Chương 52 : Phát súng thứ nhất
Trường trung học Thành Nam.
Bao Thập Nhất kỳ thật rất rõ ràng chuyện kia cũng không thể coi như chuyện gì cũng không có phát sinh, những ánh mắt kia là không cách nào tránh khỏi.
Cũng may hắn cũng không phải thiếu niên thật sự, có một trái tim thực sự mạnh mẽ, nếu không, những ánh mắt đó đều sẽ trở thành những phát súng gây tổn thương chí mạng.
Bao Thập Nhất thầm nói trong đầu : "Hệ thống, ta đã quyết định cố sự trả thù xã hội thứ nhất."
"Thật sao?"
Hệ thống hết sức kinh hỉ, hết sức chờ mong hỏi: "Cái gì, cái gì, kể chuyện xưa gì?"
Ma chết sớm, nếu đã bắt đầu tổn thương lẫn nhau, vậy thì đừng hạ thủ lưu tình, tận tình tổn thương, tận tình trả thù.
"Đương nhiên, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình, sẽ xé rách chân tướng, để cho bọn họ nhìn thẳng vào máu tươi đầm đìa, để cho bọn họ đau đến chết đi sống lại."
Bao Thập Nhất nghĩ đến câu chuyện kia, chẳng biết vì sao tâm tình đột nhiên lại trở nên trầm trọng.
Nếu như có thể, hắn hy vọng sẽ không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra...
……
Mẹ của Hứa Uyển Thanh là Tô Nhã là luật sư, sau khi nghe nói chuyện của Bao Thập Nhất, tự nhiên là đứng về phía Bao Thập Nhất, tự phát muốn kiện Bao Thập Nhất.
Bất quá hiện tại Hứa mụ cũng là mặt đầy nước mắt, bi thương mà tuyệt vọng. Hứa mụ nhìn bản thảo tiểu thuyết trong tay, khóc đến không kiềm chế được.
Bao Thập Nhất ngồi đối diện lông mày vẫn không ngừng khiêu vũ, khiêu vũ, một lên một xuống, một lên một xuống.
Nhìn trên giao diện lần nữa bị Hứa Uyển Thanh mẫu thân xoát ra tiêu cực năng lượng giá trị thì hắn cũng thật không ngờ Hứa mama ngồi ở đối diện thân là luật sư lại có thể cảm tính như thế, nhìn câu chuyện này lại khóc thành như vậy.
"Thập Nhất, câu chuyện này được viết quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn..."
Nghe Hứa mụ nói những lời này, Bao Thập Nhất không khỏi lắc đầu, trầm giọng nói: "Đây cũng không chỉ là chuyện xưa, hơn nữa hiện thực thường thường so với chuyện xưa càng thêm tàn khốc..."
……
Hứa mụ vừa nghe Bao Thập Nhất nói lời này, nghĩ đến hiện tại phát sinh chuyện trên người Bao Thập Nhất, nghĩ đến viện phúc lợi Bình An, còn có tình tiết trong quyển tiểu thuyết này, cả người rét run, bà không có cách nào khống chế cảm xúc phẫn nộ rồi lại vô cùng bất lực của mình.
Thật sự không cách nào lý giải, đến tột cùng là cái gì khiến những súc sinh kia đi thương tổn hài tử vốn nên được che chở.
Nhân tính vốn thiện không phải sao? Sao lại tàn nhẫn như vậy, sao nhẫn tâm làm ra loại chuyện này chứ.
Hứa mụ lau nước mắt, nói: "Thập Nhất, con yên tâm, vụ kiện này nhất định sẽ không giống kết cục trong tiểu thuyết..."
"Cảm ơn dì."
Nói xong, ánh mắt Bao Thập Nhất lại dừng ở một bên xem xong câu chuyện này, biên tập viên Hứa Kỳ của nhà xuất bản Liễu Thành vành mắt phiếm hồng.
……
Lần này là Hứa Uyển Thanh mang Bao Thập Nhất tới tìm Hứa Kỳ - biên tập viên của nhà xuất bản Liễu Thành vì nghe thấy Bao Thập Nhất chuẩn bị xuất bản một quyển tiểu thuyết, Hứa Uyển Thanh tự nhiên tìm Hứa Kỳ hỗ trợ.
Hứa Uyển Thanh còn chưa xem câu chuyện này, bất quá nhìn cô cô cùng mẫu thân đều khóc đến khó chịu như vậy, trong lòng đối với câu chuyện này đã mơ hồ đoán được là về cái gì.
Hứa Kỳ nhìn Bao Thập Nhất, nâng mắt một chút, lại đưa cho Hứa mụ mấy tờ khăn giấy, nói: "Thập Nhất, ngươi thật sự định đem chuyện xưa này phát biểu ra ngoài?"
Bao Thập Nhất biết nguyên nhân Hứa Kỳ hỏi vấn đề này. Bởi vì trong mắt đám người Hứa Kỳ, chuyện hắn trải qua hiện tại, cùng người trong chuyện xưa sao mà giống nhau.
Chuyện tàn khốc như vậy do nạn nhân kể lại, không thể nghi ngờ là cần dũng khí phi thường lớn.
……
"Dì Hứa, con không cảm thấy con nên tránh chủ đề này, mà là muốn cho nhiều người biết những chuyện như vậy, đặc biệt là cho những bậc cha mẹ đó biết, cho mọi người chú ý đến những nơi không được chú ý, chỉ có thực sự đối mặt với nó, mới có thể tránh được bi kịch như vậy tái diễn."
Bao Thập Nhất nhìn Hứa mụ một cái, nói: "Có nhiều thứ dù là đau đớn, không đành lòng tới mấy cũng phải đối mặt..."
"Đừng chỉ kết thúc bằng sự giận dữ và nước mắt, hãy nhìn vào sự thật cho đến cuối cùng, điều quan trọng là phải luôn ghi nhớ sự thật, đó là thứ duy nhất có thể tạo ra hy vọng cứu rỗi."
"Ta hy vọng mọi người có thể xem câu chuyện này và ta hy vọng sẽ không có câu chuyện nào như vậy xảy ra nữa...".
……
Nghe thấy Bao Thập Nhất lời này, Hứa Kỳ trong lòng run lên, nhìn Bao Thập Nhất một đôi sáng ngời con mắt, trịnh trọng gật đầu, nói: "Ngươi yên tâm, nhà xuất bản chúng ta nhất định sẽ mau chóng xuất bản phát biểu bộ tiểu thuyết này, cố gắng để cho mỗi người đều biết chuyện này."
Xem xong câu chuyện này, trong lòng Hứa Kỳ chấn động mà cảm thấy tuyệt vọng. Bởi vì cuối cùng của câu chuyện này không phải là kết cục của câu chuyện mà bọn họ nghĩ, người xấu cuối cùng cũng bị người tốt đánh bại, tà ác vĩnh viễn đấu không lại chính nghĩa.
Hứa Uyển Thanh cầm lấy bản thảo trong tay mẹ Hứa, chuẩn bị xem một chút câu chuyện khiến mẹ và cô cô đều rơi lệ này đến tột cùng là dạng gì.
……
Ngay sau khi Hứa Kỳ đáp ứng mau chóng xuất bản Bao Thập Nhất quyển tiểu thuyết này, biên tập viên của nhà xuất bản Liễu Thành trên dưới xem câu chuyện này, từng người đều điên cuồng chuẩn bị cho bộ tiểu thuyết này xuất bản, có lẽ đây chính là chuyện duy nhất bọn họ có khả năng làm hiện tại.
Hứa Kỳ của nhà xuất bản Liễu Thành đã bảo Hứa Uyển Thanh nói cho Bao Thập Nhất, nhà xuất bản bên này đã chuẩn bị xuất bản phát hành bộ tiểu thuyết này, hơn nữa nhà xuất bản vô cùng coi trọng quyển tiểu thuyết này, đã bắt đầu triển khai tuyên truyền cho bộ tiểu thuyết này, phát ra từ nội tâm tuyên truyền cho bộ tiểu thuyết này.
Ấn bản đầu tiên hai mươi vạn, nhà xuất bản Liễu Thành bên này còn chuẩn bị tùy thời in thêm.
Không chỉ là bởi vì câu chuyện trong tiểu thuyết, đồng dạng cũng là bởi vì đang phát sinh câu chuyện hư cấu mà lại chân thật này.
Bởi vì tựa như Bao Thập Nhất nói, hy vọng mỗi người đều có thể nhìn thấy câu chuyện này, chủ biên nhà xuất bản Liễu Thành sau khi xem xong toàn bộ câu chuyện, là trực tiếp đánh nhịp quyết định, cho dù là thua lỗ cũng muốn cho câu chuyện này bị càng nhiều người biết.
Không vì cái gì khác, chỉ vì một câu, "Khi tiếng kêu thầm lặng của những người yếu đuối cũng dần trở nên sôi sục thì ngươi có dám vì họ mà lên tiếng không? “
Cứ như vậy, nhà xuất bản Liễu Thành hiện tại quyết định lên tiếng, thay Bao Thập Nhất khai hỏa phát súng đầu tiên trả thù xã hội!
Phát súng này tên là - "Lò Luyện"!