Chương 5. Thiên Địa Bảng

"Nói vậy, chẳng phải đặc tính của rắn độc và con rết trùng hợp sao?"

"Không giống đâu, trùng trăm chân là đi thẳng về thẳng, mau lẹ như gió, mà độc xà lại là nhu thuật, mềm dẻo uốn lượn, càng thêm linh hoạt khi di chuyển trong phạm vi nhỏ. Nếu nữ tử lấy độc xà làm đồng tham, tuyệt đối sẽ trở thành mềm mại không xương, nếu triền đấu cận thân cùng người khác, trong lúc triển chuyển đằng na [1] ngay cả góc áo của ngươi, địch nhân cũng không tóm được."

[1]: nôm na là các loại động tác võ học rắc rối phức tạp, liền mạch, thuyên chuyển không ngừng, vô cùng khó nắm bắt.

"Thế con cóc thì sao?"

"Nó am hiểu thần thông thủy tức chi thuật, muốn trốn bao lâu dưới nước cũng không thành vấn đề gì." Lý Hạo Trạch đáp.

"Nói như vậy con rết, độc xà, bò cạp đều thật lợi hại." Lý Thủy Đình nhíu mày nói.

"Chẳng lẽ thằn lằn gãy chi trùng sinh không lợi hại sao?"

"Đúng là có lợi hại, nhưng mà điều kiện tiên quyết là phải thoát được trở về, có điều nếu đã đủ khả năng trốn trở về, hoàn toàn có thể nhờ y sư hỗ trợ khôi phục lại thân thể, căn bản không cần tự mình đi khôi phục."

"Vậy thủy tức chi thuật của con cóc thì sao?"

"Đại ca! Hắc sơn này vốn là đất liền, khắp nơi đều là núi, nước ở đâu?"

"Cái này... Hẳn là ở gần đây vẫn có một vài cái đầm nước chứ?"

"Thôi đi, dù có thật nó cũng chỉ cạn tới đầu gối mà thôi."

"Đúng vậy, trong ngũ độc con cóc là phế nhất!"

"Nghe nói hầu hết đồng tham của những cao thủ Ngũ Độc môn đều là con rắn, con bọ cạp, con rết, nếu là thằn lằn, bình thường bọn họ đều chuyển tu y sư, ta thực sự chưa từng nghe qua một vị cao thủ Địa Bảng nào lại có đồng tham là con cóc." Lý Hạo Trạch gãi gãi đầu nói.

"Thiên Địa Bảng?" Vốn dĩ Lý Thủy Đạo chỉ ngồi xem náo nhiệt, đột nhiên cảm thấy hứng thú xen mồm vào.

Lý Hạo Trạch vội vàng giải thích: "Chính là sau khi tham gia thí luyện Ngũ Độc môn sẽ có xếp hạng, Địa Bảng là tu sĩ Thông Linh cảnh, Thiên Bảng là tu sĩ Dung Linh cảnh, nếu là Nạp Hư cảnh, bọn họ đều nhân vật ẩn mình trong mây, tự nhiên sẽ không đến tranh giành Thiên Địa Bảng này, ta chỉ biết Lam Hoa Ảnh, người đứng đầu Địa Bảng là một nữ tu thôi."

"Ừm..." Lý Thủy Đạo gật gật đầu, lập tức không còn hứng thú nữa.

Thiên Bảng quá mức xa xôi, muốn trở thành cao thủ Địa Bảng, ít nhất cũng phải là tu sĩ gần đột phá Dung Linh cảnh, hoàn toàn không phải đám tiểu tu sĩ ngay cả pháp lực cũng chưa tu luyện ra như nhóm bọn họ có thể đi vào giúp vui.

Ở giai đoạn này, chỉ có thành thành thật thật nuôi dưỡng đồng tham, dự trữ tu luyện pháp lực mới là chính đạo.

"Chỉ người tham dự thí luyện Ngũ Độc môn mới được xếp hạng trong Thiên Địa Bảng, tu sĩ gia tộc không cần đi tranh giành Thiên Địa Bảng làm gì."

"Ngũ Độc môn chính là thượng tông, cho nên tu sĩ gia tộc không tư cách có tư cách đi tranh giành sao?"

"Ta nghe nói, trong số chúng ta ít nhất cũng có một nửa người sẽ gia nhập Ngũ Độc môn." Lý Thủy Lan cau mày nói.

"Vậy vừa lúc có thể tranh một vị trí trên Địa Bảng." Lý Thủy Lãng đúng là thiếu niên khí thịnh, có vẻ nóng lòng muốn thử.

"Nếu chúng ta vừa mới nhập môn, căn bản không đủ tư cách đi tham gia thí luyện, thì lấy đâu xếp với chẳng hạng? Bình thường đều là những người chừng bốn năm mươi tuổi sắp sửa đột phá bước vào Dung Linh mới có tư cách đi tranh đoạt xếp hạng trên Địa Bảng, hơn nữa cách hai, ba năm một lần, xếp hạng trên Địa Bảng đều sẽ thay đổi một lượt, chỉ có Thiên Bảng mới có thể ổn định chừng hai, ba mươi năm thôi."

"Tu sĩ đạt tới Dung Linh cảnh ít nhất đều cũng phải bốn, năm mươi tuổi rồi, thậm chí còn sáu mươi tuổi… Con đường tu luyện đúng là khó khăn nha." Lý Nhất Quân cảm thán nói.

"Đúng là như thế, người có thể đi đến cuối cùng đều là thiên chi kiêu tử." Lý Thủy Đạo tạm ngưng một lát mới nói ra.

"Cái kia... Ta nghe nói nếu nam tử bản tộc bị lựa chọn nhập vào Ngũ Độc môn thì trong vòng một, hai năm, gia tộc sẽ thu xếp hôn phối cho người nọ. Mục đích chính là muốn đối phương mau chóng để lại huyết mạch, kéo dài gia tộc truyền thừa. Nhưng nếu không vào Ngũ Độc môn, bình thường việc hôn phối sẽ kéo dài tới khi quá ba mươi mới tính." Lý Thủy Lãng có chút hưng phấn nói.

Những người có mặt ở đây đều là đám hài tử choai choai mới mười bốn tuổi...

Lại nói, khi Lý Thủy Đạo sinh ra phụ thân Lý Hạo Sơn của hắn cũng chỉ mới mười năm. Phát sinh loại chuyện này, nói một cách hoa mỹ thì là để lại huyết mạch cho gia tộc, nhưng nói một cách chân thực nhất, loại hành động này chỉ nhằm gia cố sự ràng buộc giữa tu sĩ với gia tộc mà thôi.

Cũng vì Lý Thủy Đạo được sinh ra, cho nên kể cả khi phụ thân Lý Hạo Sơn của hắn phải làm trâu làm ngựa ở Ngũ Độc môn, trong lòng ông ấy cũng không dám sinh ra tư tưởng phản bội.

Tại thế giới tu tiên này vốn không có chế độ hộ tịch, cho nên tất cả đám tán tu đều không bị lễ nghi đạo đức, hay kỷ cương pháp tắc ước thúc.

Chính vì vậy, có tu tiên môn phái nào dám thuê mướn tán tu tiến vào động phủ của chính mình đâu?

Chỉ sợ ngay khi bản thân ra ngoài một chuyến, thì tán tu kia sẽ đóng gói hết thảy những thứ có trong động phủ của chủ nhân mà mang đi, đến lúc người nọ trở về chỉ có thể giương mắt nhìn một khoảng trống huơ trống hoác mà thôi.

Đừng nói là Dung Linh cảnh, ngay cả Vô Tướng Chân Quân cũng chỉ có thể luống cuống nếu rơi vào tình huống như vậy.

Nhưng người của gia tộc tu tiên lại khác, bởi vì ai cũng hiểu rõ một điều rằng, hòa thượng có thể chạy trốn, nhưng miếu thì không.

Môn phái tu tiên sẽ dùng người của gia tộc tu tiên để trông coi động phủ, quản lý vài việc lặt vặt, mà sau khi người của gia tộc tu tiên trưởng thành lên, bọn họ sẽ chiếm được một vị trí dành cho gia tộc của mình ở trong một phái.

Đây là logic tầng dưới chót của thế giới này.

Mười ngày sau... rốt cuộc đoàn xe cũng đến Độc Long lĩnh.

Hàng hóa được tập hợp trên quảng trường bên ngoài Độc Long lĩnh. Đoàn người Lý Thủy Đạo bước xuống xe ngựa, đi theo xe ngựa vận chuyển hàng hóa, lướt ngang qua quảng trường đông nghìn nghịt ngựa xe như nước xung quanh.

Những đoàn xe này đều đến từ nhóm gia tộc phụ thuộc bị Hắc sơn Ngũ Độc môn khống chế.

Phía trên quảng trường, cờ bay phấp phới.

Đưa mắt nhìn lại có thể trông thấy cờ của Thần Mộc thành Lý gia, cờ của Hạt Tử động Mặc gia, cờ của Độc Xà cốc Lưu gia, cờ của Hắc Thủy hà Tề gia, và Đoạn Đầu sơn… rất nhiều gia tộc không sao đếm xuể.

Ngoại trừ cung cấp cho Hắc sơn Ngũ Độc môn những đệ tử trung thành tin cậy, nhóm gia tộc tu tiên phụ thuộc còn phải cung phụng cả vật tư sinh hoạt cho môn phái này.

Mà Ngũ Độc môn lại che chở những gia tộc tu tiên nọ, không để bọn họ bị những tông môn khác bên ngoài Hắc sơn ức hiếp.

Đoàn người dẫn theo đoàn xe đi đến phía trước cửa chính kho hàng của Ngũ Độc môn.

Tộc trưởng Lý Hải Mặc hít sâu một hơi, hô lớn: "Thần Mộc thành Lý gia cung phụng sáu xe mười hai gánh linh mễ, hai xe gấm vóc, một số dầu vừng, đèn cầy sáp nến, xin thượng sư kiểm tra và thu nhận."

Một tiếng “Ken két” vang lên. Cửa chính của kho hàng chậm rãi mở ra.

Một gã trưởng lão hãy còn buồn ngủ bước tới: "Lý gia tộc trưởng, tới sớm như vậy sao?"

Lý Thủy Đạo ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lúc này đã sắp đến giữa trưa rồi. Nhưng Lý Hải Mặc vẫn mang theo vẻ mặt tươi cười tiêu sái đi đến trước mặt vị trưởng lão kia, đưa tới một tờ danh sách hàng hóa, nói: "Đây là danh sách cung phụng của Thần Mộc thành Lý gia, xin Lam trưởng lão kiểm tra và thu nhận."

"Ha hả, kiểm tra thấy đủ tư cách là có thể cho vào kho hàng rồi, mau mở hàng hóa trên xe ra, cho ta xem tỉ lệ cung phụng." Vị trưởng lão chuyên xử lý những việc vặt này mang theo vẻ mặt lười nhác nói.

"Mau mở ra cho Lam trưởng lão kiểm tra." Lý Hải Mặc lập tức phân phó.

Lam trưởng lão nọ nắm lên một vốc linh mễ, khẽ cau mày nói: "Có vẻ như bên trong linh mễ này có trộn lẫn một chút phàm mễ nha."

"Lam trưởng lão, linh mễ này rất tốt, đủ tiêu chuẩn mà." Lý Hải Mặc vội vàng lấy ra một cái túi vải đỏ, lặng lẽ đưa cho Lam trưởng lão.

Lam trưởng lão nuốt một ngụm nước miếng, thản nhiên thu cái túi nọ rồi lấy tay nhéo nhéo thử vài cái.

"Ừm... linh mễ này khá tốt, phù hợp với yêu cầu của bản tông, kiểm tra đã xong, cho vào kho hàng đi." Lam trưởng lão la lớn.

Đến lúc này, cửa chính của kho hàng mới hoàn toàn được mở ra.

Xe ngựa tiến vào bên trong kho hàng.

"Đám nhỏ! Mau mau dỡ hàng." Tộc trưởng lập tức lên tiếng chỉ huy nhóm tộc nhân khuân vác hàng hóa vào bên trong.

Đám người Lý Thủy Đạo cũng tiến lên, giúp đỡ những người khác, cùng nhau bốc dỡ hàng hóa xuống.

"Một tòa Độc Long lĩnh lớn như vậy chẳng lẽ không có ai gieo trồng lương thực?" Lý Thủy Đạo nhỏ giọng nói thầm một mình.

"Linh khí bên trong Độc Long lĩnh nồng đậm tới kinh người, đương nhiên tất cả linh điền ở nơi này đều phải dùng để gieo trồng linh thảo, làm sao có thể dùng để gieo trồng lương thực được?" Lý Thiên Lương ở một bên nhỏ giọng trả lời hắn.

Sau khi quá trình bốc dỡ hàng hóa xong xuôi, Lam trưởng lão loại sai khiến một tu sĩ trẻ tuổi mặc áo bào màu đen rộng rãi, dẫn theo tộc nhân của Lý gia đi về phía Ngũ Độc quật.

Từ quảng trường vận chuyển hàng hóa đến Ngũ Độc quật cần phải đi qua một đoạn đường núi, đi thẳng về phía trước, độ dốc cao chót vót, giống như bước lên vách đá. Thác nước bên cạnh người không ngừng bắn tới, âm thanh nước suối sôi trào, một mực kéo dài, rơi thẳng vào tai.

Đám người Lý Thủy Đạo phải dùng cả tay lẫn chân, cuối cùng mới bò lên được đoạn đường dốc này, khi tới đỉnh núi, ai nấy đều thở hồng hộc, đổ mồ hôi đầm đìa.

Đương nhiên, tu sĩ dẫn đường cùng với nhóm tu sĩ Lý gia bên kia vẫn thản nhiên như gió thổi mây bay, không có lấy một chút mệt nhọc nào.

TruyenCV.app là nền tảng miễn phí đọc truyện chữ đóng góp nội dung từ các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo.
Truyện Tiên HiệpTruyện Huyền HuyễnTruyện Võng DuTruyện Đô ThịTruyện Kiếm Hiệp
Truyện hoàn thànhTruyện chọn lọcXếp hạng đang đọcXếp hạng đề cử Xếp hạng lượt đọc