Chương 4: Huyền Dương Đại Khảo
Phương Dật âm thầm tính toán.
"Yêu khí của loài sói rất độc, trừ phi có sói chúa cấp hai trấn giữ, nếu không sói lửa cùng sói gió đều là hung thú cấp một.
Sao có thể hợp sức?
Còn về việc có sói chúa cấp hai trấn giữ?"
Phương Dật lắc đầu.
Nếu thật sự có sói chúa cấp hai có thể sánh ngang với tu sĩ Trúc Cơ, hắn đã sớm bỏ mạng ban ngày, trở thành cát bụi rồi.
Vậy chỉ còn một khả năng, hai con yêu sói đều bị loài thú Tàn (1) khống chế, thân bất do kỷ.
"Phập!"
Phương Dật dùng chủy thủ huyền thiết, giống như Bào Đinh mổ trâu, chặt bốn chân của Tàn, moi óc ra, lấy được một viên ngọc châu màu trắng to bằng ngón tay cái.
Ngọc châu sờ vào trơn mịn, hào quang màu bạc lượn lờ, một luồng khí an thần tĩnh lặng thoang thoảng.
"Dị bảo cấp một: Ngọc Dưỡng Thần." Vẻ mặt Phương Dật lộ chút vui mừng.
Bảo vật này vô cùng quý giá, công năng chủ yếu là bồi dưỡng thần hồn, chỉ có yêu thú tinh thông về thần hồn mới có thể ấp ủ.
Yêu thú tinh thông về thần hồn, hoặc là sức mạnh thân thể rất yếu, khó mà trưởng thành, hành động cẩn thận, thoắt ẩn thoắt hiện. Giống như con Tàn bốn chân này, yêu sói bị khống chế vừa chết, bản thân cũng bị phản phệ trọng thương.
Hoặc là tụ tập thành bầy đàn, dựa vào sức mạnh của bầy đàn, trấn giữ một phương.
Kiếp trước Phương Dật từng thấy yêu thú phượng hoàng ba màu, cũng là yêu thú thần hồn cấp một, hàng chục, hàng trăm con phượng hoàng ba màu, dưới sự tập hợp của phượng hoàng chúa, thần niệm tương thông, tu sĩ Trúc Cơ cũng phải né tránh.
Đối với tu sĩ mà nói, pháp lực dễ tu luyện, nhưng thần hồn khó nuôi dưỡng.
Pháp lực tăng trưởng dù là luyện hóa linh khí, hay là nuốt linh đan, tuy tốn kém không ít, nhưng luôn có cách.
Còn thần hồn? Trừ một số ít thiên tài địa bảo, chỉ có thể dựa vào thời gian cảm ngộ tích lũy, đây là công phu cần mài giũa.
Cho nên Ngọc Dưỡng Thần này là một loại linh tài cấp một trung phẩm.
Trong số các linh tài cấp một, là một trong những loại quý giá nhất, giá trị gấp mấy lần linh tài cùng phẩm chất.
Nếu chất lượng cao hơn một chút, thì có thể sánh ngang với linh tài cấp hai mà tu sĩ Trúc Cơ sử dụng.
Có giá không có chợ, trên thị trường một khi xuất hiện bảo vật như vậy, đều sẽ bị các đại tông môn, gia tộc nhanh chóng thu vào, cung cấp cho thiên tài kế thừa đạo thống.
Những tu sĩ tự do, ngay cả tư cách biết đến tên của ngọc châu này cũng không có.
"Ực... "
Phương Dật dùng pháp lực bao bọc Ngọc Dưỡng Thần này, một hơi nuốt xuống.
Ngọc Dưỡng Thần theo pháp lực, đến trong thức hải, ngọc châu chậm rãi chuyển động, gợn lên từng sợi hào quang màu trắng.
Dưới ánh sáng trắng, thần hồn của Phương Dật cảm nhận được chút mát lạnh, thần hồn được tư dưỡng, mệt mỏi nhanh chóng hồi phục.
"Như vậy, có thể thi triển thần hồn bí thuật, có chút khả năng tự vệ."
Phương Dật nhìn về phía thi thể của Tàn, trong lòng khẽ động.
'Thịt máu của yêu thú này, cũng có chút ích lợi'
Trong tay hồng quang dâng lên, thuần thục vận dụng ma đạo cấp một bí thuật Hút Máu.
Huyết khí trong bốn chân của Tàn nhanh chóng bị hút cạn, nửa thân thể hóa thành xác khô.
Cùng lúc đó, sắc mặt Phương Dật dần dần hồng hào.
Vết thương ở ngực cũng mọc da non, không đến ba năm ngày, thì có thể hoàn toàn lành lại.
Đem xương da lông còn sót lại của Tàn bốn chân, bỏ vào trong túi trữ vật đã cũ nát, tuy thịt máu mất đi một phần sinh khí, cũng là một phần thu nhập.
Giá trị còn hơn cả hai con sói yêu.
Túi trữ vật này là di vật của mấy vị tiên miêu đã chết, Phương Dật, Dương Thải Nhi, Phạm Đại Thành ba người, mỗi người chia một cái.
Phương Dật thúc giục pháp lực, cỏ cây sinh trưởng, che lấp máu vết, thi thể xung quanh.
Phương Dật trở về doanh trại. Thấy Dương Thải Nhi ngủ say, cũng nhắm mắt dưỡng thần.
Nửa ngày sau.
Phương Dật ba người ra ngoài săn thú, dùng để làm thức ăn.
Lý Hàn Bách tỉnh lại, cảm thấy đan điền khí hải của mình bị hủy, vẻ mặt dữ tợn.
"Con đường tiên của ta cứ như vậy mà đứt đoạn"
"Không được, nhất định còn có cách khác."
Lý Hàn Bách xuất thân thương gia, ngày thường đấu đá ngầm, tuy rằng nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng lại nghi ngờ cực kỳ.
Nghĩ đến bản thân cùng Phương Dật có không ít thù oán, nếu muốn ra tay với mình, Lý Thanh Tùng tên phế vật kia, e là không bảo vệ được mình.
"Hiện giờ, việc cấp bách là phải rời đi trước."
Lý Hàn Bách loạng choạng đứng dậy.
"Đại ca huynh tỉnh rồi?!" Lý Thanh Tùng vẻ mặt mừng rỡ.
"Cút!! Đừng tới gần ta."
Lý Hàn Bách ánh mắt âm u, hận hận mà liếc nhìn Lý Thanh Tùng đang co rúm bên cạnh xe ngựa.
Trong lòng oán hận.
'So về tu vi, so về tâm cơ, ngươi điểm nào có thể so với ta?'
'Bị phế bỏ vì sao không phải là ngươi, tên phế vật này!'
Phương Dật săn bắn trở về, thấy Lý Thanh Tùng mang tâm sự nặng nề, cũng không nói nhiều.
'Lý Hàn Bách đã đi?' Con đường tiên quanh co, Lý Hàn Bách này tuổi còn trẻ, đã có tu vi Luyện Khí tầng hai.
Tư chất không tồi, không ngoài dự đoán ít nhất là linh căn thượng phẩm, làm người cũng đủ tham lam đủ độc ác, nếu có thể bái nhập Huyền Dương Sơn, Trúc Cơ có hy vọng.
Lại vì nhất thời sơ suất, đứt đoạn con đường tu hành.
Con đường tiên cầu tác bước đi hiểm trở, nên mang tâm thái cẩn thận như đi trên băng mỏng.
Ba ngày sau.
"Tới rồi!"
"Suỵt!!"
Phương Dật vung tay nắm chặt dây cương, dừng xe ngựa.
"Thải Nhi, Đại Thành, đến Huyền Dương Sơn rồi!"
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong núi mây mù lượn lờ, tựa như tiên cảnh.
Thỉnh thoảng có một con hạc mây bay múa, phát ra tiếng hạc kêu trong trẻo du dương.
Chương mới nhất tại lục 9 sách ba
Phương Dật đi đến dưới tấm bia đá xanh trước cổng núi, chỉ thấy trên bảng khắc 【Huyền Dương Sơn】 ba chữ linh văn.
Những chữ này linh quang lưu chuyển, uốn lượn như rồng như rắn, tản ra khí tức siêu phàm thoát tục.
'Khí cơ này, pháp khí cực phẩm?'
Phương Dật ánh mắt hơi nheo lại, trong lòng suy tư.
Huyền Dương phái quả nhiên là đại phái đỉnh cấp của tu tiên giới Đại Vân, pháp khí cực phẩm làm bảng hiệu, thực lực hùng hậu.
Có thể vì tu hành cung cấp linh mạch, linh vật cần thiết.
Phương Dật ánh mắt sâu thẳm, như đầm nước lạnh ngàn năm.
'Linh căn này, tuy rằng chưa dùng pháp khí đo lường, nhưng theo hiệu suất luyện hóa linh khí mà xem, cũng chưa đạt tới tư chất thượng phẩm linh căn của kiếp trước.
Hiện giờ tài năng, địa lợi, không thiếu thứ gì'
'Nhất định phải bái nhập Huyền Dương Sơn! Nếu không Trúc Cơ tất nhiên vạn phần gian nan!'
Phía sau tấm bia đá xanh, có một con đường bậc thang uốn lượn, xuyên vào trong mây mù, rất nhiều tu sĩ đang đi lại trên bậc thang.
Lý Thanh Tùng cùng Dương Thải Nhi xuất thân phàm tục, lần đầu tiên thấy cảnh đẹp tiên gia này, đều là vẻ mặt chấn động.
Dương Thải Nhi đầy mắt mong đợi.
"Phương đại ca, đây chính là Huyền Dương phái sao? Ở đây, nhất định là nhân vật giống như tiên nhân rồi."
Phương Dật khẽ gật đầu.
Giọng nói hắn mờ mịt, dường như đang trả lời Dương Thải Nhi, cũng dường như đang tự nhủ với bản thân.
"Đại Thành, Dương cô nương, nếu có thể trường sinh bất lão, cảnh tượng này cũng là bình thường. Nếu không thể như ý nguyện, trong nấm mồ lạnh lẽo, phong cảnh dù có đẹp đến mấy cũng là ảo ảnh."
Nói xong, hít sâu một hơi gió trong núi, bước lên bậc thang hướng về Huyền Dương phái mà đi.
Tu hành mấy trăm năm giãy giụa cầu sinh, biết bao gian nan khổ sở, nguy cơ sinh tử, hiện giờ xem ra chỉ là chút ít sóng gió.
Kiếp này hắn cần phải chứng đạo Nguyên Anh, xem trên con đường tiên đạo cao cao kia, có gì tráng lệ vô biên.
Đường xa vạn dặm vững như sắt, hiện giờ bước đi từ đầu vượt lên.
Con đường tiên mênh mông, ta Phương Dật lại đến rồi!
Leo lên mấy ngàn bậc thang, mọi người thở đều có chút gấp gáp.
Đột nhiên thấy một mặt bia đá dài mấy chục trượng, sừng sững giữa sườn núi.
Trên bia đá dùng linh văn khắc 'Loan Vân Đỉnh' ba chữ, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lấp lánh, hiện ra vẻ cổ kính.
Trên Loan Vân Đỉnh đá xanh trải đất, mấy ngàn tu sĩ tụ tập nói chuyện, ồn ào huyên náo, hiện trường thập phần náo nhiệt.
Nửa ngày sau, mặt trời lên cao.
"Vút! Vút! Vút!"
Một trận trận âm thanh phá không truyền đến.
Một chiếc bảo thuyền quấn quanh sấm sét, dẫn đầu mười mấy vị tu sĩ áo bào trắng giẫm lên phi kiếm cấp tốc mà đến.
Thuyền sấm sét dừng lại giữa không trung, thuyền hào quang rực rỡ, mang theo uy lực sấm sét, cũng là một kiện pháp khí uy lực không tồi.
Một vị tu sĩ áo bào đen khí chất lạnh lùng tuấn tú, thân hình thẳng tắp.
Bước chân vững vàng, giẫm lên hư không, từ trên thuyền sấm sét chậm rãi đi xuống.
Tu sĩ áo bào đen đáp xuống trên đài đá xanh của Loan Vân Đỉnh, ánh mắt đảo qua.
"Im lặng!"
Theo uy áp nhàn nhạt truyền đến, hiện trường im bặt, mấy ngàn tu sĩ trong nháy mắt không ai mở miệng, yên lặng không một tiếng động.
"Ta là Tiêu Trường Sách, là Chân truyền Trúc Cơ của Huyền Dương phái, hôm nay nhập môn đại khảo do ta chủ trì."
Giọng nói của Tiêu Trường Sách hùng hồn, như sấm rền vang vọng trong Kim Loan Đỉnh.
Thấy nhiều tu sĩ không nói một lời, hắn hài lòng gật đầu.
Sau đó vỗ một cái vào túi trữ vật, một đạo linh quang màu đen từ trên trời bắn ra, hóa thành một mặt gương đồng cổ xưa, lơ lửng trên đỉnh đầu.
Từng đạo pháp quyết đánh vào trong gương đồng, gương chậm rãi chuyển động.
Bề mặt gương màu đồng, bay ra mấy ngàn đạo linh quang, lần lượt chiếu vào trên người mỗi một vị tu sĩ tại hiện trường.
"Để ta xem, linh căn của các ngươi ra sao, có duyên phận với Huyền Dương Sơn của ta hay không"
(1) Tàn: Do không có từ thuần Việt tương đương với 狈 nên tạm dịch là Tàn, ngụ ý loài thú tàn tật, không hoàn chỉnh.