Chương 1095: Gặp phải rừng trúc
Thần Kiếm trông thấy Cẩm Thượng cùng Thượng Hải Tích đùa giỡn, nhớ tới khoảng thời gian trước kia ở cùng Lâm Tinh Trần, không khỏi có chút khó chịu.
Hắn chậm rãi buông mắt, thần sắc lộ ra chút tịch mịch.
Lâm Nhất Trần đang nhìn Cẩm Thượng cùng Thượng Hải Tích đùa giỡn, dư quang nhìn thấy sự tịch mịch trên mặt Thần Kiếm.
Hắn đi đến bên cạnh Thần Kiếm, hỏi,
“Sao thế, vì sao thần sắc ngươi lại tịch mịch như vậy.”
“Ta nhớ tới khoảng thời gian ở Thần Giới cùng tướng quân.” Thần Kiếm cúi đầu.
“Ngươi không phải nói ta và Lâm Tinh Trần trông giống hệt nhau sao, nếu ngươi không chê, ngươi cứ xem ta là Lâm Tinh Trần đi.”
Lâm Nhất Trần cho Thần Kiếm một nụ cười ấm áp, phảng phất đang nói, không sao đâu, ta chính là bằng hữu của ngươi.
Mọi cảm xúc trong lòng Thần Kiếm bây giờ phảng phất tìm được điểm để tuôn ra.
Hắn bụm mặt khóc nấc lên, ngay cả bả vai đều rung lên vì khóc.
Bao nhiêu năm nay, những tủi nhục phải chịu ở Thần Giới, nỗi phẫn nộ vì tướng quân bị oan uổng, tất cả mọi tình cảm đều hòa tan trong nước mắt khoảnh khắc này.
Lâm Nhất Trần đứng bên cạnh Thần Kiếm, đặt tay lên lưng hắn vỗ nhẹ, trao cho hắn sự an ủi.
Cẩm Thượng và Thượng Hải Tích đang cười đùa bên cạnh thấy cảnh này, cũng ngừng đùa giỡn, đưa tay đặt lên lưng Thần Kiếm, đồng loạt truyền sức mạnh cho Thần Kiếm.
Thần Kiếm cảm nhận được sự thân thiện của ba người, cũng cảm nhận được niềm vui khi có bằng hữu. Điều này Thần Kiếm chưa bao giờ cảm nhận được khi ở Thần Giới.
Sự an ủi của ba người đã trao cho Thần Kiếm sức mạnh to lớn, hiện tại hắn sẽ không còn chìm vào vòng xoáy ký ức Thần Giới mà không thoát ra được nữa.
Tiếp theo, bốn người chính là tổ hợp tốt nhất để tìm kiếm nguyên nhân của Thời Không Môn.
Thần Kiếm thu dọn tâm tình, bốn người tiếp tục lên đường.
Đi được khoảng hai canh giờ, bọn họ đi tới một mảnh rừng trúc.
Lâm Nhất Trần trông thấy rừng trúc này liền cảm thấy có gì đó không đúng, rừng trúc này sao lại giống hệt rừng trúc gặp ở hậu sơn trước kia như vậy.
Lâm Nhất Trần cảm thấy chính mình đã ngày càng gần chân tướng, có đáp án nào đó cũng đang hiện lên trong đầu chính mình, nhưng luôn luôn thiếu một chút thời cơ.
Bốn người tiếp tục đi về phía trước, Lâm Nhất Trần phát giác rừng trúc này cũng không hoàn toàn giống hệt rừng trúc kia.
Rừng trúc này không có cảm giác không ra được như rừng trúc lần trước, chỉ có gió trong rừng thổi hơi chậm, cùng với lá cây biến hóa càng thêm chậm mà thôi.
Lâm Nhất Trần vừa đi vừa quan sát tình hình trong rừng trúc.
Đột nhiên, từ phía trên rừng trúc rơi xuống bốn người áo đen, những người áo đen này đều đeo mặt nạ.
Lâm Nhất Trần dừng bước, ba người còn lại cũng nhao nhao dừng bước theo Lâm Nhất Trần.
Người áo đen hợp thành một vòng tròn vây bốn người bọn họ vào giữa.
Các người áo đen không nói hai lời, liền hướng về bốn người công kích tới.
Bọn họ ra tay nhanh chóng, tàn nhẫn độc ác, chiêu nào chiêu nấy cũng nhắm vào tính mạng ba người mà tới.
Thần Kiếm là linh thể, đám người áo đen không nhìn thấy sự tồn tại của hắn.
Cho nên Lâm Nhất Trần một mình đối phó hai người, Cẩm Thượng và Thượng Hải Tích còn lại mỗi người đối phó một người áo đen.
Lâm Nhất Trần rút Cẩm Nguyệt Kiếm ra, tự nhủ,
“Cuối cùng cũng không nhịn được rồi à.”
Liền xông về phía hai người áo đen kia.
Cẩm Nguyệt Kiếm ra khỏi vỏ, không chết cũng bị thương, cổ tay Lâm Nhất Trần xoay chuyển cấp tốc, cầm Cẩm Nguyệt Kiếm trong tay chuyển tới trước người, sau đó truyền linh lực vào nó.
Linh lực vừa vào Cẩm Nguyệt Kiếm, tóe ra năng lượng mãnh liệt, khuấy động mọi không khí trong rừng trúc.
Lâm Nhất Trần chém một nhát về phía người áo đen, Cẩm Nguyệt Kiếm mang theo kiếm khí khiến cho cây trúc trong rừng kịch liệt lắc lư.