Chương 135: Mời sư tôn chịu chết!
"Nhận lấy cái chết!" Thanh sam tu sĩ đang định vung kiếm kết liễu áo bào đen tu sĩ, chợt thấy đối phương thống khổ kêu rên trên mặt đất, còn có hắc khí nhàn nhạt quanh quẩn, tựa hồ bị tâm ma xâm lấn.
Chẳng lẽ chuyện vừa rồi chỉ là do Tử Long bị tâm ma xâm nhập mà ra, không phải bản ý của hắn?
"Đồ nhi, vi sư đến giúp ngươi, thả lỏng tâm thần, toàn lực Ngự Khí" Âu Dương Chiến Thiên vội vàng truyền một ngụm thuần dương linh khí vào người áo bào đen tu sĩ, ý đồ xoa dịu sự thống khổ của hắn. Nhưng hắn không ngờ rằng, kẻ kia lại đánh một chưởng vào ngực hắn.
"Đa tạ sư phó, nếu không có sư phó dạy bảo, đệ tử hôm nay chỉ sợ không dễ dàng đắc thủ như vậy." Áo bào đen tu sĩ run rẩy đứng lên. Hắn trúng Hắc Thần Chưởng của Âu Dương Chiến Thiên, căn bản không chống được bao lâu sẽ hóa thành một vũng máu.
Đây là môn cấm thuật hắn tốn hao cái giá cực lớn mới tu luyện thành, hôm nay dùng trên người Âu Dương Chiến Thiên, cũng coi như không uổng phí đạo linh thuật này.
"Đoàn Tử Long? Ngươi lại không phải bị tâm ma ăn mòn, mà là tự cam đọa vào ma đạo, bản tôn thật sự là nuôi một con Bạch Nhãn Lang." Âu Dương Chiến Thiên giờ mới hiểu ra sai lầm trí mạng của mình, lại đối với kẻ có ý đồ hãm hại mình thủ hạ lưu tình.
"Bất quá chỉ bằng tu vi vừa bước vào Tôn Giả của ngươi, mà muốn ra tay với bản tôn, cũng thật sự là quá xem thường bản tôn. Hắc Thần Chưởng đối với người bình thường mà nói có lẽ có tác dụng, nhưng Vong Bản Mất Tôn Kim Cương Thể của ta chuyên khắc những tà môn ngoại đạo như các ngươi."
Âu Dương Chiến Thiên dứt khoát xé nát áo, lộ ra nửa thân trên cường tráng. Nửa thân trên của hắn dường như được đúc bằng vàng, chỉ thấy đan điền kim quang lóng lánh, trên đó có một cái hắc thủ ấn lớn chừng bàn tay, nhưng màu đen đang dần dần rút đi.
Không bao lâu nữa, kim sắc chung quanh sẽ thôn phệ hoàn toàn màu đen này.
Hôm nay trường kiếm trong tay, tùy thời trói Thương Long.
"Không hổ là sư phó, một ý niệm liền có thể phát động Kim Cương Thể, xem ra sư huynh đệ bốn người chúng ta bố trí sát trận này, căn bản là không có ý định sống sót trở về."
"Cái gì? Sư huynh đệ bốn người? Ai sẽ giống ngươi vô tình vô nghĩa, xuống tay với bản tôn? Tử Phượng sao? Nàng có lẽ cùng ngươi lưỡng tình tương duyệt, nhưng nàng làm người thiên tính thuần lương, ngay cả một con kiến đi ngang qua cũng không nỡ bóp chết, ngươi cảm thấy nàng sẽ lẫn vào quỷ kế của ngươi sao?"
Âu Dương Chiến Thiên còn tưởng rằng Đoàn Tử Long cử chỉ điên rồ, nhưng y theo tu vi của hắn, lại dám ra tay với mình trong cấm địa, thật sự là chán sống.
Không phải có hậu thủ thì là có ỷ vào, còn lại tám phong phong chủ, ai là đồng mưu của Đoàn Tử Long?
"Đa tạ sư tôn khích lệ, nhưng Tử Phượng hôm nay không thể không mời sư tôn lên đường. Trên Hoàng Tuyền Lộ, sư tôn sẽ không cô đơn."
Hư không chấn động, một bóng người xinh đẹp bước vào cấm địa. Trong lòng bàn tay nàng nắm một thanh dao găm, hàn khí quanh thân khiến Âu Dương Chiến Thiên cảm thấy một hồi không rét mà run.
Tu vi Vương Tử Phượng không chỉ là người nổi bật trong đám nữ đệ tử, mà ngay cả trong đám nam đệ tử, cũng chỉ có Tử Thiên Bách có thiên phú miễn cưỡng hơn nàng một bậc.
Nhưng bây giờ nữ đệ tử có thiên phú lớn nhất này lại vì một người đàn ông mà phạm thượng làm loạn, thật sự là đáng tiếc đến cực điểm.
"Đây là chỗ dựa lớn nhất của ngươi sao? Dù hai người các ngươi có tu luyện hợp kích chi linh thuật, thì có ích lợi gì? Vẫn là châu chấu đá xe, không biết lượng sức." Âu Dương Chiến Thiên vẫn lơ đễnh.
"Tử Long bất tài, mời sư tôn chịu chết!"