Chương 1: Trẻ tuổi hơn Reger
Nước Mỹ, New York.
"Dừng lại! Ngươi chạy không được!"
Ánh đèn Neon phủ lên bầu trời đêm tối đen, hẻm nhỏ vắng vẻ không có người ở bên trong, Judy hai tay cầm súng, chắn một người áo đen vào đường cụt.
"Ây da, hình như không có đường rồi?"
Đưa lưng về phía Judy, người áo đen nhìn xem trước mặt tường cao rồi nhẹ nhàng thở dài.
"Giơ tay lên!" Sau lưng, Judy cầm súng ngắm chuẩn vào hắn, nghiêm nghị quát lên.
Giọng nói cùa nàng rất kích động, kích động đến mức có chút run rẩy.
Hai mươi năm, cuối cùng nàng mới bắt được...
Hung thủ sát hại cha nàng trước đây!
Nàng mãi mãi sẽ không quên nổi, lời nói của nam nhân kia sau khi giết chết cha mẹ của nàng vào buổi tối hôm ấy.
"Rồi, rồi, rồi..."
Người áo đen trả lời rất tuỳ tiện, hắn giơ tay lên, xoay người đối mặt với Judy, trên mặt mang một chiếc mặt nạ.
"Tháo mặt nạ của ngươi xuống." Judy căng thẳng trừng mắt nhìn tên áo đen, cố gắng đè nén giọng nói run rẩy.
" Hử? Như vậy không tốt lắm thì phải? Sẽ không hù doạ đến ngươi chứ?" Người áo đen hơi nghẹo đầu, giọng nói cợt nhả.
"Lấy xuống!" Judy quát to phẫn nộ.
"Tốt, tốt, tốt.."
Người áo đen lập tức thoả hiệp, đưa tay hướng về phía mặt nạ, trong miệng còn không ngừng nói chuyện.
"Buồn ghê, giọng điệu sao dữ như thế không biết, hồi nhỏ rõ ràng thật nghe lời mà... A, đúng, nhóc Judy ngươi có nghe nói qua ma thuật sao?"
"Bớt nói nhảm! Mau đưa mặt nạ của ngươi lấy xuống! Nếu không thì ta sẽ nổ súng!"
"Nhìn kỹ nha."
Không hề để ý đến uy hiếp của Judy, người áo đen lấy ngón tay giả làm súng, nhắn chuẩn Judy, miệng nhẹ nhàng nói "Pằng".
"Bùm!"
Một cái chớp mắt sau đó, tiếng súng vang lên, vai phải của Judy bị xuyên thủng trong nháy mắt.
A?
Judy ngây ngẩn cả người, khi hai tay đang cầm súng, tay phải bị quán tính cực lớn của viên đạn làm giật về phía sau.
Là tay bắn tỉa?
Lúc nào? Ở nơi nào?
Không cho Judy thời gian suy tính, người áo đen lần nữa di chuyển ngón tay, lần này nhắm ngay tay trái đang còn giữ khẩu súng lục.
"Bình!"
Lại là một tiếng súng vang lên.
Lần này, Judy ngã nhào xuống đất, súng lục trong tay cũng bị đánh bay.
"Thế nào nhóc Judy? Ma thuật này của ta lợi hại không?
Người áo đen cười tủm tỉm đi lên phía trước, cúi người xuống, tiến gần đến tai của Judy trong khi cô đang sững sờ, nhẹ nhàng nói.
"Nói nhỏ cho ngươi, ma thuật này mấu chốt là phải có tay súng bắn tỉa phối hợp, nên đừng nói cho người khác biết nha?"
Nói xong, người áo đen nhìn xem Judy còn đang chết lặng, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của nàng, khích lệ nói.
" Nhóc Judy đừng buồn nữa, cũng đâu phải lần đầu tiên đâu đúng không? Cùng lắm thì lần sau cố gắng một chút cũng không phải không được."
" Ta tin tưởng ngươi nha, tương lai bỗng dưng một ngày ngươi nhất định có thể tự tay bắt được ta! Được rồi, đứng lên nào, đi trước băng bó vết thương đi, cũng là người lớn rồi, không thể lại khóc chảy nước mũi thòng lòng nữa nha."
Người áo đen đem Judy từ dưới đất kéo lên, dùng hai tay đang mang găng tay chỉnh lại tóc tai cho Judy.
" Mà nói thật, New York nơi này ta cũng ở chán rồi, vừa vặn gần nhất ta có chút việc nhỏ phải đi Tokyo, nếu thích nhóc Judy có thể cùng tới đấy."
" Vậy bái bai, ta liền đi trước á."
Vẫy vẫy tay về phía Judy, người áo đen chắp tay sau lưng, từ từ biến mất trong đêm tối.
Mà từ đầu đến cuối, Judy đều ngẩn người tại chỗ, mãi cho đến khi người áo đen rời đi, nàng mới xụi lơ nằm trên mặt đất cứ như ai đó đã lấy hết sức lực.
"...."
Tokyo, bên ngoài một nhà phổ thông quán bar rượu nhỏ, một chiếc màu đen Porsche xe cũ kỹ chậm rãi ngừng lại.
Trong xe, trầm mặc một đường tài xế riêng Vodka cuối cùng nhịn không được nên mở miệng hỏi.
"Đại ca, rốt cuộc đêm nay có chuyện gì thế?"
Một giờ phía trước, không biết chuyện gì xảy ra, đại ca đột nhiên gửi tin nhắn muốn để cho mấy tên hạch tâm cán bộ ở Tokyo tới họp, nói là có chuyện quan trọng.
Việc này rất khác thường, đại ca cũng không phải là một người ưa thích họp hành, bởi vi mỗi lần mở hội nghị xong, đại ca cuối cùng đều phát hiện trong tổ chức lại nhiều thêm một tên nội ứng.
"Một tên phiền phức trở về."
Gin ngồi ở ghế sau, hắn nhìn quán rượu nhỏ ở ngoài xe, hai mắt híp lại.
"Đại ca, là người cần bị xử lý sao?" Vodka nhịn không được hỏi, bởi vì đại ca chỉ có thể cảm thấy nội ứng mới là phiền phức.
Gin liếc mắt nhìn hắn.
"Là Liquor."
"Liquor?
Rengar?!"
Không quan tâm đến Vodka đang kinh hãi, Gin mở cửa xuống xe, trực tiếp đi vào quán rượu nhỏ.
" Đinh linh linh ~"
Chuông cửa cất tiếng vang, trong quán bar tia sáng lờ mờ, vắng ngắt, có vẻ như sinh ý không quá tốt.
Phía sau quầy bar, một tên thanh niên trẻ tuổi đang cúi đầu nhìn xem trong tay ảnh chụp, nghe được tiếng chuông cửa nên ngẩng đầu nhìn lên.
" Ồ, là nhóc Gin cùng Vodka đây mà? Các ngươi vẫn đúng giờ như trước nha!"
Shirakawa Koyoshi cười tủm tỉm nhìn xem hai người đang đi vào, giọng nói quen thuộc.
Mà Gin chỉ lạnh lùng nhìn xem hắn.
【 Hắn trở nên trẻ tuổi hơn .】
Rengar, một trong những thành viên cốt cán bí ẩn nhất của tổ chức, hoạt động quanh năm tại Châu Âu và Mỹ, cũng là người Boss tin tưởng nhất.
Bât cứ ở một phương diện nào, Rengar năng lực cũng là đứng đầu trong tổ chức.
Hơn nữa, tên này giống như Vermouth nữ nhân kia, cũng biết thuật dịch dung và biến giọng, thường xuyên ưa thích biến hoá dung mạo của mình, Gin thuộc về số ít người biết diện mạo chân thực của Rengar.
Đương nhiên, điều Gin để ý nhất là, Rengar không thuộc về "Cán bộ trẻ tuổi" phân loại.
Ngược lại, nếu như tính từ thời gian gia nhập tổ chức, Rengar tuyệt đối là "Cán bộ kỳ cựu" lý lịch thậm chí còn lâu hơn Rum.
Nguyên nhân vì người trước đây đề bạt Gin trở thành cán bộ tổ chức chính là Rengar, người mà bây giờ nhìn vô cùng trẻ tuổi "Thiếu niên".
Gin hơi nghi hoặc một chút.
Hắn lại một lần nữa nhớ đến lúc gặp Rengar lần thứ nhất, thời điểm ấy Rengar nhìn qua giống như khoảng bốn mươi tuổi...
Vì cái gì? Hắn càng ngày càng trẻ những năm qua? Là dịch dung sao?
Nếu như đúng là dịch dung, Rengar lại vì cái gì muốn tiến hành loại dịch dung nhàm chán không ý nghĩa này?
"Thế nào nhóc Gin? Sao vẫn đứng tại cửa ra vào mà không nói lời nào? Mau vào ngồi nha, rượu đã rót cho ngươi rồi."
Shirakawa Kiyoshi đứng dậy cho Gin rót một chén rượu Gin, mỉm cười hướng hắn vẫy vẫy tay.
"Hừ." Hừ lạnh một tiếng, Gin đi thẳng về phía quầy bar rồi ngồi xuống.
"Vodka, có muốn uống chút gì không?" Shirakawa Koyoshi nhìn về phía Vodka đang ngồi bên cạnh Gin, cười khoát tay phía Vodka.
Vodka nhìn xem ly Vodka trong tay Shirakawa Kiyoshi, khoé miệng co quắp bỗng nhúc nhích, khuôn mặt đang đen càng trở nên đen hơn.
Nửa ngày, hắn mới cắn răng, từ trong miệng gian khổ nói ra một chữ.
"Cocacola."
"... Phốc."
Shirakawa Kiyoshi cười không khách khí.
Thì ra tên nhóc này còn nhớ rõ, chuyện mấy năm trước say rượu lái xe nên bị cảnh sát giao thông bắt...
"Ngươi!"
"Đủ, ngồi xuống, Vodka."
Ngồi một bên, Gin thả xuống ly rượu Gin, nhìn về phía Shirakawa Kiyoshi, giọng nói trầm thấp.
"Ngươi nên đến vào hôm qua, Rengar."
"Hôm qua tại New York tình cờ gặp lại một bé chó con gắt gỏng từng nuôi, cho nên chơi đùa với cô nhóc đó một hồi làm chậm trễ, không cần quá để ý đâu."
Shirakawa Kiyoshi vừa nói, vừa rót cho Vodka một ly Vodka.
"Ngươi cũng đừng chơi đùa hỏng rồi."
"Đinh linh linh ~"
Gin vừa dứt lời, chuông cửa quán rượu lại vang lên lần nữa, một đám người cùng mặc áo đen lần lượt đi vào, Chianti, Korn, Bourbon, Kir, Irish,...
A, tổ chức thật sự nhân tài đông đúc nha....
Ánh măt của Shirakawa Kiyoshi liếc qua Bourbon và Kir, mặt mỉm cười.
Lần này hắn tới Tokyo, thực tế là một lần điều động cán bộ hạch tâm trong tổ chức của Boss, nguyên bản hắn chủ yếu hoạt động tại Châu Âu nhưng lại bị triệu hồi đến Tokyo, mà nguyên bản Rum người phụ trách công việc Tokyo thì bị điều đi Châu Âu.
Đến nỗi nguyên nhân, tạm thời không cần đề cập tới.
Cũng không phải do hắn cùng Rum có mâu thuẫn gì, ngược lại, hắn cùng Rum quan hệ cũng không tệ lắm.
Mặc dù hắn cảm thấy Rum vóc dáng khó nhìn, nhưng việc này không hề ảnh hưởng đến quan hệ hồn nhiên của hai người nha.
Chủ yếu là Boss có một chút nhiệm vụ nho nhỏ phải do hắn xử lý, nên hắn nhất thiết phải tới Tokyo một chuyến.
Bất quá Rum tại trước khi bị điều đi, đã lộ ra cho Shirakawa Kiyoshi một tin tức.
Trong tổ chức Bourbon và Kir rất có thể là nội ứng.
(Tấu chương xong)