Chương 7 Vụ Nổ
Tiếng vo ve cũng lướt qua đầu anh. Nhưng may mắn thay, sự chú ý của chúng không tập trung xuống giếng nước mà vẫn đuổi theo Mạc Liên Thành và Thạch Quảng Sinh. Tuy nhiên, mấy con độc iết vô tình rơi xuống giếng cũng đã đủ để gây phiền toái.
Lý Du không dám thở mạnh, cố đứng yên như một khúc gỗ, không dám nhúc nhích. Hy vọng rằng điều này có thể giúp anh tránh khỏi sự chú ý của độc biết.
Nhưng anh thừa biết, cách này chẳng có tác dụng gì, chẳng khác gì hành động tự lừa mình. Những con độc biết ngủ đông trong lớp hoàng thạch (thạch chứa lưu huỳnh) đã bị đánh thức bởi hơi thở của người sống từ ba người họ, và chúng cực kỳ nhạy cảm với mùi của người sống. Một Lý Du đang đứng ngay trước mặt chúng, làm sao chúng có thể không phát hiện ra?
Nghĩ đến đây, Lý Du từ từ nín thở rồi dẫm c.h.ế.t mấy con độc biết dưới chân. Nhưng ngay lúc đó, anh cảm thấy phần gáy mình lạnh buốt. Tiếp đến là những chiếc chân côn trùng lạnh ngắt đang rơi xuống vai, rồi từ từ bò lên dọc theo cổ của anh.
"Xong rồi..." Lý Du căng thẳng đến mức quên mất con độc biết đang đậu trên balo của mình. Lúc này, nó vẫn chưa tấn công anh ngay mà từ từ bò từ balo lên vai, rồi tiếp tục leo lên đỉnh đầu, cẩn thận di chuyển từng chút một.
Con độc biết này dường như lớn hơn những con khác. Khi Lý Du liếc mắt nhìn qua phía sau, anh có thể thấy một chiếc đuôi dài đang vung vẩy và cái móc đen sì ở cuối thì không ngừng đong đưa...
Lý Du không dám thở mạnh, con độc biết đang nằm gọn trên đầu anh, hai chiếc càng kêu "cạch cạch" nghe kỹ như có cả tiếng kim loại ma sát.
Chiếc đuôi có móc của độc biết vung qua vung lại, không biết khi nào sẽ đâm vào đầu anh. Tình cảnh này chẳng khác gì đứng cạnh một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào, khiến người ta không thể ngừng lo lắng.
Dù trong lòng Lý Du liên tục tự nhủ phải bình tĩnh, nhưng sự sợ hãi đã khó lòng kiểm soát. Mồ hôi lạnh trên trán anh cũng bắt đầu chảy ra, nhiệt độ cơ thể rõ ràng tăng lên.
Độc biết dường như cũng nhận ra điều bất thường từ chỗ nó đang nằm. Các chi của nó rung lên một cách hỗn loạn, đuôi rút lại rồi đột ngột chọc thẳng vào mặt Lý Du! Chiếc móc đen tuyền trên đuôi nó lập tức phóng to trong mắt anh.
"Chết tiệt!" Lý Du thầm mắng một tiếng, trong lúc hoảng loạn không biết từ đâu mà anh bỗng có một ý tưởng táo bạo. Anh hất mạnh đầu, độc biết lập tức bị văng ra ngoài. Cái móc nhọn sắc chỉ sượt qua mặt anh, khiến anh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng rồi "phập" một tiếng, độc biết vừa chạm đất liền tung đôi cánh. Nó bay về phía mặt Lý Du với tốc độ nhanh như chớp. Anh còn chưa kịp phản ứng thì nó đã ngay trước mắt. Lý Du theo phản xạ liền đưa tay ra tóm lấy, giữ chặt con độc biết trong lòng bàn tay.
"Rắc..." Lý Du siết chặt tay, cơ thể dài dẹt của con độc biết ngay lập tức bị bóp nát thành đống thịt bầy nhầy. Nhưng trong khoảnh khắc nó chạm vào anh, cái móc trên đuôi cũng nhanh như chớp đâm thẳng vào mu bàn tay.
Đau! Đó là cảm giác đầu tiên khi bị độc biết đam trúng. Não Lý Du trống rỗng trong vài giây, cơ thể run rẩy dữ dội như bị sốt rét. Khi tỉnh táo lại, cơn đau trên mu bàn tay dần biến mất, nhưng cảm giác tê cứng lan ra mạnh mẽ, từ từ bò lên cánh tay.
"Có độc!" Lý Du run lên một cái, khó khăn mở tay ra, ném xác độc biết đã biến thành đống thịt nát qua một bên.
Anh nhanh chóng rút từ trong túi ra một con dao gấp kiểu Thụy Sĩ, bắt chước cách xử lý nọc rắn, cắn răng rạch một vết hình chữ "thập" tại chỗ bị đâm. Điều làm anh hoảng sợ là sau khi rạch vết thương, không hề có máu chảy ra, xung quanh vết thương máu đã đông thành cục.
Nhìn thấy tình cảnh này, Lý Du hít một hơi lạnh. Anh cố gắng bóp mạnh để đẩy hết máu đông ra, rồi nhanh chóng lấy dây thừng từ trong balo, buộc chặt quanh cổ tay để ngăn không cho độc tố lan rộng thêm.
Sau đó, anh tiếp tục rạch thêm vài đường xung quanh vết thương, tiếp tục bóp độc ra ngoài. Không rõ cách này có hiệu quả hay không, nhưng trong tình cảnh hiện tại thì anh chỉ còn biết phó mặc cho số phận.
Sau khi làm xong mọi việc, Lý Du cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Anh nhìn quanh giếng thoát nước thấy không còn con độc biết nào nữa mới thở phào nhẹ nhõm, từ từ dựa vào bức tường của giếng.
Trong lòng thầm may mắn vì độc biết có cánh. Nếu không chúng tràn ngập trong giếng, anh chắc chắn sẽ bị cắn nát trước khi c.h.ế.t vì độc.
Nhưng tình cảnh hiện tại tốt nhất cũng chỉ có thể sống thêm một thời gian ngắn mà thôi. Nghĩ đến đây, Lý Du lại cảm thấy chán nản.
Dựa vào bức tường của giếng một lúc, Lý Du chợt nhớ lại những lời Mạc Liên Thành vừa nói. Anh lẩm bẩm: "Lời của Mạc Liên Thành đúng là không thể tin được. Vừa nói ông đây có tướng trường thọ, giờ chẳng biết hắn nói bừa hay thật sự chỉ là kẻ vô dụng."
Lý Du cười khổ.
"Bỏ mẹ, Lý Du đâu rồi!" Bất chợt, một tiếng hét trầm vang lên từ xa, vọng lại trong đường hầm của ngôi mộ. Lý Du nhận ra đó là giọng của Thạch Quảng Sinh. Tên này lúc trước chỉ lo chạy trốn, hoàn toàn không biết Lý Du đã rơi xuống giếng.
"Tôi còn đang hỏi cậu đây!" Giọng tức tối của Mạc Liên Thành vang lên ngay sau đó: "Không phải cậu ta chạy trước với cậu sao? Sao lại biến mất rồi…"
Nghe thấy giọng nói lo lắng của hai người, trong lòng Lý Du có chút xúc động và yên tâm. Nghe giọng của họ, có vẻ như họ đã thoát khỏi sự đe dọa của độc biết. Nhưng Lý Du vẫn lo lắng rằng Mạc Liên Thành sẽ không quay lại cứu anh.
Sau khi xử lý vết thương, phần lớn độc tố đã được Lý Du đẩy ra ngoài, cục máu trên vết thương đã không còn, máu chảy ra cũng trở lại bình thường. Cánh tay anh vẫn còn tê, nhưng tình trạng đã tốt hơn nhiều so với trước.
"Xoạt xoạt..." Khi Lý Du vừa mới thở phào nhẹ nhõm, một tiếng động khủng khiếp vang lên trên đầu anh. Lý Du chợt cứng người lại, ngẩng đầu nhìn lên. Cảnh tượng trước mắt khiến anh run rẩy đến mức suýt ngã quỵ.
Không biết từ khi nào, trên miệng giếng thoát nước đã leo kín những con độc biết. Chúng tầng tầng lớp lớp bám vào thành giếng, vung vẩy chiếc càng đáng sợ và cẩn thận thò đầu xuống.
Lý Du không nhìn thấy đôi mắt bé tí của chúng. Nhưng có thể thấy rõ bộ phận miệng của chúng mở ra khép lại, như thể đang thèm khát thịt sống...
"Lần này đúng là c.h.ế.t chắc rồi..." Lý Du rít lên, hít một hơi lạnh. Anh không có lý do gì để lạc quan trong tình huống này. Độc biết vừa hung dữ, vừa có nọc độc cực mạnh. Trong khi anh không có vũ khí nào để chống lại, còn Mạc Liên Thành và Thạch Quảng Sinh không biết đã trốn vào góc nào trong ngôi mộ. Ngay cả khi họ có phát hiện ra và nhanh chóng quay lại cứu anh thì cũng không kịp nữa.
Khi Lý Du còn đang hoảng loạn, bất chợt "ầm" một tiếng. Tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ hành lang của ngôi mộ rung chuyển dữ dội, những mảnh đá vụn rơi xuống ầm ầm.