Chương 57 : Dân Tú
[Lò Luyện] là do công ty điện ảnh và truyền hình Thiên Dương sản xuất, trong đó công ty điện ảnh và truyền hình Thiên Dương là nhà đầu tư chủ yếu nhất.
Bởi vậy địa phương thử vai cũng là ở công ty điện ảnh và truyền hình Thiên Dương.
So với những bộ phim khác, công ty điện ảnh và truyền hình Thiên Dương cũng không đặc biệt coi trọng thành tích doanh thu phòng vé của bộ phim "Lò Luyện" nhưng bọn họ rất rõ ràng giá trị chân chính của bộ phim hiện thực tàn khốc như "Lò Luyện" cũng không phải ở doanh thu phòng vé, mà là ở ý nghĩa quay bộ phim này.
Thiên Dương điện ảnh và truyền hình công ty là trong nghề nổi danh điện ảnh công ty, mà đạo diễn từng thắng ở vòng luẩn quẩn thanh danh tự nhiên không kém, địa vị không tầm thường, đạt được điện ảnh mới quay chụp tin tức, hơn nữa còn là cùng gần đây về yếu thế quần thể tin tức không ít, nhất là đây còn là tiểu thuyết [Lò Luyện ] điện ảnh bản, tự nhiên sẽ có rất nhiều truyền thông phóng viên chú ý.
Rất hiển nhiên, biết rất rõ bộ phim này không giống nhau, diễn viên nhỏ đến thử vai đặc biệt nhiều.
Trong diễn viên, áp lực cạnh tranh của diễn viên nhí không thể nghi ngờ lớn hơn, trong một bộ phim có thể sẽ có rất nhiều nhân vật, nhưng xuất hiện trẻ ngươi vẫn rất ít, nhất là trẻ ngươi làm nhân vật chính thì càng ít, bởi vậy cạnh tranh cũng sẽ càng kịch liệt.
Bao Thập Nhất vừa nghe Khuông Khiết tiết lộ những chuyện bát quái trong giới diễn viên nhí, vừa chuẩn bị thử vai, rất hiển nhiên nhân vật lần này Khuông Khiết thử vai chính là Kim Nghiên Đậu.
Khuông Khiết ý bảo Bao Thập Nhất đừng nói ra, lại dặn dò: "Việc này đừng nói ra, nói ra sẽ không tốt, ta vẫn phải tham gia thử vai."
"Ta biết, đi ngang qua một chút."
Khuông Khiết gật gật đầu, vô cùng hài lòng Bao Thập Nhất, đưa tay nhịn không được sờ sờ mặt Bao Thập Nhất, cằm nhỏ vừa nâng, có chút khí phách nói: "Ngươi bộ dạng thật đẹp mắt, về sau chính là tiểu đệ của ta, có chuyện gì báo tên ta."
Sau đó, lại nhịn không được sờ sờ mặt Bao Thập Nhất một cái.
Bao Thập Nhất nhìn tiểu muội muội Khuông Khiết trước mặt, vì sao luôn có một loại cảm giác bị đứa nhóc chiếm tiện nghi?
……
Hứa mụ thấy Bao Thập Nhất cùng tiểu cô nương đang nói chuyện, đi tới, nhắc nhở nói: "Thập Nhất, tới ngươi rồi, cố lên."
Bao Thập Nhất gật đầu.
Khuông Khiết giữ chặt tay Bao Thập Nhất, lại dặn dò một câu, nói: "Đến lúc đó sau khi đi vào, ngươi không nên nói chuyện, tốt nhất vẫn luôn không nên mở miệng nói chuyện, trực tiếp dùng ngôn ngữ ký hiệu."
"Ngôn ngữ ký hiệu, ngươi biết không?"
Nói xong, Khuông Khiết trực tiếp dùng thủ ngữ biểu diễn một lần : "Chào mọi người, ta tên Khuông Khiết."
"Đúng đúng, chính là động tác này, ý của động tác này chính là chào mọi người."
Bao Thập Nhất không nghĩ tới Khuông Khiết dĩ nhiên trước khi thử vai cũng đã học ngôn ngữ ký hiệu, trong lòng thoáng cả kinh, hoá ra vị "đại tỷ" vừa mới nhận này hóa ra cũng không phải chuyên môn đi cửa sau, tiền bối dựa vào mạng lưới quan hệ, mà là thật sự nghiêm túc chuẩn bị.
Bao Thập Nhất cười xoa đầu Khuông Khiết, nói: "Yên tâm, cái này ta đã sớm học được."
……
Phòng thử vai là một phòng họp, cũng không tính là lớn, phía trước là một cái bàn làm việc, một bên khác là hai máy quay phim, trong phòng đứng không ít người, phía sau bàn làm việc chính giữa có bốn người ngồi, đạo diễn Tằng Thắng đang nói chuyện với một người phụ nữ.
Ngoại trừ Tằng Thắng, người ở đây Bao Thập Nhất cũng không biết.
Tằng Thắng nhìn thấy người tiếp theo tiến vào thử vai lại là Bao Thập Nhất, ánh mắt sáng lên, nghĩ đến lúc trước Bao Thập Nhất kia buồn cười biểu diễn thiên phú, không khỏi nói: "Thập Nhất, lần này ngươi chuẩn bị tốt chưa?"
Bao Thập Nhất không nói gì, gật gật đầu.
Người trong phòng họp rất hiển nhiên đều biết Bao Thập Nhất là ai, ngoại trừ là tác giả của bộ tiểu thuyết "Lò Luyện" này, viết ra câu chuyện tàn nhẫn này, đồng thời cũng là người bị hại mà viện phúc lợi Liễu Thành phế đi cái chân thứ ba của viện trưởng.
Nhà sản xuất quay đầu nhìn Tằng Thắng, hỏi: "Thế nào? Bắt đầu?"
Tằng Thắng gật đầu, nói: "Thập Nhất, ngươi tự giới thiệu một chút đi."
Nghe thấy Tằng Thắng nói lời này, Bao Thập Nhất ánh mắt lóe lên, cũng không có nói gì, mà là trực tiếp dùng thủ ngữ bắt đầu tự giới thiệu.
……
Chính là một cái giới thiệu như vậy, làm cho người ở hiện trường cũng không khỏi gật gật đầu.
Nhất là nữ nhân ngồi bên cạnh Tằng Thắng sau khi nhìn thấy thủ ngữ của Bao Thập Nhất, không khỏi nói với Tằng Thắng: "Thủ ngữ của hắn rất lợi hại, nhìn như là dùng rất nhiều năm, cũng không phải tùy tiện khoa tay múa chân lung tung.
"Hắn sẽ không thật sự - -"
Tằng Thắng lắc đầu, hắn đương nhiên biết Bao Thập Nhất rất bình thường, cũng không phải người câm điếc gì, bất quá thấy Bao Thập Nhất dĩ nhiên biết ngôn ngữ ký hiệu, xem ra Bao Thập Nhất thật sự có một trái tim nhiệt tình yêu thương biểu diễn, vì lần thử vai này chuẩn bị rất nhiều.
Tằng Thắng mỉm cười hài lòng, tán thưởng: "Thập Nhất, lão sư Lâm nói ngôn ngữ ký hiệu của ngươi rất chuẩn."
Lâm lão sư tự nhiên nói chính là ngồi ở bên cạnh thủ ngữ lão sư.
Bao Thập Nhất trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, lại dùng thủ ngữ trả lời, "Cám ơn."
……
Ngôn ngữ ký hiệu bất quá là cơ bản của bộ phim này, rất hiển nhiên quan trọng nhất vẫn là diễn xuất.
Tằng Thắng cầm lấy kịch bản, lật đến một trang trong đó, ánh mắt dừng lại, nói: "Thập Nhất, ta nghĩ không có ai quen thuộc với câu chuyện này hơn ngươi, ngươi diễn một chút cảnh cuối cùng Dân Tú biết được không thể lên tòa làm chứng, thế nào?"
Nói xong, Tằng Thắng nhờ trợ lý hỗ trợ đưa kịch bản cho Bao Thập Nhất, bảo Bao Thập Nhất xem một chút.
Bao Thập Nhất nhìn đại khái, nội dung vở kịch cũng không có thay đổi quá lớn, sau đó gật gật đầu.
Cảnh này nói về bà nội của Dân Tú bởi vì nghèo khó, lén hòa giải với những người đó, Dân Tú không cần lên tòa làm chứng nữa, Khương Nhân Hạo đem chuyện này nói cho Dân Tú. Tình tiết này có thể nói là một tình tiết vô cùng đau lòng, phản ứng sụp đổ của Dân Tú sau khi biết được.
Vở kịch này có độ khó nhất định.
Bao Thập Nhất nhắm mắt lại.
Sau đó trong phòng họp an tĩnh lại, bắt đầu chờ Bao Thập Nhất biểu diễn.
……
Dân Tú, xuất thân từ gia đình an sinh xã hội, chính là bởi vì nghèo, bà nội tiếp nhận hòa giải. Em trai bị giáo viên trong trường xâm hại mà chết nhưng cuối cùng bởi vì pháp luật bất công, sự kiện ngươi trai bị hại không thể được công chính quyết định, chính Dân Tú cũng đi lên ngươi đường bi kịch.
Bao Thập Nhất nghĩ đến kinh nghiệm của Dân Tú, bình tĩnh lại, sau đó cả người bắt đầu chậm rãi chuyển biến.
Cũng chính là giờ khắc này, Dân Tú mở mắt ra.
……
A a......
Nước mắt Bao Thập Nhất cứ như vậy chảy ròng, giống như bị kích thích, khóc đến cả người run rẩy, miệng há to, cố gắng muốn phát ra âm thanh, nhưng là --
Bao Thập Nhất nhìn Tằng Thắng, khóc lóc dùng thủ ngữ khoa tay nói: "Hắn giết đệ đệ ta, là hắn giết."
Khi những lời này biểu lộ ra bằng động tác thì Bao Thập Nhất cả người như phát điên nhưng ngoài miệng chỉ là tiếng khàn khàn kia.
Âm thanh tuyệt vọng, bất lực, khóc lóc tràn ngập trong phòng họp.
Ngoài ra, không có gì.
……
Tằng Thắng nhìn Bao Thập Nhất đang đứng trước mặt hắn, cả người run lên.
Không chỉ là Tằng Thắng, phải nói là toàn bộ người trong phòng họp đều mở to hai mắt, lập tức trợn tròn, nhìn thẳng Bao Thập Nhất.
Không biết vì sao, bọn họ chính là cảm thấy hiện tại trước mặt bọn họ chính là Dân Tú, loại cảm giác này làm cho bọn họ không rét mà run.
Nhiếp ảnh gia nhìn Bao Thập Nhất khóc trong ống kính, tim đột nhiên đau xót, chẳng biết từ lúc nào nước mắt của bản thân cũng đã rơi xuống.
……
"Vừa nhìn thấy ta và em trai, hắn sẽ đánh chúng ta, còn cởi quần áo..."
Bao Thập Nhất cứ há to miệng như vậy, a a khoa tay múa chân, nước mắt cứ như vậy chảy ròng.
Nếu như nói những người khác xem không hiểu ngôn ngữ ký hiệu, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được phần tuyệt vọng cùng thống khổ trên người Bao Thập Nhất.
Ngôn ngữ ký hiệu Lâm lão sư càng là che miệng khóc không ngừng, cố gắng không để cho mình phát ra âm thanh, nhưng là nhìn Bao Thập Nhất biểu diễn, còn có kia từng động tác tràn đầy bất lực khiến lòng của nàng thật sự đau đến không cách nào hô hấp.
……
"Ai nói muốn tha thứ cho hắn!"
……
"Hắn cũng không có hướng ta cùng đệ đệ xin lỗi, làm sao có thể tha thứ?"
……
"Không phải lão sư giáo đã hứa rồi sao? Đã hứa sẽ trừng phạt những người đó."
……
Bao Thập Nhất trên mặt tràn đầy nước mắt, một đôi mắt khóc đến đỏ bừng, há miệng nhưng vẫn phát ra thanh âm bi thương bất lực khàn khàn kia.
"A a a - -"
Người trong phòng họp không nói gì, cứ như vậy nhìn Bao Thập Nhất đứng ở đó, tâm như là bị đau đớn, bọn họ cũng hoàn toàn cảm nhận được thiếu niên kia bất lực, nhìn xem, nghe làm cho người ta tan nát cõi lòng.
Thiếu niên kia cứ như vậy đứng ở nơi đó, cô độc tuyệt vọng, bất lực, tràn đầy nước mắt nhìn bọn họ.
Mỗi một câu nói, mỗi một thanh âm đều giống như đang chất vấn bọn họ.
Thanh âm kia nghe rất thảm thiết giống như một con dao nhỏ đang cắt tim tất cả mọi người tại hiện trường.
Thiếu niên kia vừa không nghe được thanh âm, cũng không nói được lời nào.
Tên hắn là Dân Tú.