Chương 57 Sức hút chết tiệt của đàn ông

"Tô Thần tử... đã lâu không gặp."

Khương Nhu Nhi tới gần Tô Mặc rồi nhìn gương mặt hắn, sắc mặt nàng thoáng ửng hồng rồi uyển chuyển cúi chào.

"Ừm, đã lâu không gặp."

Tô Mặc gật đầu rồi hỏi thăm lấy lệ:

"Gần đây vẫn ổn chứ?"

Tô Mặc vừa dứt lời thì trong lòng Khương Nhu Nhi lập tức dâng lên một dòng nước ấm, ánh mắt nhìn hắn cũng trở nên mơ màng, má nàng ửng hồng đáp:

"Gần đây ta vẫn ổn."

"Còn ngươi? Gần đây thế nào?"

"Không gặp phải nguy hiểm gì nữa chứ?"

"Ngươi có gặp khó khăn gì trong tu hành không?"

"Hay là chúng ta cùng nhau thảo luận một chút nhé?"

Nói đến đây, giọng Khương Nhu Nhi nhỏ dần, ngón tay bất giác véo lấy vạt váy, vẻ e lệ lộ rõ.

Ánh mắt Tô Mặc đảo qua đánh giá Khương Nhu Nhi rồi lập tức hiểu ra trong lòng.

Tiểu nha đầu này thật sự có ý với mình rồi, xuân tâm không kìm được mà nảy nở.

Tuy nhiên.

Tô Mặc thật sự không có hứng thú gì với chuyện nữ sắc.

Chỉ có thể nói Khương Nhu Nhi đây là đàn gảy tai trâu, hoàn toàn lãng phí tình cảm.

Mà cảnh tượng này.

Lọt vào mắt những người ở xa thì lập tức khiến vô số thanh niên tài tuấn trợn tròn cả mắt.

Đám đông nhìn Khương Nhu Nhi đứng trước mặt Tô Mặc với dáng vẻ e thẹn ngượng ngùng, nhỏ nhắn yếu đuối thì không kìm được mà thốt lên những lời chua chát kinh ngạc:

"Không thể nào, mắt ta không có mù chứ?"

"Nhu Nhi cô nương vậy mà lại đỏ mặt, lại còn hành xử như một tiểu nữ nhân trước mặt Tô gia Thần tử kia ư?"

"A! Nhu Nhi cô nương là nữ thần trong lòng ta mà, sao nàng có thể như vậy!!"

"Đúng vậy, chuyện này còn khó chịu hơn cả giết ta nữa!"

"Tô gia Thần tử kia, ngoài đẹp trai hơn ta, tu vi cao hơn ta, thiên phú tốt hơn ta, bối cảnh mạnh hơn ta ra thì hắn còn có gì nữa!?"

"Đúng thế, ngoài những thứ đó ra, các ngươi nói xem hắn còn có gì!?"

"Bấy nhiêu đó còn chưa đủ sao? Huynh đệ!? Đâu phải chỉ mình ngươi thua, chấp nhận số phận đi."

"A! Ta không sống nổi nữa, ta muốn đi chết ngay bây giờ! Huhu..."

Trong đám đông không ngừng vang lên những tiếng gào thét không cam lòng cùng những tiếng trái tim tan vỡ như thủy tinh.

Cảm giác đó.

Có lẽ chỉ người trong cuộc mới hiểu được.

Thế nhưng.

Ngay lúc này.

Một bóng hình xinh đẹp chợt xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Mọi người còn chưa kịp suy nghĩ nhiều.

Bóng hình xinh đẹp kia đã lóe lên mấy cái rồi xuất hiện trên phi thuyền Tô gia, đứng ngay trước mặt Tô Mặc.

"Hi hi... Tô Thần tử, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Liễu Như Yên uốn éo vòng eo thon như rắn nước, bước đôi chân ngọc ngà, từng bước tiến lại gần Tô Mặc.

Mắt đẹp như tơ, nàng nhìn Tô Mặc đầy thâm tình rồi chớp mắt với hắn, nở một nụ cười quyến rũ.

"Ồ... thì ra là Như Yên tiểu thư, thật là may mắn..."

Tô Mặc thấy Liễu Như Yên đến thì dù trong lòng kinh ngạc nhưng không hề bối rối, hắn khẽ chắp tay với nàng coi như chào hỏi.

Còn Khương Nhu Nhi đứng bên cạnh thì khuôn mặt xinh đẹp lập tức trở nên khó chịu.

Ánh mắt nàng tràn đầy địch ý nhìn chằm chằm Liễu Như Yên đang đến gần, nghiến chặt răng thầm nghĩ:

"Hừ... nữ yêu tinh!"

"Không thấy người ta đang trò chuyện vui vẻ với Tô Thần tử sao? Đến làm phiền lúc này, thật đáng ghét."

"A... không ngờ Nhu Nhi cô nương cũng ở đây à?"

Liễu Như Yên làm như bây giờ mới thấy Khương Nhu Nhi, lộ vẻ mặt vô cùng kinh ngạc rồi cười nhìn Khương Nhu Nhi, đưa tay che đôi môi đỏ mọng kiều diễm, giọng nói thơm như hoa lan:

"Có thể gặp Nhu Nhi cô nương ở đây, hai chúng ta thật đúng là có duyên."

"Ha ha... đúng vậy, đúng là duyên phận lớn thật."

Khương Nhu Nhi bĩu đôi môi đỏ mọng, dáng vẻ như lời nói có ẩn ý, cười lạnh với Liễu Như Yên.

Rõ ràng.

Trong lòng nàng đã xem Liễu Như Yên là đối thủ đáng gờm.

Tuy nhiên.

Liễu Như Yên dường như hoàn toàn không thấy vẻ mặt của Khương Nhu Nhi, nàng cười hì hì quay sang nhìn Tô Mặc, nhẹ giọng nói:

"Tô Thần tử, một thời gian không gặp, người càng ngày càng anh tuấn hơn rồi đó."

"Ha ha... có lẽ vậy." Tô Mặc cười nhạt đáp lại.

Nhìn hai tiểu nha đầu mười mấy tuổi tranh giành tình cảm trước mặt mình, Tô Mặc chỉ cảm thấy có chút bất đắc dĩ và buồn cười.

Nhưng trong mắt những người khác thì lại không phải như vậy.

Trong mắt rất nhiều đệ tử Tô gia đứng sau lưng Tô Mặc đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

"Chậc chậc... đây chính là sức hút của Thần tử điện hạ chúng ta sao? Chỉ đứng yên thôi cũng thu hút được hai đại mỹ nhân tuyệt sắc đến bắt chuyện, thật lợi hại quá."

"Sức hút đàn ông chết tiệt này của Thần tử điện hạ rốt cuộc là tu luyện thế nào vậy, sao không chia cho ta một ít chứ?"

"Các vị huynh đệ tỷ muội, ta thừa nhận, ta ghen tị với tình cảnh hiện giờ của Thần tử điện hạ."

"Ai nói không phải chứ..."

Rất nhiều đệ tử Tô gia đều cảm thán.

Dù sao thì.

Bất kể là Liễu Như Yên hay Khương Nhu Nhi thì đều là những đại mỹ nhân tuyệt sắc hàng đầu.

Mỗi người một vẻ, mang một nét đẹp riêng.

Loại mỹ nhân này, có thể chiếm được trái tim một người đã là chuyện vui mừng khôn xiết.

Giống như Tử Huyền Không kia, một lòng muốn có được sự yêu thích của Khương Nhu Nhi.

Thế nhưng Khương Nhu Nhi lại chẳng coi trọng Tử Huyền Không chút nào, ngược lại còn hết mực yêu mến Tô Mặc.

Nếu Tử Huyền Không ở đây mà thấy cảnh này, e là lại không nhịn được mà ghen tị rồi.

Thật ra.

Xe辇 của Tử Vi Thần Quốc đã đến từ lâu.

Tử Huyền Không đương nhiên cũng đã sớm nhìn thấy phi thuyền Khương gia đến từ xa.

Chỉ là.

Khi hắn định đến phi thuyền Khương gia bắt chuyện thì lại thấy Khương Nhu Nhi đi đến chỗ Tô Mặc.

Vì ám ảnh mà Tô Mặc gây ra cho hắn hơn hai tháng trước vẫn còn trong lòng nên hắn chỉ đành ngầm bỏ cuộc, hoàn toàn không dám nhảy ra gây sự với Tô Mặc.

Hắn sợ vừa mới nhảy ra lại bị Tô Mặc đánh cho một trận ngay tại chỗ.

Nếu thật sự như vậy, với bao nhiêu tu sĩ đến từ Ba Ngàn Đạo Châu đang có mặt ở đây, lại còn có lão tổ của Tử Vi Thần Quốc bọn họ nữa.

Đến lúc đó mà phải gọi Tô Mặc là ca ca để cầu xin tha thứ thì còn mất mặt hơn cả lần ở yến hội tại Tô gia.

"Haiz... Nhu Nhi cô nương, lẽ nào nàng lại thích Tô gia Thần tử kia đến vậy sao?"

"Ta, Tử Huyền Không, đường đường là Trữ quân Tử Vi Thần Quốc, tướng mạo phi phàm, có dung mạo, có bối cảnh, có thiên phú, rốt cuộc kém ở chỗ nào chứ?"

Tử Huyền Không nhìn Khương Nhu Nhi đang trò chuyện vui vẻ với Tô Mặc, ánh mắt cô đơn, cả trái tim như muốn vỡ vụn, chỉ cảm thấy một nỗi buồn khó tả đang trào dâng trong lòng.

"Ha ha ha ha...."

"Sớm đã nghe nói Khương gia và Liễu gia có nữ nhi mới lớn."

"Một người thì mỹ mạo khuynh thành, quốc sắc thiên hương."

"Một người thì câu hồn đoạt phách, mị hoặc trời sinh."

"Hôm nay gặp mặt, quả nhiên không sai."

"Hai vị mỹ nhân, thay vì ở bên cạnh thằng nhóc ranh miệng còn hôi sữa kia chuốc lấy vô vị, chi bằng theo bản Ma tử đến Vạn Ma Tông của ta, đêm đêm cùng bản Ma tử tiêu dao vui vẻ, thế nào!?"

Ngay lúc này.

Một tiếng cười lớn vô cùng ngông cuồng vang vọng khắp trời, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

--------------------

TruyenCV.app là nền tảng miễn phí đọc truyện chữ đóng góp nội dung từ các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo.
Truyện Tiên HiệpTruyện Huyền HuyễnTruyện Võng DuTruyện Đô ThịTruyện Kiếm Hiệp
Truyện hoàn thànhTruyện chọn lọcXếp hạng đang đọcXếp hạng đề cử Xếp hạng lượt đọc