bất chợt rùng mình.
"Làm sao cậu có thể chắc chắn nó là một con mèo vô hại? Ngộ nhỡ nó là một con quái vật thì sao? Cậu nghĩ sao nếu ngay giây sau, cái dụi đầu âu yếm kia sẽ biến thành một đòn tấn công cắn nát chân của cậu?"
Lời nói của Flora Lumos xuyên vào tai Tracy không khác gì một lời nguyền rủa. Não của Tracy lúc này không tự chủ tưởng tượng đến những viễn cảnh tồi tệ đó.
Dù cho Tracy có cố gắng tự thôi miên bản thân rằng chú mèo bên dưới hoàn toàn vô hại, nhưng một khi trí não tiếp nhận được ám thị, tâm trí sẽ vô thức nghĩ về nó nhiều hơn.
Grrr!
Khuôn mặt của con mèo dưới chân Tracy đột nhiên trở nên méo mó. Trong chốc lát, cái miệng của nó há to và hàm răng sắc nhọn chực chờ đâm vào mắt cá chân Tracy.
Vụt!
Tia sáng ma thuật do Flora Lumos bắn ra đã kịp thời thổi bay đầu con quái vật. Con quái vật hình mèo hóa thành làn khói mỏng và tan biến. Tracy đổ mồ hôi lạnh.
"Thấy không? Tâm trí rất khó có thể tự kiểm soát theo ý muốn nếu mọi người bị ám thị điều gì đó. Mọi người dự định sẽ đối phó thế nào nếu rơi vào tình huống như vừa rồi? Đến lúc đó, không cần những con quái vật khác tấn công, mọi người rất có thể đã bị chính sinh vật tưởng tượng của bản thân giết chết trước đó rồi."
Đôi mắt của Flora Lumos quét qua các học sinh khác. Vẻ mặt của những học sinh vốn phấn khích khi nhìn thấy con mèo cách đây không lâu đã sớm trở nên nghiêm túc.
"Đây là một con dao hai lưỡi. Sức mạnh nó đem lại rất lớn nhưng rủi ro nguy hiểm cũng cực kỳ kinh khủng."
Trên thực tế, những Người Du Hành khám phá các tầng thế giới của Dreamland cũng coi kỷ luật tinh thần là điều cần thiết để tránh bị vô thức của chính họ nuốt chửng.
Con người không thể lúc nào cũng duy trì được trạng thái tinh thần hoàn hảo. Một người dù có năng lượng tích cực đến đâu thì đôi khi họ cũng có thể rơi vào trạng thái trầm cảm do thể trạng kém. Và ở Dreamland, những suy nghĩ tiêu cực, chán nản này sẽ trở thành hiện thực ngay trước mắt.
"Mọi người cần phải kiểm soát triệt để tiềm thức và cảm xúc của mình, nhưng mấy ai có thể làm được nếu không được đào tạo đúng cách?"
"N-nhưng Aidan... ... ."
"Aidan? Cậu ta là trường hợp đặc thù. Các cậu hẳn cũng đã nhận ra điều đó từ lâu rồi, phải không?"
Aidan ngây thơ và ngay thẳng đến mức trông anh chàng có vẻ ngu ngốc. Cậu ta không nghi ngờ người xung quanh, luôn nhìn nhận mọi chuyện với tâm thái tích cực. Đó là lý do Aidan có thể thích nghi với Dreamland nhanh hơn những người khác.
"Tôi chỉ nói vậy để mọi người có ý thức về việc muốn sử dụng thứ sức mạnh kia thôi. Chúng ta không có nhiều thời gian để chần chừ như thế này đâu."
Flora Lumos không muốn đoàn người dừng lại một chỗ quá lâu. Cô ấy có thể cảm nhận được một mối đe dọa tồn tại phía trên đang dần dần tiếp cận xuống bên dưới.
* * *
Tại vực sâu của Dreamland.
Trong thế giới sâu thẳm nơi thời gian và ý thức đều bị bóp méo, một âm thanh vo ve trầm thấp vang lên. Nirva đang ngân nga vui vẻ, nhưng sau đó mắt ông ta nheo lại. Đôi mắt tỏa ra ánh sáng hoàng kim của Nirva đột nhiên quay sang một bên.
"Đúng là một khuôn mặt hoài niệm. Đã bao lâu rồi nhỉ?"
Nirva mỉm cười hiền lành với người đàn ông xuất hiện trước mặt. Người này không ai khác chính là Linh Cấp.
"Ngươi đến đây có việc gì? Nếu ngươi sẵn sàng tham gia vào kế hoạch vĩ đại của ta, ta sẽ rất vui lòng chấp nhận."
"Tham gia?"
Linh Cấp bật cười trước những lời này.
"Ta đến để tuyên chiến."